Huyết Phượng Kỳ Duyên

Chương 117: Ngũ Sắc Thổ




Ngay khi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở trong một cánh rừng rậm, xoa xoa hai mắt, lúc ngẩng đầu lên thì thấy ngọn núi mà Thanh Phong nhai tọa ở cách đó không xa, Lăng Phi Sương không khỏi có chút mừng thầm, nàng di chuyển thân thể, không thấy có gì dị dạng, trong lòng không kìm nén được khát vọng quay trở về nhà, lập tức đứng dậy đi tới chỗ vách núi.

Sắp lên đến đỉnh núi, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát chói ta: "Kẻ nào lại dám xông vào Thanh Phong nhai!" Bốn vệt ánh sáng vàng lóe lên, trước mặt thình lình xuất hiện thêm hai nam hai nữ là bốn tên đệ tử của Thanh Phong Nhai, trong tay cầm trường kiếm đứng trừng mắt, không có nửa phần cung kính khi nhìn thấy Chưởng môn sư tỷ. Lăng Phi Sương không khỏi thấy kỳ quá, mở miệng nói: "Bốn người các ngươi..." Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức bịt lấy miệng mình, thanh âm này... thanh âm của mình... sao lại biến thành giọng đàn ông?

Bốn đệ tử Thanh Phong nhai cũng nhịn không được hai mắt nhìn nhau, nam tử trẻ tuổi trước mặt nhìn qua thực sự rất quen mắt, rất giống... rất giống Chưởng môn sư tỷ, vạn nhất hắn là huynh đệ ruột của sư tỷ, cùng hắn tranh chấp chẳng phải bốn người mình sẽ phạm vào sai lầm sao? Thế là một nữ đệ tử cầm ngược kiếm hướng hắn ôm quyền, hỏi: "Xin hỏi công tử đến Thanh Phong nhai có chuyện gì?" Lăng Phi Sương hé miệng, đại não tựa như bột nhão, nửa ngày không phục hồi lại tinh thần, nữ tử kia liên tiếp hỏi mấy lần, rốt cuộc nàng mới tỉnh táo lại, thân thể cơ hồ sắp ngồi phịch trên mặt đất, thật vất vả nói một câu: "Ta... Ta là sư tỷ của các ngươi... Lăng Phi Sương, nhanh đi gọi Đại sư huynh tới gặp ta!"

Lời này vừa ra để bốn tên đệ tử giật mình hô lên, lại tỉ mỉ đánh giá nàng một phen, vị công tử này... xác thực dáng dấp giống hệt Chưởng môn sư tỷ, nhưng không phải sư tỷ đã chết được gần nửa tháng rồi sao? Thi thể của nàng và sư phụ đã sớm được đưa về Thanh Phong nhai, mấy ngày trước vừa đốt thành tro tàn, tại sao lại nhảy đâu ra một nam tử có tám chín phần giống sư tỷ? Còn tự xưng là sư tỷ nữa? Bốn người nhìn nhau một chút, nữ đệ tử tra hỏi lo lắng lại có yêu vật đến quấy phá Thanh Phong nhai, không dám thất lễ nửa phần, cho ba người còn lại một cái nháy mắt, xoay người vội vội vàng vàng chạy lên sơn nhai đem chuyện quái nhân dưới chân núi cấp báo cho Đỗ Hiểu Phong.

Đỗ Hiểu Phong nghe vậy trong lòng sinh ra mấy phần cảnh giác, gần đây phát sinh quá nhiều quái sự, Thanh Phong nhai vừa mới trải qua kịch biến, sư phụ và thê tử vô cớ bị hại, ấy vậy mà bọn hắn ngay cả hung thủ là ai cũng không tra được, lần này rất có thể lại là yêu quái nào đó tìm tới cửa. Hắn suy nghĩ trong chốc lát, mang theo mười lăm tên phược kiếm đồng đồng thời xuống sườn núi, vạn phần cảnh giác đi tới trước mặt Lăng Phi Sương, lúc nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên kia, Đỗ Hiểu Phong cũng nhịn không được sinh ra chút rối bời, này... người này chẳng lẽ là đồng bào huynh đệ của Sương nhi hay sao? Trong thiên hạ sao lại có người có hình dáng giống nhau như vậy... Ở lúc còn đang sững sờ, chợt nghe thiếu niên kia mở miệng: "Hiểu Phong, ta có điều muốn nói với huynh, huynh nếu tin lời ta thì hãy đi theo ta."

