Liên tục năm ngày ra roi thúc ngựa, kinh thành mỗi ngày một gần, trên người đã không còn mặc bộ quân phục, Thanh Vũ đã mua một bộ nam trang trên đường đi, sau đó cho khất cái ven đường bộ quân phục kia. Phẫn thành nam nhân thật đơn giản, nhưng cũng có chút phiền toái.
Tuy dáng người nàng cao gầy, ánh mắt bày ra một cỗ anh khí phi phàm, nhưng dáng người vẫn còn đường cong nữ tử nhu hòa, vô luận cải trang thế nào thì người ta chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu, thật không hiểu Hoa Mộc Lan ngày trước cải trang cách nào mà lừa gạt được cả ngàn cặp mắt trong quân ngũ, chỉ có khả năng nàng kia sinh ra cơ thể góc cạnh rõ ràng, bộ dạng giống hệt nam nhân... (=)))))))))
Thanh Vũ ép buộc vài canh giờ, nhìn thế nào cũng không thấy vừa lòng, ai bảo hai nương của nàng lại ban cho nàng bộ dáng 'tốt' dường này kia chứ, cho dù phẫn thành nam nhân cũng mang theo vài phần yêu khí...
Thanh Vũ thở dài, bất đắc dĩ phải chịu đựng khó chịu, vẽ vài điểm lên da mặt, hóa trang một hồi làm cho nửa khuôn mặt như bị phỏng nghiêm trọng, người ta nhìn vào sẽ có vài phần sợ hãi, mặc nam trang, búi tóc, nhìn vào gương xem lại, khuôn mặt đã bị nàng ép buộc 'không thành hình dạng người', sẽ không ai nhìn ra nàng là nữ nhi.
Tiếp tục lên đường, nàng mua thêm giấy bút mực, sau đó đến Lễ bộ phụ trách khoa khảo làm việc trong nha môn báo danh tính. Dọc đường đi nàng đã dọa không ít người, vô số người ở sau lưng chỉ trỏ, quan phụ trách đăng ký thiếu chút nữa không cho nàng đăng kí tên, lo lắng nếu vào thi đình, mặt mày dạng này sẽ dọa Hoàng Thượng.
Thanh Vũ năn nỉ mãi, quan ghi danh mới bằng lòng cho đăng ký, hơn nữa lại dặn dò nàng nếu vào thi đình thì đem mặt nạ che mặt lại, còn giễu cợt 'nếu không tìm được mặt nạ thì hắn có thể cho nàng mượn khăn lau che lại'. Thanh Vũ nén giận điền tên vào danh sách thí sinh, không để ý tới lời kia, đi tìm nhà trọ ngủ chờ ba ngày sau thi Hội.
Ba năm tổ chức thi cử một lần không đơn giản như người thường suy nghĩ, hình thức khoa cử đương triều quy định: điểm được tính trên ba cuộc thi, trận đầu là tứ thư - bốn điểm, ngũ kinh - bốn điểm; trận thứ hai là bình luận - một điểm; năm điểm cho chiếu, cáo, biểu.
Nếu thí sinh nào qua ba trận này thì thi vòng hai: cưỡi ngựa, bắn cung, binh thư, tính toán, luật pháp. Bình thường thì mỗi trận trải qua ba ngày, thí sinh tự mang lương khô đệm chăn liên tục ở tại trường thi làm bài, dốc lòng lo lắng, vất vả vô cùng, theo khoa cử thực thi tới nay, hàng năm đều có văn nhân tú tài chết tại trường thi.
Thanh Vũ chuẩn bị lương khô cho mười ngày, nàng không dư tiền bạc mua đệm chăn, chỉ có thể mang thân và nước cùng mấy tên văn nhân vào trường thi, chủ khảo điểm danh xong rồi phân phối người truyền đạt 'mỗi người một phòng', lập tức khóa lại cửa viện, liên tục 9 ngày tựa những ngày bế quan luyện khổ bắt đầu...
Cũng may đề thi không khó, ngày ngày khổ cực mười mấy năm qua cũng đã thành thói quen, Thanh Vũ mài mực xong, chỉnh giấy đặt nghiêm chỉnh giữa bàn, múa bút thành văn, người khác cần ba ngày để hoàn thành bài thi, nàng chỉ cần một đêm đã làm xong, sau đó thổi hơi cho khô mực trên giấy, liền nằm trong phòng ngủ, trên người không có gì đem theo đành đem tay đặt ở ngực, vuốt thẻ bài khắc chữ 'Lâm', trong đầu miên man suy nghĩ:
"Tào đại tiểu thư kia lúc này đang làm gì? Chắc là trên đường cái lại bắt nha đầu nào đấy vào phủ tra tấn rồi chăng... Trác Thanh Vũ ta từ nay về sau tuyệt không cho người ta xem thường, cũng tuyệt không để người nào đánh chửi, một ngày nào đó ta phải để thiên hạ đối với ta cung kính, Tào tiểu thư kia phải ôn dịu ngoan thuận với ta..."
