Cơ Linh nhi trốn trong lòng mẫu hậu, vụng trộm lộ ra hai mắt nhìn Lang Vương Huyền Anh chạy tới chạy lui trong lầu các, còn Xà tinh thì đang cuộn tròn quanh cây cột, đột nhiên, đầu nữ tử hóa thành đầu rắn há to mồm làm bộ như muốn nuốt cô bé, Linh nhi sợ tới mức nằm trong lòng mẫu thân khóc rống lên, đầu nữ tử lại đắc ý phát ra một chuỗi tiếng cười to.
Tiên Tử ôm đứa nhỏ vỗ nhẹ lưng an ủi, ngẩng đầu căm giận hướng Xà Vương mắng: "Ngươi...... Ngươi làm cái gì vậy! Ngươi đừng thương tổn đến con ta!"
"Hứ, cũng không nhìn lại xem bản thân nay là thân phận gì, còn muốn làm chủ nhân Đà Long đảo chắc?" Đầu nữ tử nhả ra yêu khí cười nhạo nàng: "Hạo Nguyệt đã chết, một kẻ thuộc tiên giới như ngươi dựa vào cái gì phách lối nơi này? Ta thấy ngươi vẫn nên mang theo đứa nhỏ tìm nơi khác mà ở đi, thừa dịp mấy tên yêu khác còn chưa đến, ngươi đem nơi này tặng cho ta, có lẽ ta còn có thể tha cho các ngươi một con đường sống." Vừa nói, ánh mắt một bên dừng ở ba cái đuôi nho nhỏ của Linh nhi, đầu nữ tử hê hê cười, từ xà nhà trượt xuống nói: "Tiểu bảo bối này cũng thật mũm mĩm đáng yêu......" thân thủ sờ lên đuôi nhỏ, Linh nhi sợ tới mức nhanh chóng thu cái đuôi vào trong lòng gắt gao ôm lấy, không cho nàng ta chạm vào chút xíu nào nữa.
Tiên Tử ôm chặt đứa nhỏ, giận dữ trừng mắt nàng: "Ngươi mà còn dám chọc con ta thì đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!"
"Hê hê hê, ngươi có thể đối với ta không khách khí thế nào?" Đầu nữ tử ra vẻ kinh ngạc, đang định tiếp tục lên tiếng bỗng nhiên bị đầu nam tử lớn tiếng quát: "Các ngươi đều câm mồm hết cho ta!" lúc này Lang Vương ngốc nghếch bỗng nhiên phát hiện trong tay Linh nhi còn nắm trái cây chưa ăn hết, nửa tháng qua nàng chưa được ăn thứ gì ngon lành, sớm đói đến choáng váng, liền bước một bước dài tiến lên đoạt lấy, một phen nhét vào mồm làm cho Linh nhi càng thêm khóc rống không ngớt, Tiên Tử giận sôi máu, con yêu lang tu mấy ngàn năm này cư nhiên giành ăn với cả đứa con nít! Nếu Hạo Nguyệt còn sống thì đám yêu ma tinh quái này sao dám làm càn như thế!
Tiên Tử cảm thấy đầu như muốn to ra, bên tai chỉ nghe thấy tiếng Linh nhi khóc, tiếng nữ tử cuồng tiếu, còn có tiếng nam tử trầm thấp: "Mau nghĩ biện pháp chữa khỏi cho Huyền Anh, bằng không ta liền một ngụm ăn luôn nữ nhi ngươi bây giờ!" ngực tức giận đến phập phồng, thật vất vả mới hơi bình tĩnh, nàng ngẩng đầu hướng Xà Vương nói: "Trước tiên ngươi phải giữ nàng lại." vừa dứt lời, đuôi rắn đen thui lập tức quấn lấy cổ tay phải của Lang Vương, gắt gao đặt trên mặt bàn trước mặt Tiên Tử, Lang Vương dùng tay trái cố gắng vồ lấy thân rắn, nhưng nàng đã đói bụng lắm rồi không còn khí lực đâu mà tránh thoát nữa, Xà Vương đau đớn khó nhịn, hướng Tiên Tử hét lớn: "Ngươi còn không mau mau xem cho nàng!" Tiên Tử nén giận đặt ngón tay lên cổ tay Lang Vương xem mạch, một lát sau lại vạch mí mắt nàng ra cẩn thận xem xét, vén tóc bạc lên kiểm tra vết thương sau đầu, cuối cùng mới nói: "Đầu của nàng từng chịu cú đánh mạnh, trong đầu bị tụ huyết, xem ra phải để nàng ở lại nơi này điều dưỡng ít nhất một tháng mới hết được."
