Huyết Phượng Kỳ Duyên

Chương 27: Thận trọng [Trung]




Thanh Vũ cùng Thậm Phong Bình sai người giam lỏng huyện lệnh Hồ Đại Cập cùng sáu vị phu nhân trong phòng. Các nha dịch liên can khác đều vào đại lao tại huyện phủ.

Cẩm Y Vệ vào huyện phủ lấy ra mấy ngàn lượng hoàng kim cùng vạn lượng bạc trắng, ánh vàng rực rỡ muốn chói mắt người, chỉ là huyện quan thất phẩm nho nhỏ mà so với phú thương kinh thành còn hơn xa, một số người khác tìm thấy dưới gối huyện quan Hồ Đại Cập một quyển sổ cùng một ngọc bội hoa mai điêu khắc giản đơn, quyển sổ ghi lại Hồ Đại Cập thu nhận hối lộ ra sao.

Hồ Đại Cập thấy tiền vàng sổ sách đều tra xét ra, sự tình xem ra giấy không thể gói được lửa, cúi mặt, run run không dám thở, bị người lôi ra ngồi phịch xuống đại sảnh.

Thanh Vũ muốn chọc ghẹo hắn một phen nên hướng Thậm Phong Bình nói giỡn: “Thậm đại nhân, ngài có biết người tôn quý nhất tại Võ Bình huyện là ai không?”

Thậm Phong Bình liếc nhìn Hồ Đại Cập, ôm tay mỉm cười không đáp.

Thanh Vũ lạnh lùng thốt: “Chúng ta ngày thường muốn Hồ đại nhân liếc mắt đều phải có bạc đưa, không có tiền liền bị đánh năm mươi đại bản, một chút tình lý cũng chẳng xem xét.”

Hồ Đại Cập như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, Thanh Vũ cười cười, theo trong người lấy ra thư bổ nhiệm từ Lại Bộ đưa đến trước mặt Hồ Đại Cập rồi nói: “Hồ đại nhân, bây giờ 'ngài' còn nói hạ quan giả mạo mệnh quan triều đình nữa không?”

Hồ Đại Cập tỉ mỉ nhìn thư bổ nhiệm, cả thân người run lên, gục đầu xuống không dám lên tiếng.

Thanh Vũ cầm lấy ngọc bội hoa mai lại hỏi hắn: “Hồ đại nhân, ngọc bội này chẳng có gì đặc biệt, vì sao ngươi lại cất giữ che giấu như thế?”

Hồ Đại Cập vẫn quỳ trên mặt đất, đầu không dám ngước lên, ấp úng đáp: “Đây…đây là trang sức mà phu nhân hạ quan yêu thích nhất…”

“Nói vậy thì Hồ đại nhân tình cảm thắm thiết với phu nhân thật nha.” Thanh Vũ liếc mắt nhìn hắn lại hỏi: “Nếu Hồ đại nhân đã nhất kiến chung tình, vì sao lại cưới thêm năm thiếp? Ngọc bội này rốt cuộc được vị phu nhân nào yêu nhất?”

Hồ Đại Cập bị hỏi mà đầu túa ra mồ hôi lạnh, ngọc bội này sáu vị phu nhân cũng chưa từng thấy qua thì biết nói vị nào đây? Đang nghĩ cách nói quanh co thì chợt nghe Thậm Phong Bình bí ẩn nói: “Trác đại nhân, ngọc bội này giống như có cái gì đó...”

Hồ Đại Cập vừa nghe lời này sợ tới mức toàn thân run rẩy, Thanh Vũ càng thêm xác định trong đây có ẩn tình liền đưa ngọc bội cho Thậm Phong Bình kiểm tra một hồi, nhẹ nhàng chạm qua lại hai cánh hoa nhỏ nhất miếng ngọc bội liền mở ra, bên trong là một danh sách, Thanh Vũ cùng Thậm Phong Bình giật mình nhìn nhau.

Danh sách này là mục lục cống phẩm do Hồ Đại Cập cùng Đặng Phách ở Võ Bình trộm lấy rồi áp tải đến Khai Phong. Tào công công hàng năm đều giữ lại một phần cống phẩm từ các nước chư hầu phía nam, để tránh dòm ngó nên lệnh cho Võ Bình tiêu cục hàng năm từng nhóm vận tải đến Khai Phong, sau đó chuyển nhập thiên tuế phủ. Hồ Đại Cập cấu kết với Võ Bình tiêu cục, mở con mắt nhắm con mắt với việc trộm vận cống phẩm, còn âm thầm lặng lẽ cho bọn hắn phương tiện, đem một ít cống phẩm cho quan kiểm danh mục miễn sự kiểm nghiệm, danh sách này đều ghi rõ ràng, hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, Đặng Phách và Hồ Đại Cập muốn chống chế cũng chẳng được.