Miên man tư lự, nhớ lại ngày đó Lâm Lang đưa rượu đút cho nàng ăn, khóe miệng không tự chủ tạo thành một đường cong, Lâm Lang lúc này đã ở trong lòng nàng, dịu dàng thơm tho nàng dựa vào ta, ở bên tai nghe lời lo lắng của nàng, bàn tay nhỏ bé mịn màng của nàng vỗ về mặt mình, bất tri bất giác nặng nề đi vào giấc ngủ...
Ba ngày sau khi thi Hội kết thúc, Thanh Vũ đứng đầu bảng niêm yết, trong lòng khắp khởi mừng thầm, không giống các văn nhân khác hoan hô nhảy nhót, nàng thầm chuẩn bị cho cuộc thi đình, chỉ có ở trước mặt Hoàng Thượng mới trở thành nhân tài nổi tiếng chính thức một bước lên mây.
Thi Đình không giống với thi Hội, thi Đình tức là Cống sĩ cử nhân được chia ra thành thứ bậc, phân bổ chức quan, chỉ có hạng nhất khoa mới thi vấn đáp.
Thanh Vũ cùng mười cống sĩ khác sáng sớm vào điện Thái Hòa, giám khảo ngồi phía sau bức màn trong điện.
Thanh Vũ không thấy Hoàng Thượng tới nên cũng bớt lo lắng, chỉ tại mình dịch dung, cũng không thể dùng khăn che mặt, may mắn hoàng đế không đích thân đến, nếu không bộ dáng này mà làm kinh sợ đến Hoàng Thượng có khi vu cho là thích khách xử tội chém đầu, nhẹ hơn là bị đuổi ra ngoài điện.
Tỉ mỉ vấn đáp trải qua mấy canh giờ, Thanh Vũ trong lúc vô tình phát giác bên cạnh đứng một người, nàng thầm nghĩ là quan chủ khảo đang xem nàng đáp đề thi, vì thế lơ đễnh, tiếp tục chuyên tâm đáp lại, rất nhanh đã đối đáp xong bài thi, chợt nghe trên đầu truyền tới một tiếng nhẹ nhàng: "Khá lắm, là một nhân tài", ngẩng đầu lên vừa thấy người này mặt như quan ngọc, mình vận hoàng y long bào, tâm nhảy dựng, vội vàng quỳ xuống: "Tham kiến Hoàng Thượng."
Hoàng đế vừa nhìn nàng ngẩng đầu liền bị dọa sợ hãi, lui về phía sau vài bước thiếu chút nữa đụng bàn té ngã, giám khảo hốt hoàng vội đỡ lấy ngài.
Hoàng đế vỗ về ngực lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại, Thanh Vũ quỳ trên mặt đất không biết làm sao, trực giác mách bảo có điều không ổn.
Lát sau Hoàng Thượng hỏi nàng: "Ngươi ở đâu? Họ tên gì?"
Thanh Vũ đè thấp giọng trả lời: "Tiểu dân họ Trác, tên Thanh Vũ, là Hoài Nam nhân sĩ."
Hoàng đế lại nói: "Ngươi có bộ dạng như vậy làm sao vào triều làm quan? Thôi mau mau rời đi, trẫm miễn tội ngươi làm kinh sợ trẫm."
Thanh Vũ dừng một lát, lấy can đảm, vẫn quỳ trên mặt đất không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói: "Tiểu dân nghe nói từ lúc khai triều lập khoa cử đến nay, Tiên hoàng không ra chỉ thị thí sinh dự thi chọn nhân tài phải có khuôn mẫu cử chỉ dáng vẻ, Hoàng Thượng vì tiểu dân có ngoại hình xấu xí liền trục xuất thi đình, chỉ sợ văn nhân chi sĩ trong thiên hạ có điều băn khoăn, làm sao an tâm hiến sức vì triều đình? Có lẽ nào Hoàng Thượng cầu hiền tài lại bức nhân tâm?"
Hoàng đế nghe vậy không khỏi cười khẽ: "Ngươi nói năng rất lưu loát.", lại nói tiếp: "Ta thấy ngươi đối đáp thật đúng ý trẫm, nếu không phải tướng mạo của ngươi...Trẫm nhất định phong ngươi làm Trạng Nguyên. Cúi đầu tư lự một lát còn nói: "Trẫm thấy ngươi là một nhân tài, nếu như vậy rời đi thật đáng tiếc, chẳng qua...trong triều văn võ bá quan đều có tướng mạo đẹp đẽ uy nghi, tướng mạo ngươi như thế thật khó giao tế...Không bằng như vầy, trẫm phong ngươi làm Huyện quan, nếu ngươi thật có bản lĩnh, ngày khác lại vào triều cũng không muộn."
