Thanh Vũ tiếp thánh chỉ được sắc phong làm đề đốc, trước khi rời khỏi kinh thành, Thanh Vũ lặng lẽ cùng Thái sư làm một giao ước, hướng Thái sư nói:
“Đệ tử đi Nam Cương không biết còn mạng trở về hay không, đệ tử có một yêu cầu thỉnh ân sư đáp ứng.”
Ninh thái sư hỏi: “Có điều kiện gì ngươi cứ nói đi đừng ngại.”
Thanh Vũ lấy ra một phù chú giao cho Thái sư: “Nay đệ tử đi mà chỉ có một việc không bỏ xuống được…chính là ngoại tôn nữ Lâm Lang, nếu trong khoảng thời gian đệ tử rời kinh mà có nam tử khác định ra hôn ước với nàng, hay là đến đón dâu, thỉnh ân sư phái người đem phù này dán ở cửa nhà nam nhân kia.”
Ninh thái sư buồn bực tiếp nhận phù chú nhìn nàng nói: “Phù này dùng để làm gì?”
Thanh Vũ cười nói: “Không việc gì, chỉ làm ngoại tôn nữ Thừa tướng không thể gả ra ngoài thôi.”
Ninh thái sư thở dài: “Tuy rằng Thừa tướng cùng chúng ta chính kiến không hợp, nhưng ngươi cũng không nên đối đãi với Lâm Lang tiểu thư như vậy…”
Thanh Vũ nhìn Ninh thái sư, không nói, làm sao Thái Sư biết được trong lòng nàng nghĩ gì. Nàng cũng không giải thích với Thái Sư, xoay người nhảy lên ngựa cùng với Giáo úy vận lương Diên Lạc Khôn dẫn ba ngàn quân áp giải lương thảo tới tiền tuyến Nam Cương.
https://www.youtube.com/watch?v=U-hAhjg56HU
Quan viên trong quân ngũ cơ hồ đều là người của Đổng thừa tướng, Diên Lạc Khôn cũng không ngoại lệ. Tuy rằng Thanh Vũ là quan cao hơn hắn vài cấp nhưng quyền điều binh vận lương vẫn nằm trong tay hắn, Thanh Vũ bất quá cũng chỉ là khách nhân đi theo mà thôi.
Diên Lạc Khôn là hán tử thô lỗ không quen mắt bọn nho sinh tú tài, hắn luôn bất hòa ngôn ngữ với Thanh Vũ, hai người đi cùng nhau cũng đã hơn nửa tháng, theo Giang Bắc đi đến Giang Nam chỉ nói với nhau vài câu, hoàn toàn tựa như người xa lạ.
Quân vận lương vào Hồ Nam, đường càng lúc càng khó đi, nhiều khe suối góc cạnh hiểm nguy xuất hiện, ba ngàn quân mã ở giữa núi non trùng điệp vài ngày, hết đường gập ghềnh lại đến vài trăm đường phẳng, leo qua vài núi lớn, mãi đến một ngày mới nhìn thấy trước mặt vùng đất bằng thật lớn dưới chân núi.
Thanh Vũ cưỡi ngựa theo binh sĩ tiếp tục tiến về phía trước, mắt chợt nhìn trên không làm nàng kinh ngạc tâm nhảy dựng, vùng đất phía trước bị bao phủ bởi khí đen giống như ở Hắc Phong Lâm, âm khí dày đặc, cảm thấy sắc thái trên trời như bức họa trầm mặc rùng rợn khiến người ta không rét mà run.
Nàng vội vàng thúc ngựa đuổi tới đội ngũ tiền phương, ra lệnh toàn quân dừng lại. Diên Lạc Khôn đang ở giữa đoàn quân bỗng nhiên thấy đại quân dừng đột ngột, lấy làm kì lạ thì nhìn thấy Thanh Vũ cưỡi ngựa vội chạy tới trước mặt hắn nói: “Đại nhân, vùng đất phía trước có chút không hợp lý, ta nghĩ nên cho mọi người tạm nghỉ ngơi chốc lát, tìm vài người dân bản xứ hỏi rõ sự tình rồi mới tính việc vượt qua nơi này.”