Thậm Phong Bình không nghĩ tới điều tra Hồ Đại Cập lại tìm ra chứng cớ trọng yếu như vậy, nhịn không được mà kinh hỉ ra mặt, giữ chặt Thanh Vũ mời đến tiểu điếm uống mấy chén rượu ăn mừng, Thanh Vũ từ chối: “Thậm đại nhân, tại hạ có chuyện phải làm, tốt nhất ngài lập tức áp tải Hồ Đại Cập và Đặng Phách đến kinh thành, lúc này nhất định Đông Hán đã biết tin tức và phái người đến đây diệt khẩu, chúng ta chia làm hai đường, ngài mang theo phạm nhân đi đường nhỏ tránh bọn chúng, ta xong việc lập tức đi theo đại lộ hòng qua mắt chúng.”

Thậm Phong Bình lúc này mới hồi phục tinh thần, ôm quyền hướng Thanh Vũ nói: “Được, hạ quan đi trước, Trác đại nhân xin bảo trọng.”

Hai người lập tức phân công nhân mã, Thậm Phong Bình áp giải phạm nhân theo đường nhỏ ra khỏi Võ Bình huyện chạy về kinh thành, Thanh Vũ mang theo ba trăm Cẩm Y Vệ tiến hướng Hắc Phong Lâm.

Đại đội nhân mã phóng đi cuồn cuộn bụi đất, tựa như bão tố nhằm hướng Bắc lao đến Khách điếm Hồi Sinh ở bìa rừng Hắc Phong. Bao quanh khách điếm âm khí dày đặc giống như đám u hồn đứng sừng sững ngoài quỷ lâm, Cẩm Y Vệ tuy rằng người đông thế mạnh, nhìn bốn phía âm trầm khí quỷ mị cũng cảm thấy lạnh cả người. Thanh Vũ cưỡi ngựa đi quanh khách điếm một vòng, sau đó xuống ngựa lấy trong lòng ra trấn ma phù, sai người đem phù dán lên khách điếm một vòng vây, bảo người chất củi khô bốn phương tám hướng khách điếm mà cùng nhau phóng hỏa. Nhanh chóng ngọn lửa bùng lên hừng hực nuốt sống không gian u ám tối như mực của khách điếm, ánh lửa rọi thấy một bóng đen giãy dụa muốn đào thoát, lại bị phù chú cản trở, bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết không rõ giọng nam hay nữ, mọi người hết hồn, trên lưng ai nấy mồ hôi lạnh chảy ròng. Lửa lớn thiêu cháy trong vòng ba canh giờ, rốt cuộc khách điếm cũng cháy sạch sẽ, trong không khí nồng đậm mùi vật thể cháy, tựa hồ hòa tan vài phần hàn ý, lúc này mọi người mới phát hiện kỳ thật đây chẳng phải khách điếm gì cả. Rõ ràng khách điếm chẳng qua là một ngôi mộ lập tại bìa rừng quỷ, tường đổ hết có thể nhìn rõ hình dáng ra tro của một bộ quan tài. Thanh Vũ nhớ lại lúc trước mình từng ở đây một đêm mà sống lưng chợt lạnh, mắt thấy đạo sĩ quỷ kia bị trừ khử, thế này mới thở mạnh ra, mang theo nhân mã trở lại Võ Bình, đi đường lớn thẳng đến kinh thành.

Lại nói Thậm Phong Bình áp giải phạm nhân đi đường nhỏ về kinh thành, đem một trăm người nhốt vào thiên lao chờ xét xử, sau đó trở về phủ Thái Sư, chờ Thanh Vũ đến sẽ lập tức thỉnh Hoàng Thượng tự mình thẩm án.

