Thủy Tâm nghe lời mẹ dặn đem thảo dược ra phơi nắng, sau đó phân loại băm nhỏ dược cho vào tủ cất, xong xuôi phủi tay, quay lại nhìn thuốc ngoài cửa đang sắc, đảo qua đảo lại thấy thuốc sắc chuyển sang chút hồng mới lấy khăn ướt bưng ấm thuốc đổ vào bồn nước lạnh.
Nàng lau mồ hôi trán, cười với Nguyệt cô nương nói:
"Nguyệt cô nương, ta đã chuẩn bị bồn nước lạnh, chờ nước ấm cô thử xem có thích hợp để ngâm mình không, mỗi ngày ngâm mình hai canh giờ, trong vòng bảy ngày các vết ban sẽ lặn hết, sau đó mẹ ta sẽ lấy vài phương thuốc điều trị nữa, một tháng sau nhiệt độc trong cơ thể sẽ tan."
Nguyệt cô nương cũng không ngước mắt nhìn đáp: "Thế à? Cảm tạ Trầm cô nương nhé!",
nàng cũng không để ý Thủy Tâm mồ hôi chảy đầy mặt, buồn chán ngồi trên giường nghịch hoa cỏ, đợi cho nước đã chuẩn bị tốt mới chầm chậm cởi quần áo, vào mộc bồn nhắm mắt dưỡng thần.
Thủy Tâm bưng ấm thuốc ra ngoài nhẹ nhàng khép cửa, ai ngờ dưới chân bỗng vướng víu nặng nề ngã nhoài ra đất, nước thuốc nóng còn lại tưới vào tay trái, cánh tay trắng bị bỏng đỏ bừng, đau đến mức nước mắt chảy ra.
Thủy Tâm thất thểu đứng dậy, chắc do cả buổi sáng phơi nắng mới choáng váng vấp ngã, đứng ngay cửa phòng, nàng tự giễu mình nói với Nguyệt cô nương: "Đêm qua không ngủ tốt nên buổi sáng mơ màng, làm kinh động đến cô nương rồi.",
nói xong vội vàng đóng cửa phòng lại, vội vàng chạy vào dược viện lấy thuốc bôi vào vết thương.
Nàng lại không biết Nguyệt cô nương kia nhắm hờ mắt đều biết nhất cử nhất động của nàng, thấy nàng bị thương, khóe miệng cười lạnh, ngâm thân mình sâu vào mộc bồn...
Ngày hôm sau tỉnh lại, trên cánh tay trái Thủy Tâm nổi lên bọng nước, rát rát đau, không biết làm sao, đành phải bôi chút thuốc mỡ, dùng băng gạc dán vào.
Vừa qua buổi trưa, có người gõ cửa, Thạch Tam nương mở cửa ra thì thấy bộ lĩnh một nhóm trong thôn - Đỗ Tam đầu, tuy Đỗ Tam đầu không lớn tuổi nhưng đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm săn bắn, thủ hạ có mười thợ săn, xem ra trong thôn cũng là nhân vật có máu mặt.
Đỗ Tam đầu vào nhà vén ống quần lên cho Thạch Tam Nương xem, mắt cá chân hắn bị đánh lực mạnh, Thạch Tam nương lấy tay ấn ấn, hỏi: "Đau không?"
Đỗ Tam đầu hít sâu một hơi, nhăn mày đáp: "Đau! Cực kì đau! Hôm nay lên núi không cẩn thận va vào đá, về nhà chưa đến một canh giờ đã thành thế này."
Thạch Tam nương đứng dậy nói: "Không sao, chỉ chạm vào gân thôi, ta sẽ lấy chút dược cho Tam gia uống và bôi vào da, mấy ngày sau sẽ bớt đau ngay."
Thạch Tam nương lấy trong tủ thuốc ít dược vừa phơi nắng hôm qua dùng giấy gói lại đưa cho Đỗ lão đại, Đỗ lão đại lấy từ trong túi da sau lưng hai con thỏ hoang cười ha ha nói: "Hôm nay ta chỉ tóm được mấy tên nhóc nhỏ này, đưa cho hai mẹ con đổi dược nhé." Thạch Tam nương không khách khí nhận lấy cười: "Vậy đa tạ Tam gia."
Đỗ Tam đầu vừa bước đi, Thủy Tâm liền từ trong phòng đi ra, cười hì hì hỏi mẹ: "Mẹ ơi, đêm nay chúng ta có thịt thỏ ăn sao?"
Tam nương làm bộ trách: "Đồ tham ăn." Vui cười đưa hai con thỏ hoang cho nàng nói: "Nguyệt cô nương không nên ăn khô nóng, đem nấu cháo đi."