Xà Vương nghe vậy buông ra Huyền Anh, nghĩ ngợi mới nói: "Được, ta sẽ lưu các ngươi lại một tháng, một tháng sau nếu như Huyền Anh không khá hơn, ta sẽ mượn nữ nhi ngươi báo thù cho nàng!" Nói xong, xoay người cuộn quanh cột trườn lên xà nhà, nằm đó bất động không nhúc nhích.
Tiên Tử tức giận suýt nôn ra máu, sự tình liên quan đến đứa nhỏ, dù nàng có tâm thiện niệm thế nào thì lần này cũng không thể không đề phòng, gọi yêu thị trước đem Lang Vương đến ao nước hậu viện tẩy sạch thân mình, sau đó lại mang tới mấy bàn đồ ăn cho nàng ăn no, lúc này Lang Vương ngốc nghếch mới rốt cục an tĩnh lại, ngồi ở bàn rắm rứt rơi nước mắt, miệng một tiếng một tiếng kêu: "A Liên", Xà Vương Vô Kỵ nghe thấy hai chữ kia liền cảm thấy phiền lòng, "soạt" một tiếng từ xà nhà trườn xuống chui vào bụi cỏ dưới lầu các mất hút, Tiên Tử thấy vậy trong đầu không khỏi sinh ra một kế, bấm ngón tay tính thử cho Lang Vương, trong lòng không khỏi thầm giật mình, không thể tưởng được con sói bạc nhìn như lãnh huyết vô tình này mà cũng sẽ hồng loan tinh động, nàng vòng vo đảo mắt, cắt vài sợi tóc bảo đám yêu thị đem nấu thành canh, sau đó tự mình cầm chén thuốc đến trước mặt Lang Vương, hướng nàng nói: "Ngươi có muốn đi gặp A Liên không?" Lang Vương nghe vậy không khỏi ngẩn người, lập tức dùng sức gật đầu, Tiên Tử cầm chén thuốc đưa cho nàng nói: "Nếu muốn gặp nàng thì nhanh uống bát canh thuốc này, nếu muộn chỉ sợ A Liên sẽ nguy đến tánh mạng."
Lang Vương nghe được nhưng nàng căn bản không hiểu cái gì là nguy đến tánh mạng, chỉ ngóng trông có thể mau chóng nhìn thấy A Liên, thân thủ tiếp nhận chén thuốc đắng đổ vào miệng, hé miệng ra không ngừng thở, lấy tay dùng sức quạt đầu lưỡi, "Ợ --" lại ợ no một cái, dần dần đầu óc bắt đầu trở nên thanh tỉnh, trong ánh mắt chậm rãi lộ ra vài tia hung ác......
Hai người chăm chú nhìn đối phương hồi lâu, chợt nghe Lang Vương mở miệng hỏi: "Ngươi cho ta uống cái gì vậy?" Tiên Tử đáp: "Ta vốn là linh châu tiên thảo chuyển thế, ta dùng sợi tóc của mình đem nấu thành thuốc cho ngươi uống, thế ngươi cảm thấy ngươi đã uống cái gì?" Lang Vương lúc này đã muốn hoàn toàn thanh tỉnh, một đôi ngân mâu phảng phất ngưng tụ thành hàn băng, lạnh lùng nhìn Tiên Tử nói: "Khi nãy không phải ngươi nói ít nhất phải điều dưỡng một tháng sao?" Tiên Tử vẫn không nhanh không chậm đáp: "Kia chính là phương pháp điều dưỡng bình thường, dùng để trì hoãn Vô Kỵ mà thôi, trong lúc vô ý ta có bấm tay thay ngươi tính qua, vị A Liên cô nương trong miệng ngươi...... Chỉ sợ sẽ nguy đến tánh mạng." Quả nhiên, trong ngân mâu hiện lên một tia sáng, trên mặt tuy rằng bất động thanh sắc, nhưng Tiên Tử nhìn ra được Lang Vương vừa rồi tim đập mạnh một cái.
"A Liên? Ngươi đang nói tới hai mẹ con tặc tham tiền lừa đảo kia đấy ư? Ha ha ha ha." Lang Vương không khỏi ngửa mặt lên trời một chuỗi cười dài, xoay lưng đi nói: "Hai mẹ con tặc kia vì coi trọng ngân y áo giáp trên người ta mặc nên mới『nhặt』ta về, ngươi thực sự cho rằng ta ngu xuẩn đến mức về báo ân cho hai người họ ư?"
