Trong nháy mắt yêu lực của Ưng vương tiêu thất, trong không khí truyền đến hơi thở hoàn toàn bất đồng, đàn chim tước sâu sắc cảm thấy có sự biến hóa, giống như dịch bệnh nhanh chóng lan ra, bầy chim tước bắt đầu bất an, vòng vây dần dãn ra, từ phía trong rừng vọng lại tiếng bước chân, ngàn vạn chim tước giống như gặp ác ma, 'vèo vèo' toàn bộ bay lên cao, phút chốc biến mất không còn một bóng.
Ngũ Nguyệt theo bản năng chắn trước người Lâm Lang và Ngũ Như Ý, tay cầm kiếm thấm ướt mồ hôi, chỉ có Như Ý là bình tĩnh, nàng như sớm đoán người chiến thắng nhất định là Thanh Vũ, khóe miệng vô tình cong lên hình cung, lạnh nhạt nhìn về hướng bước chân truyền đến.
Thanh Vũ đầy bùn đất bước chân tiêu sái từ trong rừng đi ra, Lâm Lang vui mừng đến nỗi bật khóc, chạy nhanh tới đón, đến trước mặt Thanh Vũ ôm chặt lấy cổ nàng, không màng cả người nàng đều dính bùn đất, dùng tay áo cẩn thận lau khô mặt nàng, đặt lên môi một nụ hôn.
Ngũ Nguyệt vội xoay lưng, Như Ý vẫn thản nhiên cười, Thanh Vũ bị nàng hôn thiếu chút nữa thở không nổi, thật vất vả mới nói ra một câu:
"Được rồi, được rồi, nàng không sợ bị chê cười sao..."
vừa nói vừa liếc mắt nhìn Ngũ Nguyệt và Như Ý, Lâm Lang lau nước mắt nổi giận nói:
"Sao lại chê cười? Muốn cười thì để họ cười cho đủ đi!"
Thanh Vũ không biết làm sao, chỉ cười khổ, quay đầu phân phó Ngũ Nguyệt quay lại xe ngựa lấy những vật phẩm quan trọng mang theo, bốn người đi bộ trở lại đường cái, dọc đường tìm khách điếm tạm nghỉ ngơi.
Thanh Vũ nhắm mắt ngâm mình trong mộc bồn nước ấm, Lâm Lang cầm bàn chải ngồi bên cạnh mộc bồn chà lau rửa sạch bùn đất trên người Thanh Vũ, khi cọ rửa đến phần móng tay thì Lâm Lang có chút tò mò, vừa rửa tay vừa hỏi: "Nàng dùng sơn móng tay khi nào vậy?"
Thanh Vũ sửng sốt, Lâm Lang so sánh móng tay nàng với mình rồi nói:
"Nàng dùng loại sơn móng tay nào vậy? Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua loại sơn màu đỏ sậm này?"
Tâm Thanh Vũ nhảy dựng, có chút xấu hổ nói:
"Cái này...này...kỳ thật là mấy ngày trước Tây Vực gửi cống phẩm tới, chuyên cấp cho hậu cung phi tần, ta nhất thời tò mò nên xin Hoàng Thượng một lọ, lại thấy màu sắc này không thích hợp nàng, mấy ngày trước thấy nhàm chán, không biết làm gì lấy ra sơn cho mình."
Lâm Lang nghe xong cũng không hoài nghi, chỉ thở dài trách nàng:
"Giả trang nam nhân nhiều năm như vậy còn lộ ra yêu mị, nếu bị ai đó thấy nàng thế này lại dị nghị cho nàng là ái nam ái nữ."
Thanh Vũ vội làm nũng nói: "Ai bảo người ta cũng là nữ nhân cơ chứ..."
chọc Lâm Lang dở khóc dở cười, đẩy nàng ra nói:
"Được rồi, được rồi, chúng ta ở sau lưng họ làm gì cũng được, nhưng trước mặt người ta đừng lộ ra dấu vết, vạn nhất bị phát hiện nàng là nữ nhân thì tiền đồ của nàng xem như toang, khả năng còn liên lụy đến mọi người ở phủ Thượng Thư đều bị chém đầu."