"Vâng!" Thủy Tâm gật đầu, cầm hai con thỏ đi ra ngoài làm sạch sẽ, từ nhỏ Thủy Tâm ở trong thôn có thức ăn nhờ săn bắn nên việc lột da thỏ đã thuần thục không sợ hãi.
Đến chạng vạng, ba người đang ăn cơm chiều, bỗng nhiên ngoài cửa xông vào mười mấy người cầm đuốc, đập cửa phòng. Mẹ con Thạch Tam nương vội vàng mở cửa, những người tới đều là thủ hạ của Đỗ Tam đầu, cầm đầu nhóm này quát: "Thạch Tam nương! Ngươi chữa bệnh kiểu quái gì! Thủ lĩnh 'bị' ngươi chữa bệnh mà mất luôn mạng rồi!"
Thạch Tam nương nghe hắn nói mà mờ mịt, vội nói: "Lý Nhị ca muốn nói gì? Tam nương không hiểu."
Những kẻ này thô thiển không biết diễn đạt ý tứ làm sao. Lý Nhị ca gấp đến nỗi phải gọi người chạy nhanh mang Đỗ Tam đầu mắt trợn trắng từ phía sau tới, giơ cây đuốc lên cho Thạch Tam nương nhìn rõ, Thạch Tam nương mới nhìn thoáng qua liền kinh ngạc, mới ngắn ngủi vài canh giờ mà làn da Đỗ Tam đầu biến thành màu đen, hai mắt trắng dã, người không có chút ý thức, rõ ràng là trúng kịch độc, Thạch Tam nương không kịp gọi người đưa hắn vào, vội nói với Lý Nhị ca: "Mau kiểm tra thân mình hắn xem có phải rắn cắn không?"
Mọi người vội vàng cởi quần áo Đỗ Tam đầu, kiểm tra toàn thân cũng không phát hiện bất cứ dấu răng, Thạch Tam nương khó hiểu, bỗng nhiên đầu của Đỗ Tam đầu rũ xuống, có người dò xét hơi thở của hắn, cúi đầu nói ra ba từ: "Hắn chết rồi..."
Thạch Tam nương hoảng hốt, bỗng nhiên một nữ nhân vọt lại đẩy Thạch Tam nương lảo đảo mắng:
"Lão Tam chồng ta lúc trở về vẫn còn khỏe mạnh, nhưng từ lúc uống thuốc của ngươi xong liền biến thành như vậy, nhất định do dược của ngươi hạ độc hại chết lão Tam."
Nữ nhân khóc đến nổi thở không xong, Thạch Tam nương hết đường chối cãi, theo triệu chứng Đỗ Tam đầu chết thì hắn bị trúng độc rắn, hơn nữa độc tính rất mạnh nhưng vì sao toàn thân cũng không tìm thấy dấu răng?
Chẳng lẽ độc rắn lẫn vào thức ăn, và Đỗ Tam đầu ăn vào bụng?
Thạch Tam nương giật mình, vội vàng ổn định mọi người nói: "Mọi người không cần vội, có phải trong dược có độc hay không, chúng ta lập tức đi nhà Đỗ Tam đầu kiểm tra sẽ biết."
Thạch Tam nương vào phòng lấy ra cây ngân châm, phân phó Thủy Tam ở nhà cùng Nguyệt cô nương, nàng đi rồi sẽ trở lại, mọi người sốt ruột kéo nàng đi.
Tự nhiên biến cố xảy ra, Thủy Tâm đứng ngồi không yên ngay cả cơm ăn cũng không vô, ngược lại Nguyệt cô nương gắp miếng thịt thỏ bỏ vào bát an ủi:
"Lo lắng cũng chẳng ích gì? Mẹ cô chưa bao giờ sơ sẩy, sợ gì những người đó bịa đặt?"
Thủy Tâm miễn cưỡng nâng khóe miệng, nói: "Nếu là thế cũng đỡ..."
ăn miếng thịt thỏ, múc chén canh đưa Nguyệt cô nương làm bộ nói:
"Trong nhà có chút cơm rau, ủy khuất cô nương, uống chén canh này đi."
Nguyệt cô nương cúi đầu "Ừm",
nhìn đồ ăn trên bàn, bỗng nhiên thả bát đũa xuống, nói: "Ăn no rồi." đứng dậy đi vào trong phòng.
Thủy Tâm vội gọi nàng: "Nguyệt cô nương không uống canh sao?"
Nguyệt cô nương vặn thắt lưng quay đầu thản nhiên nói:
"Không uống, để dành cho mẹ con cô uống đi.",
nhanh nhẹn trở về phòng. Câu nói này khiến Thủy Tâm càng thêm buồn bực, ăn cũng chẳng ngon...
Thạch Tam nương bị mọi người vội vả dắt đi tới nhà Đỗ Tam đầu, nàng cẩn thận hỏi qua Đỗ gia từ trên xuống dưới, xác nhận hôm nay hắn uống tách trà, ăn mấy miếng thịt muối, còn uống dược do nàng đưa.