Quan sát ánh mắt của thiếu niên kia, nghe ngữ khí nói chuyện của thiếu niên kia, Đỗ Hiểu Phong càng ngày càng nghi ngờ, nếu nói chỉ là đồng bào huynh đệ thì vì sao giọng điệu nói chuyện của hắn, ánh mắt nhìn người khác đều giống như Sương nhi chứ? Trong đầu đã loạn không cách nào suy nghĩ nổi, hai chân bất giác theo thiếu niên kia đi vào rừng, tránh đi tai mắt của những người khác.

Lăng Phi Sương dừng bước, xoay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt hắn nói: "Hiểu Phong, huynh có tin ta là vợ của huynh, Lăng Phi Sương không?"

Lời này xuất phát từ miệng một nam tử trẻ tuổi thật sự khiến Đỗ Hiểu Phong có chút dở khóc dở cười, nhưng giờ phút này Đỗ Hiểu Phong lại rõ ràng có loại cảm giác, lời nói của người trước mắt này đều là thật...

Hai người chăm chú nhìn ánh mắt của đối phương, trầm mặc hồi lâu, Đỗ Hiểu Phong vẫn không dám lơ là, hỏi hắn: "Ngươi đã nói mình là Sương nhi, vậy ngươi hãy nhắc lại lời hai ta nói trước khi xuống núi vào một tháng trước đi?"

Lăng Phi Sương nghe vậy, xoay lưng lại nói rành rọt không thiếu một chữ những lời đã nói vào ngày xuống núi, Đỗ Hiểu Phong vẫn thấy không quá yên tâm, liên tục hỏi mấy chuyện chỉ có hai người bọn họ biết, Lăng Phi Sương đều nhất nhất trả lời, trong lòng Đỗ Hiểu Phong càng ngày càng có loại tư vị không thể nói ra, nhìn nam nhân tự xưng là vợ mình này, trong lòng dần dâng lên một luồng đắng chát, dần dần có chút nói không nên lời.

Lăng Phi Sương biết hắn đã tin tưởng mình, nàng quay đầu lại nhìn trượng phi đang thống khổ nhắm chặt hai mắt, muốn vươn tay chạm vào hắn, trấn an hắn một chút, nhưng bàn tay giơ ra đến lưng chừng lại rụt trở về, trực giác để nàng cảm thấy làm như thế có chút không ổn...

Sau một lúc lâu, Đỗ Hiểu Phong rốt cuộc mới nói ra một câu: "Muội... Vì sao lại biến thành như vậy?" Tay Lăng Phi Sương chống vào một cái cây, lát sau mới đáp: "Là do hồ yêu kia... Hồ yêu tên là Hạo Nguyệt đã biến ta thành thế này... Nàng ta đáp ứng giúp ta hoàn dương, nhưng lại không ngờ nàng ta sẽ biến ta thành dạng này..."

Đỗ Hiểu Phong không khỏi hít sâu một hơi, nói với nàng: "Ta đã nghiệm rõ thân phận của muội, hiện tại muội có thể trở về Thanh Phong nhai, ta sẽ giải thích cho toàn bộ môn nhân, muội không cần quá lo lắng." Nói xong, cố gắng tươi cười nói: "Mặc kệ như thế nào, đây là chuyện vui, chí ít muội đã quay về Thanh Phong nhai." Lăng Phi Sương khẽ gật đầu, hướng hắn nói một tiếng "Cảm ơn", hai người dẫn theo phược kiếm đồng cùng quay về.

Sự tình Chưởng môn sư tỷ chết rồi sống lại, biến thành Chưởng môn sư huynh truyền khắp cả Thanh Phong nhai, ở trong đám đệ tử cũng không quá mức xôn xao rất nhanh đã được tiếp nhận, kỳ thật đối với các đệ tử trên Thanh Phong nhai mà nói, Chưởng môn là nam hay nữ căn bản chẳng có gì khác biệt, chỉ là tăng thêm một chủ đề khi nói chuyện phiếm mà thôi, nhưng quan hệ sau này giữa Lăng Phi Sương và Đỗ Hiểu Phong lại thành tiêu điểm quan tâm của đông đảo môn nhân, các thế hệ Thanh Phong nhai nổi danh tu chân giới là luôn đề ra các yêu cầu khắc nghiệt đối với môn hạ, lúc này đây sư tỷ thành sư huynh, vậy nàng nên xưng hô với Đại sư huynh Đỗ Hiểu Phong thế nào? Và ở chung bằng cách nào? Nếu trên Thanh Phong nhai có hai đại nam nhân làm "vợ chồng" không chỉ là phá hỏng môn quy mà càng làm mất hết mặt mũi của lịch đại tổ sư Thanh Phong nhai, Lăng Phi Sương thân là chưởng môn sẽ không thể không biết nặng nhẹ của việc này, mấy ngàn môn hạ đệ tử đều đang nhìn xem nàng sẽ xử lý việc này như thế nào.