Thanh Vũ cúi đầu xuống lẩm nhẩm: "Việc đó làm sao bây giờ...tay cũng đã sơn rồi, tẩy cũng không sạch, trừ phi rút tất cả các móng tay."
Hai người trầm mặc giây lát, Thanh Vũ bỗng thăm dò: "Lâm Lang, nếu như...có một ngày ta biến thành yêu ma...nàng có giết ta không?"
Lâm Lang ngẩng đầu hoài nghi nói: "Sao đột nhiên lại hỏi câu ngớ ngẩn này?"
Thanh Vũ tiếp tục nói: "Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, nàng là đệ tử chánh phái, nếu có một ngày ta biến thành yêu ma, nàng sẽ đối với ta thế nào?"
Lâm Lang suy nghĩ một lát, tiếp tục rửa sạch người mình vừa nói: "Ta sẽ bắt nàng nhốt vào phòng ta, để nàng không hại người khác, chỉ có thể ở bên ta cả đời."
Thanh Vũ phì cười, bỗng vươn tay kéo Lâm Lang vào mộc bồn nói: "Hay đấy, là nàng nói nhé, ta sẽ nhớ kỹ, tương lai sẽ gây họa cho nàng cả đời luôn."
Lâm Lang "A!" la to, hai người trong mộc bồn đùa giỡn té nước cho đến giờ đi ngủ mới dừng lại...
Đêm khuya ở Đà Long đảo, gió biển thổi từng cơn, ánh trăng leo lét. Yêu hoàng Hạo Nguyệt nửa nằm nửa ngồi ngắm biển, mỹ nhân xung quanh bưng chén, bưng mâm, miêu yêu thì nũng nịu bên lỗ tai nàng. Bỗng nhiên trên đảo nổi lên trận gió xoáy, mấy chục con chim tước ngậm trong hàm dây thừng kéo một đống thịt bầy nhầy bay về, miêu yêu vừa thấy, bịt mũi cau mày rụt cổ, ngẩng đầu trách nhóm chim tước: "Đã chết không sạch sẽ thì ném ra tiền đảo làm phân cũng được, còn đem về đây làm gì!" nhóm yêu chim tước nhìn thẳng nàng, giống như không nghe, chẳng nhúc nhích.
Hạo Nguyệt lười biếng ngồi dậy, liếc mắt nhìn xác Ưng vương, lắc đầu nói với nhóm chim tước: "Hắn đã bị đứt đoạn nhiều chỗ, cứu cũng không sống nổi, đưa ra tiền đảo đi."
Nhóm chim tước nghe xong mới phẩy phẩy cánh, kéo đoạn dây thừng cột xác Ưng vương đi, chúng cất cánh bay về tiền đảo Hoa Hải.
Trong lúc vô ý Hạo Nguyệt liếc mắt nhìn xác Hắc Ưng vương, phát hiện ẩn ẩn hai chân có lục khí xoay quanh, trong lòng rùng mình, đi đến cạnh lầu các cẩn thận nhìn, rõ ràng hai cẳng chân hắc ưng ẩn ẩn có hai bó gân màu lục bao quanh, sắp muốn héo rũ, lũ chim bắt đầu hạ thấp xuống, Hạo Nguyệt ra lệnh: "Mang nó lại đây!"
Miêu yêu có chút khó hiểu, một cái xác chết còn mang về đây làm gì, ôm chân Hạo Nguyệt nói: "Cái loại vô dụng đã chết ấy còn mang về lầu các cho ảm mùi thối, rốt cuộc người muốn làm gì?" Hạo Nguyệt không đáp, chờ xác Ưng vương rơi xuống lầu các liền xem xét lần nữa hai chân hắn, trong lòng nhảy dựng, quả thực chỉ người kia mới có khả năng làm chuyện này...không biết Hắc Ưng vương làm sao gặp được nàng...