Diên Lạc Khôn nghe vậy nghi hoặc nhìn về phía trước, có chút mỉa mai nói: “Phía trước nào có gì khác lạ? Đề đốc đại nhân có phải nhìn lầm rồi không?”.
Hắn chỉ là một kẻ phàm phu tục tử đương nhiên sẽ không thấy nơi kia có mây đen dày đặc.
Từ nhỏ Thanh Vũ đã học sư phụ kỳ môn độn pháp, trong cơ thể lại có năm trăm năm đạo hạnh của Cơ Thập Tam, người khác nhìn không thấy nhưng nàng lại thấy rất rõ ràng, nơi kia hắc khí bao trùm so với Hắc Phong Lâm còn nồng đậm hơn nhiều, vô cùng quỷ dị, nếu nàng chỉ bằng miệng thuyết phục Diên Lạc Khôn vô luận thế nào cũng không tác dụng với kẻ hán tử lỗ mãng này, vì thế Thanh Vũ chỉ có thể trấn định Diên Lạc Khôn trước, sai hai người ở trên đường ngăn lại vài tiều phu đốn củi dẫn lại đây, trước mặt Diên Lạc Khôn hỏi bọn tiều phu:
“Các vị lão ca, ta xem địa phương phía trước không giống như yên bình, liệu có thể đi qua nơi đó được không?”
Mấy tiều phu này nhìn thoáng qua nhau, kẻ lớn tuổi nhất đứng dậy thi lễ với nàng:
“Vị đại nhân này nhãn lực thật tốt, hẳn là có học qua chút đạo thuật chăng? Địa phương phía trước căn bản là người sống không thể đi, vài năm trước nơi đó là một trấn nhỏ vài trăm hộ dân, từ lúc vùng biên cương phát sinh phản loạn đã có một đội phản quân đánh qua nơi này, trong một đêm trấn nhỏ kia bị xóa sạch. Từ đó về sau, địa phương này luôn u ám, ban đêm có thể nghe thấy cô hồn dã quỷ kêu to, những người sống xung quanh đây như chúng ta cũng không dám đến nơi này".
Thanh Vũ nghe lão giả nói xong lại hỏi: “Phía trước có đường nào đi qua địa phương kia để tiếp tục đến hướng Nam không?”
Lão nhân kia suy nghĩ thật lâu mới đáp: “Thật ra vẫn có, nhưng đường đi khá xa, cứ quay lại đường cũ, hướng Đông sau núi, đi vòng qua ba đỉnh núi nữa.”
Thanh Vũ sai người thưởng hắn một thỏi bạc, quay đầu nói với Diên Lạc Khôn: “Đại nhân, quả thật không thể đi qua địa phương kia, chúng ta đi đường vòng thôi.”
Diên Lạc Khôn ngứa lỗ tai, căn bản chẳng nghe ra truyền thuyết quỷ quái gì với cả đường tắt kia, hắn tòng quân mười năm, vô số lần ra chiến trường, người chết trên tay hắn nhiều vô số kể, chưa hề gặp qua cô hồn dã quỷ.
Cho tới bây giờ đều cảm thấy yêu ma quỷ quái chỉ dùng để dọa nữ nhân và thư sinh, huống chi Thanh Vũ là đối thủ một mất một còn với Đổng thừa tướng, Diên Lạc Khôn càng chẳng buồn nói lời vô nghĩa, vung tay lệnh đại quân tiếp tục tiến lên, cho tên Thanh Vũ này xem thử có gì phía trước không.
Thanh Vũ mặt tái trắng xanh, Diên Lạc Khôn này không chịu nghe mình khuyên lơn, càng lo lắng cho tính mạng ba ngàn binh lính, vạn nhất lần áp tải lương thảo này thất bại, không chỉ ảnh hưởng đến chiến sự biên cương khiến phản loạn Nam Cương càng mạnh, mà còn làm nàng đánh mất sự tín nhiệm của Hoàng đế, thăng chức càng thêm vô vọng, nhưng hiện tại mấy ngàn binh này chỉ nghe lệnh Diên Lạc Khôn, cho dù nàng biết rõ tiền phương kia là đường chết vẫn không thể ngăn cản, mắt thấy đại quân hướng tới nơi đó tiến bước, lòng Thanh Vũ tràn đầy lo lắng hết đường xoay xở.