Ai ngờ đợi gần nửa tháng cũng chưa có một chút tin tức nào của Thanh Vũ, Ninh thái sư cùng Thậm Phong Bình đã có chút nóng nảy, Thanh Vũ là nhân chứng trọng yếu của án tử này, nếu không có khẩu cung của nàng, Tào công công có thể lật lại bản án, đến lúc đó không chỉ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà còn bị cắn ngược lại một cái. Hai người thật sự rất lo lắng, Ninh thái sư lo lắng sợ Thanh Vũ đã bị Đông Hán diệt khẩu, Thậm Phong Bình cũng không tin Thanh Vũ gặp chuyện, vì hắn đã chứng kiến qua công phu Thanh Vũ, Đông Hán muốn diệt khẩu nàng cũng không dễ dàng, huống chi bên cạnh còn có ba trăm Cẩm Y Vệ. Hai người lo khổ chờ đợi, Hoàng Thượng lúc này cũng đã không còn kiên nhẫn, một trăm người trong thiên lao kia không thể không minh bạch mà giam giữ, hơn nữa Hoàng Thượng cũng nóng lòng muốn biết chân tướng rõ ràng vụ việc trộm cống phẩm, vì thế thừa dịp này vào một ngày lâm triều liền kêu Ninh thái sư cùng Tào công công bước ra khỏi hàng đối chất nhau.

Tào Thiên Kiệt tuy rằng là tứ phẩm thái giám nhưng bởi vì trong cung là người gần bên Thái hậu cùng được Hoàng Thượng với Tần phi sủng hạnh, mặt hắn lão luyện, tóc đã bạc trắng, hắn chỉ huy Đông Hán nên khắp thiên hạ chuyện gì cũng hiểu biết, rất nhiều trung thần nghĩa sĩ bị đặc vụ Đông Hán hiến lời dèm pha mà bị giết cửu tộc, trong triều cơ hồ đều bị Tào công công cùng Đổng thừa tướng một tay nắm giữ, trung thần đối với hoạn quan thật hận tận xương cốt.

Lúc này tuy Ninh thái sư trong tay có chứng cứ nhưng không có Thanh Vũ ở đây nói không rõ ràng lấy chứng cứ ở đâu, nếu tùy tiện đem chứng cứ ra, khẳng định sẽ bị Tào công công vu oan giá họa trả đũa, trong lòng sốt ruột vô kế khả thi, trên trán không kìm được mồ hôi toát ra. Tào công công lại xem như sớm dự đoán được nên nghiêng đầu hé mắt nhìn Thái Sư tỏ ra kiêu ngạo cuồng vọng vô cùng.

Hoàng Thượng mở miệng hỏi Ninh thái sư: “Thái Sư! Trẫm từng cho ông mượn một ngàn Cẩm Y Vệ truy tìm kẻ trộm cống phẩm, nay can phạm đều bị nhốt vào Thiên lao, quay về chỉ còn sáu trăm Cẩm Y Vệ, việc này rốt cuộc là sao?”

Ninh thái sư đáp: “Thần đã điều tra rõ Võ Bình tiêu cục tổng tiêu đầu Đặng Phách có quan hệ sâu xa đến việc này, Đặng Phách võ công cao cường, hơn mấy mươi Cẩm Y Vệ cũng bắt không được hắn cho nên chết thảm…”

Lúc này Tào công công mở miệng: “Thái sư đại nhân nói thật khó tin, Cẩm Y Vệ là thị vệ bảo hộ Hoàng Thượng, tất cả đều là cao thủ hạng nhất, chỉ bằng một kẻ mãng phu có thể giết bốn trăm Cẩm Y Vệ sao? Này Ninh thái sư! Ông cho rằng Hoàng Thượng là tiểu hài nhi ba tuổi, tùy ý để ông lừa thế sao?”

Ninh thái sư nhìn y rồi tiếp tục tấu:

“Hoàng Thượng! Bốn trăm Cẩm Y Vệ bị chết trừ bỏ lượng người bị Đặng Phách đánh chết và đả thương, còn ba trăm Cẩm Y Vệ theo tân nhậm Võ Bình huyện lệnh Trác Thanh Vũ đi đại lộ hồi kinh, thần hoài nghi bọn họ trên đường gặp bất trắc, cho nên đến bây giờ mới không có chút tin tức.”

Đổng thừa tướng hừ lạnh nói: “Thái sư ông lại ăn nói lung tung, Võ Bình huyện chỉ là trấn nhỏ, ai có lá gan cùng năng lực tiêu trừ toàn bộ ba trăm Cẩm Y Vệ? Trừ phi ông âm thầm mưu toan làm cho ba trăm Cẩm Y Vệ khó lòng phòng bị nếu không chẳng có khả năng.”

