"Giả Kim Thuật- Sát Chi Kim"- Kiều Tuyết khẽ nói.
"Nàng...quả...mạnh"- Thượng Quan Phong cũng như không tin nổi vào mắt mình. Làm thế nào? Làm thế nào nàng có thể giết hắn ta từ khoảng cách này. Mà khoan đã. Nàng không hề giết hắn ta. Lúc đó tự dưng hắn chết do bị đâm ở tim. Nhưng mà ai đâm? Làm gì có ai ở bên cạnh hắn ta lúc đó chứ? Còn cỗ máy trên tay nàng là sao? Nàng thuộc giả kim thuật ư?
-Nàng...nàng làm thế nào mà...- Thượng Quan Khương lắp bắp. Hắn khác Thượng Quan Phong. Hắn chắc chắn là nàng làm. Lúc đó, hắn cảm giác như có cái gì đó xé gió lướt qua hắn. Nhưng hắn không nhìn thấy đó là cái gì và cũng không biết đó là gì.
-Không còn thời gian giải thích nữa đâu. Chạy thôi- Kiều Tuyết hét lên rồi chạy đi. Lập tức mọi người chạy theo nàng. Nàng chạy tiên phong, bắn chết hết tên này đêzn tên kia mặc kệ ba tên ngáo ngơ bên dưới vẫn xanh mặt khi nghĩ rằng nàng có thể giết một người mà không làm gì.
Đang chạy thì cả năm người phải "phanh" gấp lại. Bọn chúng chắn ngay trước mặt các nàng và bọn hắn. Bọn chúng khá đông và đều biết Huyền Khí. Có lẽ sẽ hơi khó khăn đây.
-Ta sẽ xử lí bọn này- Thượng Quan Khương xung phong, định thể hiện mình không thua kém gì Kiều Tuyết thì Huyết Tử chen ngang:
-Ta sẽ làm. Ta muốn thử Tuyệt Sát Kiếm.- Huyết Tử nói. Lập tức có một luồng sáng bay từ đâu đến tạo thành một thanh kiếm màu đỏ với chuôi đen bên hông nàng. Nàng rút thanh kiếm màu đen lạnh giá hòa lẫn với màu đỏ máu man rỡ. Ngạo nghễ tiến từng bước về phía bọn chúng. Mái tóc đen dài của nàng phấp phới bay trong gió. Cây cối khẽ lay động tạo nên những tiếng xào xạc như báo hiệu trước rằng cánh cửa của quỷ môn quan đã mở và đang dang tay chào đón những kẻ xấu số. Mặt nàng lạnh dần đi. Nàng khẽ nói:
-Tránh
Âm thanh phát ra như tiếng nói của tử thần, uy áp khiến mọi người sợ hãi. Nhưng bọn chúng vẫn cố gắng nói từng chữ mà không biết rằng những từ ngữ ấy cũng chính là những từ cuối cùng của cuộc đời.
-Sao...sao ta lại...l..lại phải tránh?
-Sám hối đi- Âm thanh trầm mà lạnh vang lên.
"Vút"- Thanh kiếm trên tay nàng vung lên. Ánh nắng hắt vào thanh kiếm sáng choang. Mọi người thấy nàng đang đứng sau bọn hắc y nhân. Thanh kiếm ấy vẫn ở trên không trung. Nhưng lưỡi kiếm sáng bóng như gương kia đã nhuốm vài giọt máu đỏ tươi. Nhìn bọn phản loạn, mỗi người đều có một vết cứa nhỏ trên cổ.
-Mụ...mụ đàn bà ngu ngốc. Ngươi tưởng với chừng này có thể giết được bọn ta sao?- Một tên đối diện các nàng thuộc phe phản loạn cười như nắc nẻ.
Huyết Tử nhếch môi. Lập tức có những chữ cái cổ đại bằng máu của chính bọn phản loạn chạy từ vết thương đó ra rồi lan rộng khắp người. Mỗi lần chúng chạy được một chút cũng là lúc tiếng thét của bọn phản loạn ngày càng thảm thiết hơn. Cuối cùng tất cả đều chết.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
-Tử Tử à cậu mạnh thật- Kiều Tuyết tiến đến chỗ nàng, cười rồi khen.
Bọn hắn tuy không biểu lộ ra ngoài nhưng trong lòng đang vạn phần cảm phục.
-May quá nàng...- Thượng Quan Phong đang định nói gì đó thì lại bị Thượng Quan Khương cắt ngang:
-Chúng ta chưa xong đâu.
Lập tức, những con vật xinh đẹp có, xấu xí có thoát ra từ tay của những tên đó:
"GRÀOOOOOOOOOOOO"
-Cái gì vậy?- Kiều Tuyết lùi về sau vài bước, hỏi.
-Là các thánh thú.- Thượng Quan Khương trả lời,
-Thánh thú...ư?- Huyết Tử nhìn về phía bọn thánh thú. Tròng mắt dãn to, hiện rõ sự ngạc nhiên. Thứ này...thật quá sức tưởng tượng. Chúng to lớn cực kì. Có vài con rất xinh đẹp, có con cũng rất xấu xí. Nàng có mơ cũng không bao giờ nghĩ thánh thú lại như vậy. Chúng như các linh vật mà con người ở thế giới cũ của nàng từng thiết kế hay vẽ ra vậy.