Đại quân đi tới cách địa phương kia vài trăm thước, sắc trời dần buông xuống, thấy phía trước xuất hiện nhiều đèn đuốc, bóng người đi động. Diên Lạc Khôn cưỡi ngựa đến bên cạnh Thanh Vũ trách:
“Phía trước rõ ràng là trấn nhỏ, làm gì có cô hồn dã quỷ? Đường đường là quan đề đốc lại đi tin lời nói của bọn thôn dân.”
Thanh Vũ lười cùng hắn tranh cãi, ánh mắt bình tĩnh nhìn đèn đuốc ở tiền phương kia, trong lòng cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp. Ngọn đèn này giống như có sinh mệnh, ở trong không trung thường xuyên bay qua bay lại, Thanh Vũ rùng mình, ghì lại đầu ngựa nói:
“Đại nhân, xem ra nơi đó chính là trấn nhỏ, chúng ta đi qua chỉ sợ quấy nhiễu họ, chi bằng cho quân trú tại đây, ta dẫn người đi xem xét nơi đó trước, báo với trưởng trấn để bọn họ chuẩn bị, ngày mai chúng ta hãy đi qua.”
Diên Lạc Khôn thấy nàng đồng ý với mình, đắc ý dạt dào, vừa lúc chạy cả ngày cũng mệt mỏi, vì thế sai người thổi kèn đóng quân, đại đội nhân mã nghỉ ngơi ngoài vùng đất kia.
Thanh Vũ thấy lừa được họ Diên, lập tức gọi hai tiểu giáo cùng mình đi đến trấn nhỏ kia dò đường. Ba người rất nhanh đi vào trấn, đi đến phố xá của trấn, dọc đường quả nhiên thấy người lui tới, sắc mặt họ trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, một tiểu giáo vỗ vào bả vai người nọ hỏi hắn cũng không trả lời, hai gã tiểu giáo thấy kì quái, chợt thấy Thanh Vũ chỉ lên trên đầu, hai người ngẩng đầu vừa thấy cả kinh miệng chẳng thể ngậm lại.
Đầy trời treo đèn lồng, ở giữa đèn lồng hồng hồng ánh nến làm từng cái đèn lồng đỏ rực, sáng long lanh, nhưng nhìn kĩ từng cái đèn lồng như giam cầm một người, bóng người ép vào vỏ đèn giống như giãy dụa, giống như reo hò, lại giống như chịu cực hình, bên tai còn phản phất nghe tiếng kêu rên từ giữa đèn lồng truyền đến.
Thanh Vũ cả kinh, hai tiểu giáo bên cạnh cũng chẳng có động tĩnh, nhìn lại đã thấy hai người tựa như bị câu đi hồn phách, ngơ ngác ngây ngốc, chậm rãi đi về hướng trung tâm trấn.
Thanh Vũ biết thôn này bị ám tà ma đang dẫn dắt hai tiểu giáo đến bên nó, tà ma này xem ra đạo hạnh cũng chưa cao, không đủ dẫn dụ mình đến nó.
Đáng tiếc không chuẩn bị gì, Thanh Vũ phải đưa tay lên miệng cắn lấy máu, ở lòng bàn tay vẽ ngũ lôi chú, đi theo sau hai tiểu giáo, xem tột cùng nó dẫn mình đến nơi nào.