Kỳ thật Lăng Phi Sương sao lại không rõ những đạo lý này cơ chứ? Năm đó thành thân với sư huynh Đỗ Hiểu Phong vốn là lệnh của sư phụ, kỳ thật người sư huynh thích lại là một người hoàn toàn khác, như sư mệnh khó chối, hai người không thể không bái đường làm phu thê, sau khi cưới hai người tương kính như tân, bình thản trôi qua gần mười năm, càng giống người thân hơn là người yêu, cứ như vậy đoạn tuyệt mối quan hệ này thực sự có chút không đành lòng.

Trong đêm, hai người cùng sóng vai nằm trên giường, nhắm mắt nhưng lại không ngủ được. Sau một hồi lâu, vẫn là Đỗ Hiểu Phong mở miệng trước: "Về sau ta vẫn nên chuyển qua một phòng khác ở thôi." Lăng Phi Sương mở mắt ra, nhìn đỉnh phòng đen như mực, nửa ngày sau mới nói: "Vị Viên Khanh Viên cô nương ấy đâu rồi? Huynh không có ý định đi tìm nàng sao?" Đỗ Hiểu Phong nghe vậy không khỏi cười khổ một tiếng, năm đó nếu không phải bị sư phụ ngăn cản, người hắn cưới nên là vị Viên cô nương kia, chỉ tiếc hai người hữu duyên vô phận, ở chung với Lăng Phi Sương nhiều năm như vậy, mặc dù trên danh nghĩa hai người là vợ chồng, nhưng thực tế lại giống như là huynh muội, nếu bây giờ muốn hắn lựa chọn giữa Lăng Phi Sương và Viên cô nương, hắn càng như cũ tình nguyện chọn Lăng Phi Sương.

Đỗ Hiểu Phong ậm ờ đáp: "Lúc này hẳn là nàng đã sớm lập gia đình rồi, ta còn đi tìm nàng làm gì?" Lại một hồi lâu nữa qua đi, Lăng Phi Sương không khỏi thở một tiếng thật dài, mở miệng tiếp tục nói: "Ta thường nghe người ta giảng, duyên phận cũng có đến rồi đi, có lẽ duyên phận của chúng ta đã hết..." Lời này làm Đỗ Hiểu Phong không thoải mái lắm, trong giọng nói nhiều hơn bực dọc: "Hồ yêu đó có thể biến muội thành nam tử, vậy chắc chắn cũng có biện pháp biến muội trở lại thành nữ nhân, ta và muội đều là kẻ sĩ tu hành chính đạo, há có thể mặc kệ nàng ta đùa bỡn trong lòng bàn tay?" Lăng Phi Sương lại trầm mặc, trong bóng tối hai người cũng không tiếp tục nói chuyện, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy hô hấp của nhau, rất lâu sau, Đỗ Hiểu Phong bỗng nhiên đứng dậy mặc quần áo đi giày vào, ôm lấy chăn đi qua phòng khác, Lăng Phi Sương trở mình, đưa lưng về phía cửa phòng, trong mắt không kìm được rơi xuống một giọt nước mắt...

Thanh Vũ cõng Lâm Lang bay đến ranh giới Tu Di sơn, sau khi loại bỏ được Hỏa hành châm nàng cảm nhận được yêu lực khắp người tăng lên không ít, cõng Lâm Lang không cần tốn nhiều công sức đã bay được cách xa ngàn dặm, lúc này hai người đang lơ lửng giữa không trung, nhìn đình đài nhà cửa nằm san sát nhau sâu trong ngọn núi, Lâm Lang tỉ mỉ quan sát, bỗng nhiên vui vẻ chỉ vào một nơi tản ra vầng sáng nhàn nhạt, hướng nàng nói: "Mau nhìn! Chỗ ấy là Phổ Đà viên! Đất ngũ sắc ở ngay trong đó!" Thanh Vũ quay đầu nói: "Vẫn nên thử cầu sư phụ ta trước đã, chúng ta cũng không phải thật sự là tà ma ngoại đạo, không thể không có cấp bậc lễ nghĩa." Vỗ cánh chim đỏ như máu sau lưng, bay như gió đến sơn môn Tu Di phong, đột nhiên "Rầm!" vang lên một tiếng thật lớn, thân thể như đâm vào một bức tường vô hình thoáng cái rơi xuống mặt đất, đau đớn để cho Lâm Lang ngay cả khí lực để rên lên cũng không có, Thanh Vũ khẩn trương giúp nàng xoa chỗ bị té, đau lòng không ngừng hít khí.

