Quyền cao, nhiều người nịnh hót, ngày lại ngày vô vị trôi qua.
Ý niệm trong đầu bị dập tắt, người hi vọng không có, trong lòng hiện giờ không giống lúc trước đứt từng khúc ruột, không còn ôm nhiều hi vọng, đã bị nàng cự tuyệt thì mình cũng miễn để lại trong lòng, thỉnh thoảng lại nhói đau, thôi thì tất cả vùi chôn nơi đáy lòng.
Gần đây các bà mối đi lại trong phủ nhiều hơn, một đám liều mạng đi vào đại môn phủ Thượng Thư, thỉnh thoảng còn xảy ra đánh nhau, chửi bới ầm ĩ thay các nữ tử tranh giành tình nhân, xem như đã quên tin đồn Bộ Binh Thượng Thư là ái nam ái nữ, thật vất vả phá tan ngăn trở của người gác cổng, chạy vọt vào báo cho quản gia ý định, vừa thấy mặt Thượng Thư đại nhân, bộ dáng chuẩn bị lý do cầu thân đều nuốt xuống bụng.
Mọi người nhìn thấy bên cạnh đại nhân là thiếu niên anh tuấn mỹ mạo, ôm trong người thanh bảo kiếm tuyết trắng, thấy mặt các bà mối, Trác đại nhân nho nhã lễ độ nói một câu: "Hạ quan không lấy vợ, mời các vị về cho."
Vừa nói vừa nhíu mày, tựa đầu vào vai thiếu niên, trông như thân thể có chút không khỏe, thiếu niên vội vàng đưa tay ra đỡ lấy nàng, bà mối thấy tình cảnh hai người này như thế làm sao dám mở miệng cầu thân nên đều đứng dậy cáo từ.
Liên tục gần ba tháng, cơ hồ mỗi ngày đều phải trình diễn kịch vài lần, rốt cuộc không ai đến cửa cầu thân nữa, tin đồn Bộ Binh Thượng Thư là ái nam ái nữ càng lan rộng, phủ Thượng Thư rốt cuộc cũng thanh tịnh trở lại.
Người khác nói nàng đã chặt đứt tưởng niệm của ngàn vạn nữ tử nhưng thật ra người bị tổn thương kỳ thực chính là nàng...
Chịu vết thương quá đau, mỗi ngày qua đi cũng vơi bớt, may mắn bên người còn có Ngũ Nguyệt, tuy hắn do Tào công công sắp xếp bên người làm thám thính nhưng cũng chiếu cố mình, lâu ngày ở cạnh nhau hai người hình thành tình 'huynh đệ'.
Thật ông trời luôn muốn trêu đùa làm người ta dở khóc dở cười, nàng thật là ái nam ái nữ không sai, nhưng không phải yêu nam nhân, đều không phải do nàng làm tổn thương ngàn vạn nữ tử, lại hoàn toàn bị nữ tử kia làm nàng tổn thương, lão thiên gia làm chuyện này người phàm trần khó dự đoán được, chúng sinh bất quá chỉ là quân cờ trong tay ông trời mà thôi...
Trong kinh liên tục gần nửa năm thái bình, Tào công công cùng Ninh thái sư không có việc gì tranh đấu, bá quan trong triều vui vẻ thanh nhàn, nhưng sau sự yên tĩnh tựa hồ sẽ luôn có việc lớn xảy ra, mặt ngoài nhìn thấy tĩnh lặng nhưng sau lưng luôn cất giấu những âm mưu, Thanh Vũ âm thầm cẩn thận đề phòng.
Mấy tháng sau, trong triều bỗng nhiên nhận được tin báo, muội muội Hoàng Thượng - Khánh Nguyên quận chúa cùng pháp sư cùng ngày hồi kinh. Khánh Nguyên quận chúa cùng quận mã ba năm trước đây đi với Quốc sư đến Thái Sơn cầu phúc cho đương kim Hoàng Thượng, hai người giữ giới kiêng dục ba năm khẩn cầu trời xanh phù hộ Đại Minh cơ nghiệp vĩnh hằng, nay kỳ hạn ba năm đã đến, hai người và Quốc sư cùng nhau vào thành.
Quốc sư cùng Quận chúa mang theo người ngựa ít ngày nữa trở về kinh thành, đội ngũ kéo dài gần một dặm, thủ hạ Quốc sư lộ vẻ người tu hành, người người mặc hoàng y, phân không rõ đạo môn hay phật môn, vừa đi vừa tụng kinh văn mà không ai hiểu, đội ngũ so với quân đội được huấn luyện còn chỉnh tề hơn, giữa kinh thành rất nhiều dân chúng nghiêm trang kính cẩn vây xem, đều chắp tay quỳ lạy.