Tam nương dùng ngân châm tỉ mỉ thử qua trà, thịt muối không bị biến đen, nàng kiềm chế run rẩy thử vào thuốc sắc thì kim châm trở nên tối đen, Thạch Tam nương kinh hoảng đứng lên, vài nam tử trong Đỗ gia xông lên, bị mọi người cản lại, vợ của Đỗ Tam đầu chỉ tay vào Thạch Tam nương hả hê nói: "Thạch Tam nương, ngươi còn có gì để nói!"
Thạch Tam nương không hết hi vọng đáp: "Tra trong dược có độc cũng có thể do khi sắc thuốc trộn vào, không thể nói dược của ta có độc."
sau đó nàng lấy nước bỏ dược vào ngâm, rửa sạch ngân châm, một lát bỏ ngân châm vào dược thì ngân châm vẫn tối đen, việc này làm Thạch Tam nương sợ ngây người, chẳng lẽ dược liệu của nàng có độc?
Mọi người không muốn nghe nàng tranh cãi, bốn năm đại hán đã sớm chuẫn bị dây thừng, trói nàng theo quy củ trong thôn xử lý, bất luận kẻ nào phạm án mạng đều thiêu sống trước mặt mọi người.
Không nói hai lời, mọi người cột Thạch Tam nương vào cọc gỗ giữa thôn, tìm củi chất dưới chân nàng, chờ trưởng thôn ra lệnh sẽ châm lửa.
Thủy Tâm đợi hồi lâu không thấy mẹ trở về, chợt nghe ngoài cửa ồn ào, nàng vội mở cửa thì thấy tỷ muội tốt trong thôn hoang mang chạy tới:
"Thủy Tâm! Thủy Tâm ơi! Thạch đại nương xảy ra chuyện rồi!"
Thủy Tâm ngày càng hoảng, vội kéo tay nữ tử kia hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nữ tử kia vuốt ngực thở nói: "Thạch Tam nương...Thạch Tam nương bị thủ hạ Đỗ Tam đầu mang đi...mang đi trói vào cọc, nghe nói...phải thiêu sống!"
Cái gì...Thủy Tâm như bị sét đánh, không kịp nghĩ, vội chạy vào giữa thôn, thấy Thạch Tam nương bị trói vào cọc gỗ, trong miệng chặn miếng vải, dưới chân đầy củi đốt, hốt hoảng thiếu chút nữa khóc lớn, bổ nhào vào chân thôn trưởng cầu xin:
"Thôn trưởng, mẹ ta từ lúc vào thôn tới nay thay mọi người chữa bệnh chưa từng mở miệng lấy thù lao, cho dù phạm sai lầm cũng không thể chịu trừng phạt này. Ta xin người thả mẹ ta, hai mẹ con ta tình nguyện làm trâu ngựa báo đáp lão gia!"
nàng quỳ trên mặt đất khấu đầu, trên trán chảy máu mà thôn trưởng cũng chẳng quan tâm, thôn trưởng này là thân thích bên ngoại của Đỗ Tam đầu, lúc này đâu đoái hoài mẹ con Thạch Tam nương sống chết ra sao, hung hăng nói:
"Làm chết người thì phải đền mạng, đây là quy củ trong thôn!"
Lão ta lấy cây đuốc đưa xuống chân Thạch Tam nương, người nhà họ Đỗ cũng ném cây đuốc qua, trong chốc lát, bó củi bốc cháy thật cao, Thủy Tâm khóc không được mà nghẹn cổ, chạy nhanh về nhà lấy thùng nước thì bị người chặn lại, phá hủy thùng nước, nàng tức giận mắng:
"Các ngươi là kẻ xấu! Hai mẹ con ta khi nào thì hại các ngươi! Các ngươi xử oan mẹ ta sớm hay muộn sẽ bị báo ứng! A..."
Thủy Tâm gần như phát điên, khóc đến đau tâm can.
Khói đặc cuồn cuồn cuốn qua thân mình Thạch Tam nương, Hạo Nguyệt ẩn nấp gần đó thấy quanh vùng đất có màu vàng từ từ ẩn đi, nàng biết Thạch Tam nương độn thổ trốn chạy, nhẹ nhàng cười lạnh, dùng phép lấy lá cây 'chặn' đất, nháy mắt lá cây bay tới hạ cánh trên đất ấy (lợi dụng ngũ hành tương khắc, mộc khắc thổ, Hạo Nguyệt dùng lá cây có thể thu phục Thạch Tam nương độn thổ), ánh sáng màu vàng dường như chạm phải vách tường, rốt cuộc chẳng thể động đậy, rất nhanh bị thiêu cháy trong lửa lớn, dần dần cháy sạch sẽ...