Đang lúc hai người kêu đau thì trong sơn môn xông ra mấy chục đệ tử mang kiếm, bao vây hai nàng lại. Thanh Vũ nhìn tư thế này biết là không ổn, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hướng đỉnh núi dập đầu nói: "Đệ tử Trác Thanh Vũ, đặc biệt tới Tu Di phong bái kiến sư phụ." Đạo nhân dẫn đầu lạnh giọng nói: "Thiên sư sớm đã có lệnh, không được phép để hai người các ngươi vào núi, nếu dám xông vào đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình!" Thanh Vũ vừa tiếp tục giải thích: "Hôm nay ta chỉ muốn cầu sư phụ ban cho ta đất ngũ sắc, cũng không có ý đồ làm loạn, vạn cầu sư phụ cho phép đệ tử tới Phổ Đà viên..." Lời còn chưa nói hết, bất chợt đạo nhân giương kiếm chỉ, nghiêm nghị nói: "Lớn mật! Đất của Tiên gia há có thể để cho yêu nghiệt nhà ngươi tự tiện xông vào! Chúng đệ tử nghe lệnh! Lập tức bắt lại hai tên yêu nữ này!" Lâm Lang thoáng cái kinh sợ toát mồ hôi lạnh, Thanh Vũ minh bạch nhất định là sư phụ quyết tâm phân rõ giới hạn với nàng, đã cố làm vậy thì cũng không còn bận tâm đến tình cảm sư đồ, một tay kéo Lâm Lang cõng trên lưng, giang hai cánh chim bay như gió lên không trung, đám đạo nhân kia còn chưa kịp hồi thần hai người đã lần theo phướng hướng Phổ Đà viên mà lúc nãy nhìn thấy ở trên không bay đến, "Rầm!" Lại bị cứng rắn cản lại, Thanh Vũ thiếu chút nữa là bị đụng váng đầu, ở trên không ổn định tinh thần, tay phải huyễn hóa ra lợi trảo mạnh mẽ đâm xuyên kết giới thành một lỗ hổng, lúc này mới cõng Lâm Lang xông vào Phổ Đà viên.

Chỉ thấy trong Phổ Đà viên có một gốc đại thụ chọc trời, trên cây nở đóa hoa ngũ sắc, tản ra hào quang đầy trời. Lâm Lang kìm lòng không đặng cảm thán nói: "Sư phụ từng nhắc đến với ta, đất trong Phổ Đà viên là do năm xưa Nữ Oa vá trời lưu lại khối cự thạch theo năm tháng phong hóa mà thành, còn kỳ thụ cao lớn trong vườn này, theo truyền thuyết chỉ cần ăn một quả trên cây này thì sẽ thành tiên..." Đang lúc say mê, đột nhiên trên cây đại thụ bay ra một con đại bàng già toàn thân tuyết trắng, một cái mỏ tựa như cương thiết lóe lên hàn quang, lao thẳng về phía hai nàng, Lâm Lang kinh ngạc kêu to một tiếng, rốt cuộc bỏ qua việc thưởng thức cảnh đẹp, xoay người bốc một nắm đất trong vườn bỏ vào bao vải tùy thân, Thanh Vũ vội vỗ cánh mấy nhịp, trong chớp mắt cõng Lâm Lang bay ra ngàn dặm, sớm đã bỏ lại con đại bàng già đó ở phía sau, thẳng đến lúc không nhìn thấy bóng dáng truy binh nữa, lúc này mới hạ xuống mặt đất, hai người tựa lưng vào nhau thở hổn hển, thật vất vả mới bình tĩnh lại, Lâm Lâm lấy bao vải từ trong ngực ra, quan sát đất ngũ sắc ở bên trong, hai người không khỏi như tên trộm đắc thủ cùng nhìn nhau cười một tiếng...