Hoàng đế tự mình mang theo văn võ bá quan đứng trước điện hoàng thành nghênh đón, đội ngũ vừa tới điện, Thanh Vũ liền phát giác có sự không lành, quanh thân đệ tử Quốc sư thỉnh thoảng lộ ra vài tia hắc khí, đệ tử càng đi phía sau thì hắc khí càng dày đặc, nhìn đến Quốc sư ngồi trên đài sen, hai mắt nhắm nghiền, miệng đang tụng kinh, đợi Hoàng đế tới trước mặt hắn mới đi xuống tòa sen, hai tay chắp lại hình chữ thập thi lễ với Hoàng đế.
Trên người Quốc sư không có hắc khí, trong cơ thể mình chỉ có năm trăm năm đạo hạnh không đủ nhìn thấu chân thân Quốc sư.
Một đại đội yêu nhân ban ngày ban mặt dám nghênh ngang vào hoàng thành lại thấy Hoàng Thượng hòa khí lễ nghĩa đối với Quốc sư, nói gì nghe nấy, Quận chúa và Quận mã đi theo phía sau cũng là vẻ mặt cung kính, trong lòng Thanh Vũ cảm thấy bất ổn, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng.
Đột nhiên, nghe Hoàng Thương kêu tên mình, nàng phục hồi tinh thần, vội vàng tiến lên từng bước, trầm giọng thưa: "Có thần.", chỉ nghe Hoàng Thượng cười với Quốc sư và Quận chúa giới thiệu: "Vị này là tân nhậm chức Bộ Binh Thượng Thư Trác Thanh Vũ, tuổi còn trẻ nhưng công lao không nhỏ, từng đánh bại Miêu Cương cổ thuật, trẫm rất ưng ý."
Thanh Vũ nghe thấy thế vội vàng khiêm tốn nói: "Thần đều nhờ hồng phúc Hoàng Thượng." lại nghe Hoàng đế phát ra chuỗi cười sảng khoái, vuốt chòm râu ra vẻ thật đắc ý.
Quốc sư nghe xong Hoàng đế giới thiệu, ánh mắt bình tĩnh dừng ở trên người Thanh Vũ, Quốc sư này đã tu đạo lâu năm thật quỷ dị khó lường, lúc này nhìn chằm chằm vào nàng làm nàng cảm thấy cả người không thoải mái, Thanh Vũ lo lắng Quốc sư phát hiện ra mình là nữ nhi, trên mặt tuy không biểu lộ nhưng trong lòng đã bối rối.
Sau một lát, Quốc sư bỗng nhiên nói: "Trác đại nhân, mây đen bao quanh ấn đường ngươi, cẩn thận mấy ngày sắp tới sẽ có tai ương liên quan đổ máu."
Nói xong xoay người bước lên bậc thang, Hoàng đế và Quận chúa cùng văn võ bá quan đều đi theo hắn cùng nhau tiến lên đại điện, Thanh Vũ nghe hắn nói một câu mà như đi vào mộng, giây lát liền hồi phục tinh thần cũng vội vàng đi theo vào điện...
Quốc sư quay về, Hoàng đế lâm triều chỉ hỏi qua loa liền cùng Quốc sư một mình mật đàm, Thanh Vũ sớm trở về phủ Thượng Thư.
Dọc đường về quanh quẩn trong đầu bốn chữ "tai ương đổ máu", nàng lo lắng không giải ra được, Quốc sư nhìn qua có đạo hạnh thâm hậu, không giống người nói bậy, tuy trong cơ thể mình có năm trăm năm đạo hạnh hồ yêu, ngay cả võ nghệ cao cường như Ngũ Nguyệt cũng khó làm bị thương mình một sợi lông, trừ phi gặp người đạo hạnh cao hơn mình, chẳng lẽ...lời Quốc sư nói là ám chỉ hắn đã nhìn thấu chân chính huyền thuật của mình, chuẩn bị động thủ với mình?
Nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nguyên nhân, lúc này kiệu đã đến đường vào phủ Thượng Thư, đi trăm bước sẽ đến cửa nhà nàng, chợt nghe tiếng tỳ bà truyền đến, giai điệu thê lương uyển chuyển đánh thẳng vào lòng nàng, Thanh Vũ nhịn không được vén rèm kiệu thăm dò nhìn quanh thì thấy một nữ tử mặc đồ tang ôm tỳ bà quỳ gối bên đường, âm thanh tỳ bà bi thống làm gã qua đường chịu không nổi thả một thỏi bạc trước mặt nữ tử nói: "Cô nương cầm bạc rồi đi, đừng đàn nữa."