Thanh Vũ chậm rãi đi theo hai người đến miếu chùa trong trấn, đi vào miếu chùa thì thấy phía sau có một gốc cây cổ thụ. Thân cổ thụ này phải ít nhất năm người ôm mới xuể, chạc cây tối đen sinh trưởng rất tốt giống như yêu ma giương nanh múa vuốt, lá cây đều màu đỏ, trên nhánh cây còn thấy một thi thể chưa khô huyết đong đưa theo gió, thi thể sau khi bị hút cạn huyết chỉ còn lại bộ da theo nhánh cây hạ xuống, cổ thụ thành tinh này giống như muốn khoe chiến lợi phẩm, biến bộ da kia thành đèn lồng da người hệt như những cái mờ mờ ảo ảo ở trấn trên.
Thanh Vũ nhìn thấy cảnh tượng mà cả người run lên, mắt thấy hai tiểu giáo đi đến cổ thụ yêu quái, nàng vội vàng tiến đến nắm bả vai hai người nọ, xoay người bọn họ lại giáng cho hai cái tát để hai người tỉnh lại, tiểu giáo ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi phịch xuống.
Thanh Vũ đá vào mông mỗi người ra lệnh không được quay đầu nhìn, lập tức chạy về quân doanh tường thuật lại tình cảnh nơi này cho Diên Lạc Khôn, hai tiểu giáo nghe lệnh chạy nhanh ra khỏi trấn.
Thanh Vũ biết quái thụ này đạo hạnh không đủ, không thể di chuyển, quay đầu tìm kiếm trong miếu củi giấy đốt lửa, phóng hỏa thiêu thân cây, quái thụ bị hỏa thiêu xèo xèo rung động, thân cây tựa như bị đau không ngừng run run, đèn lồng nhốt người trên nhánh cây quét tới Thanh Vũ, Thanh Vũ trên tay không có binh khí, chỉ liều mình trốn tránh, lấy ngũ lôi chú tung ra một chưởng đẩy tới, trong khoảnh khắc rễ cây bị tia chớp bổ ra một lỗ thủng lớn, thân cây lệch qua một bên, lỗ thủng chảy ra cuồn cuộn máu loãng, đèn lồng da người đều tắt ngóm, Thanh Vũ không dám ở lâu, vội vàng chạy thoát ra khỏi trấn, hướng nơi đóng quân chạy nhanh trở về.
Lúc này, Diên Lạc Khôn bị hai tiểu giáo kia đánh thức, nghe xong hai người này vừa khóc vừa tường thuật, một cước đá hai người họ, hắn còn hùng hổ trách hai người vô căn cứ nhiễu loạn quân tâm, vừa muốn sai người đem hai tiểu giáo đi đánh đòn.
Ngay lúc ấy Thanh Vũ chạy về, hai tiểu giáo vội vàng quỳ trước mặt Thanh Vũ cầu nàng chứng minh hai người không nói dối. Thanh Vũ thấy Diên Lạc Khôn không tin, trong lòng phát giận, quát:
“Diên đại nhân, lần này chúng ta dẫn đi ba ngàn tướng sĩ, tám ngàn tấn lương thảo, nếu ngươi cứ cố chấp đi qua địa phương kia, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ta sẽ bẩm báo Hoàng Thượng, đến lúc đó cho dù ngươi có giữ được tính mạng thì người nhà ba ngàn binh sĩ cũng không buông tha ngươi!”
Diên Lạc Khôn bị nàng khiển trách, khóe miệng run rẩy vài cái, không cam lòng lớn tiếng chửi: “Nếu bây giờ đi đường vòng sẽ qua ba ngọn núi, chậm trễ tiếp ứng lương thảo thì ai lãnh trách nhiệm?”
Thanh Vũ tuy tức giận nhưng lời Diên Lạc Khôn nói cũng không phải vô lý, nàng trừng mắt nhìn Diên Lạc Khôn hồi lâu, bỗng gằn từng tiếng nói với hắn:
“Được, ngày mai chúng ta đi qua địa phương kia, bây giờ ngươi mau phái người chuẩn bị máu chó mực, ba cân chu sa, nếu hừng đông mà ngươi không lấy được mấy thứ này ta sẽ để ngươi một mình đi qua chỗ đó làm bạn với lồng đèn da người.”
Nói xong nàng hung hăng ly khai đại trướng quân doanh, Diên Lạc Khôn bị hù cũng chưa hồi thần.