Tiên Tử nghe vậy cũng không xoay người nói: "Ta chỉ đem chuyện này báo lại cho ngươi biết, về phần ngươi có cứu người hay không thì đó là chuyện của ngươi, đúng rồi, Xà Vương Vô Kỵ trườn một cái là ba ngàn dặm, nếu ngươi còn muốn đuổi kịp hắn cứu người thì lập tức nhích người đi, chậm trễ thì chỉ có thể ở trong bụng rắn đi tìm A Liên."
Lời này làm cả kinh Lang Vương, ngực không khỏi chợt lạnh, nàng theo bản năng phát giác đây tựa hồ là Bồng Lai Tiên Tử cố ý nói cho mình, là kế khiến nàng cùng Vô Kỵ lưỡng bại câu thương, nhưng mà...... Nàng lại không thể không đi!
Lang Vương hung hăng nhìn Bồng Lai Tiên Tử liếc mắt một cái, nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: "Quả nhiên không hổ là người của Hạo Nguyệt, tâm kế không hề kém Yêu Hoàng, ngươi xem ra rất xứng với thân phận Yêu Hậu này, đúng rồi, Hạo Nguyệt lúc sắp chết còn nhờ ta chuyển cáo ngươi một tiếng, lời nàng muốn nói đều ở trong phong thư dưới gối đấy." hồi đầu lại nhìn Tiên Tử liếc mắt một cái, trong mũi thật mạnh "Hừ!" một tiếng, thân hình hóa thành một cơn gió lạnh thấu xương nhanh chóng bay về hướng biển.
Bị Lang Vương một phen nói kích khiến trái tim Tiên Tử kịch liệt nhảy lên không ngớt, nàng không để ý lời châm chọc, nàng chỉ một lòng nghĩ đến lá thư kia...... Phong thư mà Hạo Nguyệt lúc sắp chết đã lưu lại cho nàng! Lệ trong mắt không biết vì sao tràn mi mà ra, nàng thất tha thất thểu đi vào phòng ngủ của hai người, giở gối đầu của Hạo Nguyệt lên, thật vất vả mới phát hiện một phong thư giấu trong gối.
Không thể tưởng được đây đúng là một phong tuyệt bút......
Tiên Tử một bên xem, nước mắt giống như trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống......
"Tâm nhi, khi viết phong thư này, lòng ta kỳ thật vẫn hy vọng nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ phải đọc nó, ta mặc dù đã vượt qua hồng lôi kiếp hóa thành cửu vĩ hồ yêu thân, đáng tiếc tu vi của ta vẫn chưa đạt tới cảnh giới thông thiên hiểu thấu âm dương, cho nên ta chỉ có thể làm như thế, hy vọng nàng chớ ghi hận ta nơi cửu tuyền...... Ta tu thân dưỡng tính đã gần vạn năm, có yêu, có hận, có thương, có đau, cũng từng thiện, từng ác, từng phóng đãng, từng lặng im, nhưng mà, chỉ có cùng nàng và Linh nhi ở Đà Long đảo trải qua mấy năm này mới có thể chân chính là thời gian ta được sống, thường nhân đều nói xuất gia mới là tu thân, rũ bỏ hồng trần mới là kẻ đắc đạo, không thể ngờ được kẻ một lòng tu thân thành cửu vĩ hồ yêu như ta so với phàm nhân càng lưu luyến gia đình, đây là tốt hay xấu đây? Ta cũng không biết nữa...... Ta chỉ biết nàng cùng Linh nhi là tất cả của ta, vì hai người dù ta có bị nghiền xương thành tro ta cũng cam tâm. Tâm nhi, ta không phải nhẫn tâm tuyệt tình, nhẫn tâm nhìn nàng đau lòng rơi lệ, chuyện hôm nay ta làm hết thảy đều là vì đứa nhỏ của chúng ta, vì con cháu hồ tộc thiên thu muôn đời!"