Nay chỉ cứu sống Hắc Ưng vương mới biết được đáp án.
Hạo Nguyệt tư lự một lát, sau đó vào phòng lấy ra một hộp gỗ trắng, để xác Ưng vương và đầu vào trong, dùng bông tuyết lạnh ướp lên, sau tiếp tục chặt gỗ cây hòe, lấy ra công cụ điêu khắc trong một cái tráp nhỏ, điêu khắc hình dạng chim ưng trên thân gỗ cây hòe.
Miêu yêu nhìn nàng điêu khắc dần dần thành hình dạng chim ưng, vui cười nói: "Nhìn không ra người còn có khả năng này, người học được ở đâu vậy?"
Hạo Nguyệt thản nhiên đáp: "Theo một nữ nhân học."
Miêu yêu nghe vậy sắc mặt có chút khó coi nhưng không dám làm nàng tức giận chỉ có ra vẻ hờn dỗi nói: "Nữ nhân nào? Gặp ở đâu?"
Hạo Nguyệt liếc mắt nhìn nàng, vẫn không trả lời.
Nào ai biết...câu hỏi này lại gợi lên trong đầu ký ức rất lâu trước kia...
Tưởng quên mất lại luyến tiếc nhớ lại...
Khi đó nàng chưa phải là yêu hoàng Hạo Nguyệt.
Khi đó nữ nhân kia vẫn là Chu Linh Châu tiên thảo ở Bồng Lai đảo.
Có đứa nhỏ hỏa hồ tộc lạc vào đảo Bồng Lai, đạp hỏng hơn mười gốc cây tiên, Bồng Lai tiên tử tìm tới Cô Vân thôn gặp trưởng hỏa hồ tộc Cơ Hồng Ngọc, một là đền cỏ tiên, hai là giao ra kẻ gây rối kia.
Trưởng hỏa hồ tộc Cơ Hồng Ngọc tuy đã tu luyện chín ngàn năm, nhưng vẫn không phá được chế ước lệnh môn tu hành của hồ tộc, cho nên vô luận có cố gắng thế nào cũng chỉ luyện đến hồ ly sáu đuôi.
Hồ tộc tu hành bằng hai cách.
Người hồ tộc mới sinh ra có cái đuôi gọi là trĩ vĩ.
Cách thứ nhất là thông qua trĩ vĩ hấp thu sinh linh thế gian bất luận là tinh nguyên của nam hay nữ dù đạo hạnh bao nhiêu, trĩ vĩ tu luyện cực kì gian khổ thậm chí đổ máu mà tu luyện, người hồ tộc không phải hạng người dâm tà, nhưng vì muốn thoát khỏi luân hồi nên không thể không đi theo con đường này.
Còn cách khác thì giống như tộc trưởng Cơ Hồng Ngọc tu luyện gần vạn năm mà chưa luyện qua trĩ vĩ cho nên vẫn không phá được mệnh môn, ở trần thế chỉ tính là một yêu tiên, nếu trốn không được lôi kiếp một ngàn năm thì thân thể sẽ hóa thành tro, hồn phách cũng không thoát khỏi luân hồi.
Nhưng nếu tu bằng cách tạo ra nghiệp chướng vô tận, mỗi ngàn năm lôi kiếp ngày càng lợi hại, cuối cùng tử lôi hóa thành hồng lôi, tiên tu hành ngàn thế cũng khó tránh khỏi sét đánh.
Trăm ngàn vạn năm hồ tộc không trốn thoát khỏi số mệnh, mỗi một ấu hồ sinh ra đã bị ràng buộc định mệnh, không có cách nào thoát được bi kịch này.