Ninh thái sư không khỏi tức khí: “Thừa tướng nói gì vậy! Lão phu luôn làm việc quang minh lỗi lạc, nhật nguyệt chứng giám, vì sao phải bày mưu với Cẩm Y Vệ?”

Đổng thừa tướng không cho là đúng nói: “Lão thần chỉ phỏng đoán, Thái Sư nếu cảm thấy không đúng có thể phản bác, lão thần chăm chú lắng nghe.”

Tào công công lại nói tiếp: “Thái Sư nếu có chứng cứ thì đừng ngại lấy ra để Hoàng Thượng phân xử hợp lý.”

Ninh thái sư bị hai người một tả một hữu cơ hồ muốn dồn mình vào đường cùng, đang do dự thì nghe Hoàng đế nói:

“Thái Sư, ta từng nghe ông nói trong tay có chứng cớ chứng minh Đông Hán liên lụy đến việc này, cho nên trẫm mới đáp ứng cho ông mượn Cẩm Y Vệ, ông mau đem chứng cớ ra đây, trẫm sẽ thay ông phân xử với Tào công công, đừng chậm trễ mà hủy hoại danh dự Tào công công.”

Ninh thái sư không còn đường lui, chỉ biết kiên trì đáp: “Thưa vâng”.

Sai người đem phạm nhân Đặng Phách cùng Hồ Đại Cập tiến đại điện, sau trình lên Hoàng Thượng danh sách dưới gối đầu của Hồ Đại Cập nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng. Danh sách cống phẩm là lấy từ trong nhà Võ Bình huyện lệnh Hồ Đại Cập, ghi lại loại cống phẩm, thời gian vận chuyển, cùng các mối quan hệ thiết lập với quan viên kiểm tra, Hồ Đại Cập dùng vật này áp chế Đặng Phách rồi chia chác tiền bạc, hai người này vẽ đường cho hươu chạy, tội ác tày trời!”

Hoàng đế xem qua danh sách rồi đưa cho thị quan bên cạnh lưu làm vật chứng, lại hỏi: “Cống phẩm bị trộm hiện tại ở nơi nào?”

Ninh thái sư lại trình lên một lệnh bài thắt lưng nói: “Thần mặc dù không biết cống phẩm hiện tại giấu ở nơi nào, nhưng có người nằm vùng tại Võ Bình tiêu cục chịu cho Đặng Phách sai khiến tự tay đem cống phẩm áp tải đến Khai Phong giao cho người này.”

Hoàng đế tiếp nhận lệnh bài thì thấy mặt trên có khắc sáu chữ “Đông Hán Thái Giám Vương Tuyền” , Hoàng đế hơi nhíu mắt, ném lệnh bài tới dưới chân Tào công công chất vấn: “Tào công công, ông giải thích thế nào?”

Tào công công nhặt lên lệnh bài nhìn thoáng qua, lập tức không chút hoang mang hỏi Ninh thái sư: “Xin hỏi Thái sư lấy lệnh bài này ở đâu?”

Ninh thái sư đáp: “Là do đệ tử hạ quan trà trộn trong Võ Bình tiêu cục lấy được.”

Tào công công lại nói: “Có thể cho ta hỏi hắn vài vấn đề không?”

Ninh thái sư có vẻ khó xử: “…Đệ tử lão thần cùng ba trăm Cẩm Y Vệ kia đi cùng nhau, nay đều không chút tin tức.”

“Thế nên lệnh bài này lai lịch bất minh?” Tào công công cười lạnh một tiếng, xoay người hướng Hoàng đế trả lời:

“Hoàng Thượng! Lệnh bài này quả thật thuộc sở hữu của Đông Hán, nhưng Vương Tuyền một tháng trước đã bị hại, xác chết đã chôn cất, hung thủ lấy mất lệnh bài thắt lưng của hắn thì không rõ tung tích, nay Ninh thái sư đem vật mất đi nhiều ngày trở thành vật chứng minh cống phẩm bị trộm có liên quan đến Đông Hán, chúng ta không thể không hoài nghi Ninh thái sư có ý đồ hãm hại.”

Hoàng đế nghe vậy gật gật đầu nói: “Công công nói có lý, Thái Sư, ông còn lời gì muốn nói?”