Nữ tử không thèm nhìn tới thỏi bạc kia, vẫn tiếp tục ôm đàn thả nhịp, ánh mắt nhìn không ra một tia cảm xúc.
Thanh Vũ nhận ra nữ tử này là Ngũ Như Ý, không biết vì sao lại ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, quỳ gối trước phủ mình hát rong, nói là hát rong nhưng lại không thu bạc, xem ra đặc biệt đến đây là vì mình.
Vì thế Thanh Vũ sai người dừng kiệu ven đường, bước ra khỏi kiệu đến trước mặt Ngũ Như Ý gọi: "Ngũ cô nương, đã lâu không gặp."
Ngũ Như Ý mười ngón ấn xuống, âm tỳ bà im bặt, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó làm bộ dáng phục tùng, thanh âm ôn hòa trả lời: "Như Ý tiếp kiến đại nhân."
Thanh Vũ lại hỏi: "Cô nương đặc biệt tới gặp bản quan à?"
Ngũ Như Ý xem ra là thật sự chờ nàng, xoa đàn tỳ bà, dùng tấm vải gói tỳ bà ôm vào ngực rồi nói:
"Hôm nay tiểu nữ tử vừa tới kinh thành liền đến phủ Thượng Thư, nhưng người của quý phủ không cho vào cửa, tiểu nữ tử đành phải đàn một đoạn này khiến đại nhân chú ý, đại nhân quả thực trí tuệ hơn người, không uổng công tiểu nữ tử ngàn dặm xa xôi đến đây tìm nơi nương tựa."
"Sao cơ?" Thanh Vũ không khỏi nhíu mày: "Ngươi tới tìm hạ quan nương tựa? Còn Ô Thư..."
Ngũ Như Ý mở miệng cắt lời nàng: "Ô Thư đã chết..."
Nói ra lời này trên mặt nàng có chút bi thương chợt lóe, rồi lại biến thành băng lãnh mỹ nhân: "Nay tiểu nữ tứ cố vô thân, Miêu trại không có chỗ dung thân, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có chỗ của đại nhân có thể thu nạp nữ tử, tiểu nữ tự nguyện vì đại nhân làm nô tì tùy đại nhân phân phó, hết thảy không oán trách."
Không thể tưởng được nữ tử đã từng ngạo nghễ lại nói ra lời như vậy, Thanh Vũ có chút nghi hoặc lúc này cũng chẳng muốn trì hoãn, tư lự xong nói với Ngũ Như Ý: "Mời cô nương theo hạ quan."
Ngũ Như Ý nghe vậy đứng dậy đi theo phía sau nàng vào đại môn phủ Thượng Thư.
Trở về phủ, Thanh Vũ gọi người an bài sương phòng cho Ngũ Như Ý, kiếm pháp nàng rất cao cho nên lưu nàng lại làm thị tì bên người cùng với Ngũ Nguyệt quả là tả hữu trợ thủ.
Một đêm, Thanh Vũ cùng Ngũ Nguyệt đến đình ngắm trăng uống rượu, Ngũ Nguyệt biết nàng lại có tâm sự, một lúc lâu sau mới hỏi nàng: "Người lại có tâm sự trong lòng?"
Thanh Vũ nói: "Ngươi không phải chẳng bao giờ quan tâm ta có tâm sự sao? Sao hôm nay lại quan tâm việc này?"
Ngũ Nguyệt đáp: "Người đã không muốn nói thì quên đi vậy.", tỏ ra chẳng sao cả.
Thanh Vũ cười khẽ, lắc đầu nói: "Tiểu tử ngươi lại có thể nhìn thấy yếu điểm của ta.", dừng một lúc lâu rầu rĩ nói: "Sắp tới chỉ sợ trong triều sinh binh biến..."
Ngũ Nguyệt nhấp rượu nói: "Có can hệ gì tới người sao?"
Thanh Vũ lại cười khẽ, cầm lấy cái chén cụng với hắn: "Thấy ngươi ít nói, kì thật cái gì cũng biết, ở bên cạnh ta có phải ủy khuất ngươi lắm không?"
Ngũ Nguyệt trên mặt không biến nói: "Ta có gì mà ủy khuất đâu? Nay bên cạnh người còn có vị băng sơn mỹ nhân, có thể còn ghét bỏ ta mà khó nói ra đó thôi."
Thanh Vũ không khỏi cười lớn, cố ý nhéo má hắn nói: "Một bụng ghen tuông, nguyên lai có người ghen tị..."