Trong muôn vạn chúng sinh, Hồ yêu nhất định là giống loài bất đắc dĩ phải chịu số mệnh đáng buồn nhất, trong giới Tu Chân, Hồ yêu cũng là những kẻ bị người ta khinh thường nhất.
Bồng Lai tiên tử cuối cùng tìm được đường đến Cô Vân thôn trong đất Hiên Viên, gặp được hồ tộc trưởng Cơ Hồng Ngọc. Không như ở Tu Chân Giới luôn khách sáo lễ nghĩa hỏi han, bái phỏng, Bồng Lai tiên tử cứ thẳng vấn đề nói với Cơ Hồng Ngọc:
"Nếu đền không được mười bảy cây tiên, thì giao ấu hồ gây rối kia ra đây, nói cách khác bắt kẻ liên can trong Cô Vân thôn đền cây tiên này!"
Tuy Cơ Hồng Ngọc chỉ là hồ yêu sáu đuôi, vẫn chưa tính là đắc đạo thượng tiên, nhưng chung quy nàng đã tu hành gần vạn năm, tên gây rối ấu hồ kia chỉ hơn mười năm đạo hạnh, căn bản chưa tính trưởng thành, nào biết đạp hư mấy cây cỏ đó là cây tiên?
Tục ngữ nói người không biết không có tội, nàng đây là Bồng Lai tiên tử mấy ngàn năm đạo hạnh cũng là tiền bối, làm gì phải bắt tội một đứa nhỏ?
Tự nhiên hôm nay một tiên tử đến cửa, trong lòng Cơ Hồng Ngọc cũng phẫn uất, thản nhiên đáp: "Thỉnh tiên tử cứ tự nhiên."
sau đó chẳng quan tâm, xem như nàng kia chẳng tồn tại, nếu Bồng Lai tiên tử dám động thủ gây thương tích cho hồ tộc, Cơ Hồng Ngọc nàng cũng tuyệt không bỏ qua.
Liên tục bảy ngày, Bồng Lai tiên tử ở ngoài cổng chờ Cơ Hồng Ngọc, không tổn thương bất cứ hồ tộc nào, cũng không phá hủy thôn, nàng một mình xông vào thôn bất quá chỉ là can đảm nhất thời, bảy ngày cũng không gặp mặt Cơ Hồng Ngọc, lúc này ngồi dựa vào cửa buồn ngủ.
Cơ Hồng Ngọc mở cửa ra, Bồng Lai tiên tử ngã xuống dưới chân nàng, nheo mắt buồn ngủ, trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo, đứng lên nói:
"Hừ, rốt cuộc cũng đi ra gặp ta, ta còn tưởng hồ tộc trưởng là rùa đen rúc đầu cơ."
Cơ Hồng Ngọc nhìn nàng không nói, lấy từ ngoài cửa một cành hoa, đóng lại cửa quay trở lại phòng, Bồng Lai tiên tử kéo nàng lại nói:
"Này Cơ Hồng Ngọc, ngươi thực chẳng coi ai ra gì! Người hồ tộc làm hư cây tiên của ta, ngươi cư nhiên chẳng quan tâm phân xử!"
Cơ Hồng Ngọc quay trở lại phòng, cắm hoa vào bình sứ nói:
"Ta không biết cách cứu cây tiên, cũng sẽ không giao đứa nhỏ kia cho ngươi, ngươi muốn ta đền thế nào?"
Bồng Lai tiên tử nói: "Ngươi không đền ta cây tiên cũng không chịu giao người, vậy thì...thì..." liếm liếm môi lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc hít thở lấy dũng khí nói:
"Cho ta mượn Thất Tuyệt Thiên Thư xem thử, chuyện trước kia ta sẽ không truy cứu nữa."
Nguyên lai nàng đến đây là vì Thất Tuyệt Thiên Thư.
Cơ Hồng Ngọc cười lạnh, đẩy nàng ra, 'Rầm!' cửa bị đóng chặt.