Ninh thái sư sớm dự đoán được Tào công công sẽ nói như thế, đáng tiếc Thanh Vũ không có ở đây, lão chẳng còn chứng cớ khác chứng minh mình trong sạch, chỉ đành chắp tay nói:

“Việc này tuy rằng không có chứng cớ xác thực chứng minh Đông Hán đứng ở phía sau độc thủ, nhưng Võ Bình tiêu cục và Hồ Đại Cập trộm cống phẩm là thật, khẩn cầu Hoàng Thượng trọng phạt.”

Ai ngờ Đổng thừa tướng lại thốt lên: “Chậm đã!” rồi hướng Hoàng đế tâu: “Hoàng Thượng! Tuy rằng kẻ trộm cống phẩm đã tìm được nhưng cống phẩm ở nơi nào vẫn chưa rõ, việc này không thể kết án. Thần nghĩ Thái Sư cùng việc này có quan hệ rất lớn, Thái Sư ở bên trong kinh thành cư nhiên làm cách nào lại biết rõ sự việc phát sinh tại Võ Bình huyện cách xa ngàn dặm, thật làm cho người ta phải hoài nghi ông ta cùng Võ Bình tiêu cục có liên hệ, đây là thứ nhất, Thái Sư dùng thắt lưng bài của gã thái giám đã chết làm chứng cớ vu cáo Đông Hán, có thể muốn hãm hại Tào công công, đây là thứ hai. Ba trăm Cẩm Y Vệ mà Thái Sư mượn nay không rõ tung tích, sinh tử thế nào còn chưa biết, việc không minh bạch này phát sinh ở trấn nhỏ bình yên thật không thể tưởng tượng được, Thái Sư khó thoát khỏi trách nhiệm, đây là thứ ba, thần khẩn cầu Hoàng Thượng xét xử rõ ràng.”

Những lời này làm chấn động tâm Ninh thái sư, Hoàng Thượng trầm ngâm một lát hỏi Đặng Phách và Hồ Đại Cập: “Trẫm hỏi các ngươi, các ngươi phải thành thật trả lời, cống phẩm bị các ngươi áp tải đến nơi nào? Giao cho ai?”

Đặng Phách cùng Hồ Đại Cập liếc nhau, bỗng nói ra câu vu oan giá họa, Đặng Phách quỳ hướng Hoàng đế khai:

“Hoàng Thượng! Tiểu nhân xin khai thật, tiểu nhân quả thật là đem cống phẩm vận đến Khai Phong, mỗi lần giao hàng đều gặp người khác nhau, tiểu nhân hiện tại không thể nhớ rõ bộ dáng họ, bất quá từng nghe được bọn họ xưng là người của Ninh thái sư.”

Ninh thái sư không khỏi hoảng hốt nói: “Hoàng Thượng, lão thần trung lương, sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo được. Hoàng Thượng chớ tin lời gièm pha, oan uổng lão thần!” lại xoay người phẫn nộ quát Đặng Phách: “Đặng Phách! Ngươi trộm vận cống phẩm đã phạm phải tội tày trời, vu hại mệnh quan triều đình tội càng thêm nặng, cẩn thận Hoàng Thượng tru di cửu tộc nhà ngươi!”

Hướng sang Đổng thừa tướng nổi giận nói:

“Thừa tướng! Liệu ngươi có chứng cớ chứng minh lão thần là chủ mưu không? Ngươi không có bằng chứng tức chỉ phỏng đoán gán tội cho mệnh quan triều đình, nếu là tiên đế tại vị, chắc chắn ngươi sẽ bị xử tội khi quân!”

Tào công công nghe vậy lạnh lùng thốt: “Nếu không có bằng chứng mà đổ tội oan cho mệnh quan triều đình, Thái Sư mới là người đầu tiên bị định tội!”

Hai bên nói qua nói lại, không ai nhường ai, bỗng thị quan chạy đến bên Hoàng đế thì thầm, Hoàng đế nhìn ba người này không kiên nhẫn vung tay áo: “Tuyên!”.

Quan thị vệ hô to: “Tuyên, Võ Bình huyện lệnh Trác Thanh Vũ vào triều yết kiến.”, hô dài âm làm ba kẻ đang khẩu chiến im lặng, Ninh thái sư không khỏi mừng rỡ.

Theo ngoài cửa đi vào là một thanh niên cao ráo thư sinh mặc trường y màu xanh tiến vào điện quỳ xuống, tam hô vạn tuế, Hoàng đế mệnh hắn bình thân, Thanh Vũ lập tức đứng bên cạnh Ninh thái sư, Tào công công cùng Đổng thừa tướng nhìn thoáng nhau, trong lòng bắt đầu bàn tính.