Ngũ Nguyệt giương mắt nhìn nàng, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Chợt nghe tiếng bước chân truyền đến, Thanh Vũ ngẩng đầu thấy Ngũ Như Ý, giơ lên chén rượu hướng nàng lắc lắc: "Ngũ cô nương, ngươi tới đúng lúc lắm, có người ở đây uống rượu buồn nói ra lời như dấm chua, ngươi tới nói cho hắn biết ta với ngươi là trong sáng, trong lòng chỉ có một mình hắn thôi."
Ngũ Nguyệt nghe được dở khóc dở cười, miệng lại khẽ hừ một tiếng.
Như Ý vẫn ôm tỳ bà, giống như chưa nghe lời nàng nói, yên lặng vào đình, ngồi bên cạnh Thanh Vũ, mười ngón tay du ngoạn trên dây đàn đánh ra một khúc ai oán ưu thương.
Âm tỳ bà du dương xoay vần giống như tà âm truyền vào lỗ tai hai người, Ngũ Nguyệt nhíu đôi mày rậm giao nhau, khúc này khiến người nghe không chút thoải mái, toàn thân tứ chi đều dâng lên nỗi bi thương nói không nên lời, làm cho cõi lòng người ta rơi vào vực sâu thăm thẳm.
Sau một lúc lâu, hắn phát hiện tình huống này có phần không thích hợp, nhưng căn bản không thể rút kiếm cũng không muốn rút kiếm, bỗng nhiên ánh kim loại chợt lóe, Ngũ Như Ý ném tỳ bà một bên, ánh đao lạnh phát ra lợi hại, hướng cổ Thanh Vũ chém một nhát, trên trán Ngũ Nguyệt chảy xuống giọt lớn mồ hôi.
Mắt thấy đao kia phạm vào da, Thanh Vũ nhanh chóng nhảy ra phía sau, đao chạm vào da chợt lóe mà qua, Thanh Vũ nắm lấy cổ tay Như Ý, một chưởng đánh nàng bay ra ngoài đình ngã xuống đất ôm ngực không thể đứng dậy.
Ngũ Nguyệt nắm kiếm phi thân bay ra ngoài hướng Ngũ Như Ý đâm tới, bỗng cổ tay bị chén rượu trúng mạnh, mũi kiếm chệch hướng đâm vào bên cạnh đầu Như Ý.
Ngũ Nguyệt ngẩng đầu khó hiểu hỏi Thanh Vũ: "Vì sao lại cản trở ta?"
Thanh Vũ cũng không trả lời, tà nghễ nhìn Ngũ Như Ý té trên mặt đất hỏi: "Ngươi tới vì muốn báo thù cho Ô Thư?"
Trên mặt Ngũ Như Ý lộ vẻ cười sầu thảm, khóe miệng chảy ra tơ máu: "Nguyên lai ngươi đã sớm biết..."
Đầu ngón tay phải cắm sâu vào bùn đất như hận thâm sâu, cắn răng nói: "Năm đó ngươi buông tha Ô Thư vì sao còn phải cắt đứt gân mạch tứ chi của chàng? Chàng thất bại chiến trường lại biến thành phế nhân, chúng ta không thể ở Miêu Cương còn bị người Hán chung quanh đuổi đi, không nơi ăn chốn ở, mặc dù ta không chê nhưng chàng lại không thể không để ý, mấy tháng trước đã cắn lưỡi tự sát..."
Nói xong lời này, mắt đã rươm rướm nước, oán hận nhìn Thanh Vũ: "Cuối cùng ta vẫn không thể giết được ngươi..."
Thanh Vũ nhìn nàng một lát, đi đến nâng nàng dậy, tay đặt lên lưng nàng truyền chân khí chữa thương, sau gọi người đưa nàng về phòng điều dưỡng nội thương.
Ngũ Như Ý mở to hai mắt nhìn, đẩy ra người bên cạnh đỡ nàng, nhìn Thanh Vũ khó hiểu, sau chớp mắt xoay người nhảy qua tường, trong người bị thương trốn ra phủ Thượng Thư.
Nữ tử này rất ngốc, Thanh Vũ vốn vô tình làm nàng bị thương lúc này thấy nàng đào tẩu nên Ngũ Nguyệt muốn đuổi theo, Thanh Vũ vội vàng ngăn hắn nói: "Quên đi."
Sau đó lau cổ thấy dính trên tay vài giọt máu, cười nói: "Nguyên lai tai ương đổ máu là việc này." Nàng khẽ cười quay đầu trở về phòng ngủ.