"Trong hồ tộc vẫn lưu truyền một chuyện xưa, rằng năm đó khi Hiên Viên đế lâm chung từng sắc lệnh cho bộ tộc hỏa hồ vĩnh viễn thủ hộ Thất Tuyệt Thiên Thư ở đất Hiên Viên, vì thế ngài giao cho hồ tộc một dị năng bậc nhất, đó là mỗi một hồ yêu đều có thể dùng trĩ vĩ hấp thụ thiên địa vạn vật sinh linh tinh nguyên hóa thành của mình, nhưng mà dị năng này lại gây ra cho hồ tộc bao nhiêu tai nạn không ngờ tới, thành tiên đối với người hồ tộc mà nói căn bản chỉ là chuyện xa vời, chúng ta vừa không thể dựa vào hấp nhân Tinh Nguyên tu thành chính quả, cũng không thể dựa vào thanh tâm quả dục mà hóa thành tiên, mỗi một người hồ tộc từ lúc sinh ra đã định không có kết cục tốt lành, phụ mẫu ta như thế, thân sinh muội muội Hạo Nguyệt như thế, ta không muốn đến đứa con thân sinh của mình cũng sẽ như thế! Con cháu sau này đời đời kiếp kiếp đều sẽ như thế! Vì Linh nhi ta đều có thể mặc kệ hết thảy, có thể bất chấp...... Ta muốn lấy được yêu lực của Huyết Phượng Hoàng, như vậy mới có thể phá vỡ cấm giới Tiên-Phàm, ta muốn xông vào tầng trời thứ ba mươi ba hỏi Hiên Viên đế xem vì sao năm đó ngài có thể rắp tâm như thế? Vì sao nỡ gieo lời nguyền ác độc lên hồ tộc đã tận trung vì ngài như thế! Ta muốn ngài phải thu lại lời nguyền này, để cho hồ tộc có thể đường đường chính chính là một phần của chúng sinh!"
"Tâm nhi, nếu như kiếp số này ta không vượt qua được...... Nàng cũng chớ vì ta mà khổ sở, phải nuôi nấng Linh nhi lớn lên, nếu có thể...... Hãy phong ấn yêu lực của nó lại, để nó làm một phàm nhân bình thường cũng được, nói cho nó biết...... Mẫu Hoàng sẽ luôn ở trên trời nhìn nó lớn lên...... Cơ Hồng Ngọc, tuyệt tự."
Hai chữ "tuyệt tự" như xé tan con tim Tiên Tử, nàng ngã vào trên giường khóc ngất.
Nguyên lai đều do mình hiểu lầm nàng......
Vì sao nàng không sớm nói cho mình biết chuyện này.....
Là sợ mình quấy nhiễu nàng nhiễu loạn tiên giới ư? Tên ngốc này...... Nàng đã quên mình cũng là một mẫu thân khác của Linh nhi sao? Vì sao phải giấu mình lâu như vậy....
Bồng Lai Tiên Tử gắt gao cắn ngón trỏ, máu tươi rỉ ra, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn.
Là ta sai lầm rồi......
Sai thái quá...... Sai buồn cười......
Ta thế mà lại không tin nàng, còn giúp ngoại nhân cùng nhau đối phó nàng, ha ha, Bồng Lai Tiên Tử Trầm Thủy Tâm, ngươi chính là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ, Hạo Nguyệt là bị ngươi hại chết, ngươi còn mặt mũi nào đi gặp nàng đây? Ngươi còn có tư cách gì làm mẫu thân của Linh nhi đây? Răng nanh thật sâu cắn vào da thịt, một mùi huyết tinh nồng nặc lan vào trong miệng.
Đột nhiên, trong Trường Minh đăng có vài tia động tĩnh, linh đăng mở hai mắt, một lát sau từ ngọn đèn chiếu ra một cảnh tượng: Giờ này khắc này ở Thanh Phong nhai, Thanh Vũ đang cùng Lâm Lang ở trên núi dưỡng thương, hai người vừa nói vừa cười, xem ra tay chân Lâm Lang đã có thể thoáng động đậy.
Bồng Lai Tiên Tử theo ngọn đèn nhìn thấy trong thân thể Thanh Vũ ẩn ẩn có một tia linh khí của Hạo Nguyệt, trong lòng chấn động, hóa ra Hạo Nguyệt còn chưa chết...... Nàng chỉ tránh trong cơ thể Huyết Phượng Hoàng tạm thời né qua một kiếp, đầy ngập hy vọng nháy mắt trỗi lên, ông trời cuối cùng cũng có mắt! Giúp cho Hạo Nguyệt bảo vệ tánh mạng, chẳng qua, nàng cùng Huyết Phượng Hoàng hòa hợp nhất thể, trừ phi Huyết Phượng Hoàng nguyện ý thả cho nàng một mạng, nói cách khác nếu kéo dài thời gian chỉ e Hạo Nguyệt sẽ không còn hy vọng sống.
Bồng Lai Tiên Tử không khỏi lâm vào trầm tư, mặc kệ phải dùng phương pháp gì, cần phải mau chóng cứu người trở về......