Thanh Vũ biết rõ Hoàng Thượng đã nhượng bộ, tuy rằng không cam lòng cũng bất đắc dĩ dập đầu tạ ơn, lĩnh khẩu dụ Hoàng đế, Thị quan bên cạnh Hoàng đế mang nàng ra khỏi điện Thái Hòa trước mắt bao người, đi đến Lại bộ tiếp nhận chức quan.
Thanh Vũ từ khi ra khỏi nhà đã trải qua đủ loại khổ ải, gặp đủ loại người, vì vậy mà xử thế lão luyện khéo léo đưa đẩy hơn trước rất nhiều, tuy trong lòng nàng bất mãn Hoàng Thượng chỉ phong cho nàng chức huyện lệnh nho nhỏ, trên mặt cũng không biểu lộ ra ngoài, đi theo thị quan trò chuyện vui vẻ, cử chỉ khéo léo, cách nói năng bất phàm, làm thị quan kia nhịn không được cũng phải thốt lên:
"Trác đại nhân tài trí hơn người, kinh luân đầy bụng, nếu không phải bởi vì tướng mạo, Hoàng Thượng đã muốn phong ngài làm ngự lâm viện quan to ngũ phẩm..."
Thanh Vũ khẽ cười nói: "Tại hạ tài sơ học thiển, may mắn được Hoàng Thượng ưu ái mới có cơ hội đi vào con đường làm quan, nào có ủy khuất chi đâu? Sau này còn phải nhờ công công chiếu cố..." , nàng lấy từ trong người ra mấy lượng bạc vụn cuối cùng lặng lẽ đặt vào tay thị quan.
Thị quan hiểu ý, thu bạc vào trong tay áo, khẽ ho nhẹ: "Trác đại nhân! Thấy ngài cũng đã làm quan như chúng ta nên muốn nhắc nhở ngài một câu", hắn nhìn xung quanh không thấy ai mới kiễng chân đến bên tai Thanh Vũ nói:
"Làm quan nghĩa là vào triều đình phải nhớ rõ trận tuyến đối đầu, nay trong triều phân chia Thái Sư một phái cùng Đổng Thừa Tướng một bên, Ninh thái sư phụ trách Lễ bộ, Hộ bộ, Lại bộ, Ngự lâm viện; Đổng thừa tướng nắm trong tay binh phù, Bộ binh kinh thành, Hình bộ đều do ông ta nắm quyền, con rể ông ta là Đại tướng quân Tào Tuyên - cũng là con nuôi của Chưởng quản Tào công công. Hai phái cùng vây cánh trong triều tranh đấu gay gắt, đứng ở bên nào tự trong lòng ngài hẳn đã biết..."
Thanh Vũ ghi nhớ hết những lời này, hướng thị quan cảm tạ: "Nghe công công nói một lời bằng Thanh Vũ đọc mười năm kinh thư, Thanh Vũ ghi nhớ trong tâm, ngày khác nếu thăng chức nhanh nhất định không quên ơn công công chỉ giáo hôm nay."
Thị quan khoát tay áo cười nói: "Đường làm quan đâu thể dựa vào mấy câu sáo rỗng mà thành, sau này còn phải nhờ vào năng lực của ngài, quan lộ này có đi được thông thuận hay không còn phải xem ngài bản lĩnh thế nào."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, chốc lát đã đến Lại bộ, thị quan dẫn Thanh Vũ đi vào, tuyên Hoàng Thượng khẩu dụ, Lại bộ quan viên lớn nhỏ lập tức lấy ra danh sách quan viên , kiểm kê có chức quan nào thiếu không, rất nhanh có một viên quan cầm danh sách báo cáo thị quan: "Bẩm công công, Võ Bình huyện ở Giang Nam vừa lúc thiếu huyện lệnh, vậy bổ nhiệm Trác đại nhân thay thế nhé."
Thị quan gật đầu nói: "Vậy thì Võ Bình huyện đi."
Lại bộ lập tức viết giấy bổ nhiệm quan viên, giao cho Thanh Vũ Lại bộ chương ấn, Thanh Vũ bái tạ chư vị đại nhân lập tức ra khỏi hoàng thành, quay lại khách sạn thu dọn hành lý, tìm hiệu cầm đồ đổi cương đao của gã thị vệ lúc trước lấy được năm lượng bạc, xong xuôi mới quẩy hành lý, cưỡi ngựa hướng Giang Nam đi nhậm chức.