Thanh Vũ, Ngũ Nguyệt, Như Ý từng người dẫn theo ba đội nha dịch đi khắp Tô Châu kể cả các huyện trấn lớn nhỏ ở phụ cận tìm được chừng bốn mươi thầy phong thủy, hỏi toàn bộ các cửa hàng quản lý việc ma chay cưới hỏi, đáng tiếc không một ai biết gần đây có nhà nào xin quẻ phong thủy mà có liên quan tới Long, bôn ba hơn ba ngày vẫn không thu hoạch được gì, ngay lúc đang ủ rũ chán nản, vào ngày hôm đó đoàn người Thanh Vũ vừa hay nghỉ chân trước cửa một tiệm quan tài, mấy ngày nay bọn họ thỉnh thoảng vẫn đi qua con đường phía trước cửa tiệm, ông chủ cũng đã sớm biết bọn họ đang tìm vị trí phong thủy có liên quan đến Long, lúc này thấy vẻ mặt uể oải của bọn họ, khắp mặt đều là nét buồn bực, nhịn không được mở miệng nói: "Đại nhân, ta đã buôn bán tiệm quan tài được vài chục năm, cũng hiểu đôi chút về phong thủy, thứ cho tiểu nhân nói thẳng, phàm là dính tới 'Long huyệt' thì vị này chắc chắn là bảo huyệt, có thể tìm ra được loại bảo huyệt này nhất định không phải là người tầm thường, chúng ta chỉ là mấy tiệm quan tài thông thường, thầy phong thủy nào có cơ hội gặp mà hưởng được loại quý sự bực này? Theo tiểu nhân thấy, việc đắp huyệt có quan hệ tới đất nhất định phải thuê người đào đất, tại sao đại nhân không hỏi thử mấy lực phu trong thành một chút?"
Thực sự là một lời thức tỉnh người trong mộng! Thanh Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng dẫn đám người nha môn hướng đến nơi mà lực phu tụ tập ở thành Tô Châu, lần lượt vặn hỏi từng lực phu một mấy ngày nay có được thuê đào đất đập đá gì không, chỉ tiếc hỏi thăm hết tất cả lực phu, mỗi người đều dồn dập lắc đầu, cũng không nghe nói đến trong đoạn thời gian này có người nào được thuê làm việc này, lòng đang tràn đầy hi vọng nhất thời lại rơi vào khoảng không.
Thanh Vũ dẫn một đám nha dịch uể oải không thể tả trở về châu phủ, hỏi một chút Ngũ Nguyệt và Như Ý sau khi trở về, hai người bọn họ cũng không có bất kỳ manh mối nào, Thanh Vũ không khỏi thở một hơi thật dài, ngồi ở đại đường châu phủ ảo não không thôi.
Bộ khoái trong nha môn châu phủ cũng mệt mỏi cả ngày, đều xiêu xiêu vẹo vẹo ngã ngồi trên công đường ngủ gật, Thanh Vũ xuất thân là người lãnh đạo tướng sĩ, nhìn dáng vẻ không ra thể thống gì của đám sai nha này không khỏi liên tục cau mày, dù lời đã đến sát miệng nhưng lại mạnh mẽ nuốt xuống, chỉ có thể thầm nói trong lòng đám bộ khoái nha dịch này chung quy không phải là binh lính đánh trận, tội gì phải làm khó dễ bọn họ đây?
Có lẽ do đã quá mệt mỏi nên đầu óc cũng có chút trì độn, một lát sau, chợt nghe đầu lĩnh nha dịch huých vai một kẻ khác hỏi: "Trương Thiết đâu rồi? Sao mấy ngày rồi không thấy hắn đâu hết vậy? Chúng ta mệt bán chết bán sống mà tên gia hỏa đó lại nằm ở nhà ngủ ngon sao?" Người bị huých mơ mơ màng màng đáp: "Hắn ta có chuyện gì ngươi không phải không biết! Cứ càm ràm mãi có thấy phiền không!" Trở mình tiếp tục ngủ.
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, trong đầu Thanh Vũ bỗng nhiên lóe lên, theo bản năng hỏi: "Trương Thiết xảy ra chuyện gì?" Nha sai dụi dụi con mắt thuận miệng đáp: "Khoảng thời gian trước hắn bị thương, bây giờ đang ở nhà điều dưỡng." Lời vừa nói ra khỏi miệng thân thể rõ ràng rùng mình một cái, rất nhanh lại làm bộ như không có chuyện gì tiếp tục chợp mắt, chút cử động này Thanh Vũ đều nhìn rõ trong mắt, tâm tư hơi động, cầm kinh mộc đường trên bàn vỗ mạnh một cái, tất cả mọi người trên đại đường cả kinh lập tức đều đứng lên, Thanh Vũ hướng nha sai vừa đáp lời ra lệnh: "Đưa bản quan tới nơi Trương Thiết ở, lập tức xuất phát!"
Một tiếng này suýt chút nữa dọa tên nha sai nọ sợ đến kinh hồn bạt vía, chần chừ ra khỏi công đường, dẫn một đám người đi tới trước cửa nhà Trương Thiết. Thanh Vũ không nói hai lời, bảo Ngũ Nguyệt đá toang cửa phòng, một đám người tiến vào nhìn bên trong, quả đúng như dự đoán, nằm trên giường là một nam tử da dẻ mơ hồ trắng xám, nhìn dáng dấp chỉ chừng ba mươi tuổi, nhưng tóc đã trở nên hoa râm, toàn thân cứng đờ thẳng tắp nhìn chằm chằm nóc nhà, con ngươi đã trở nên đỏ rực, trong nhà chỉ có một mẹ già lưng còng chiếu cố hắn, lão mẫu này nhìn thấy trong phòng chợt xông vào nhiều quan sai như vậy, kinh hãi gần như ngồi bệt trên mặt đất, Thanh Vũ vội vàng dìu bà đến ngồi xuống ghế, khách khí nói: "Nói vậy vị này chính là Trương lão phu nhân, bản quan là đương triều Thái sư Trác Thanh Vũ, hiện giờ ta có chuyện cần hỏi bà, thỉnh lão phu nhân nhất thiết phải nói thật cho ta biết."
Lão phu nhân sợ hãi không ngừng gật đầu, Thanh Vũ lúc này mới hỏi: "Xin hỏi Trương Thiết từ khi nào thì bắt đầu biến thành như vậy?" Lão phu nhân liếc mắt nhìn nha sai sau lưng mình, Thanh Vũ lập tức nhướng mày nói: "Phu nhân, mời bà nhìn thẳng vào mắt bản quan nói chuyện, nếu dám có nửa câu giả dối, đừng trách bản quan trị bà tội vọng ngôn!" Lão phu nhân quả nhiên bị dọa sợ, vội vàng đáp: "Nhi tử ta...Nhi tử của ta một tháng trước giúp Dương đại nhân di dời phần mộ tổ tiên, sau khi trở về liền biến thành như vậy."
"Là sao?" Thanh Vũ không khỏi híp mắt một cái: "Vậy...Dương đại nhân đã cho những nha sai trong nha môn giúp hắn dời mộ tổ?" Lão phu nhân run rẩy nơm nớp gật đầu: "Nghe nhi tử ta nói là như vậy..." Thanh Vũ không khỏi thoáng quay đầu lại, đầu lĩnh bộ đầu tạm quyền thấy sự tình không thể che giấu được nữa, chỉ 'phịch' một tiếng quỳ phục xuống, lâp tức trong phòng một đám người đều quỳ xuống,
Thanh Vũ lại không để ý đến bọn họ, tiếp tục hỏi lão phu nhân: "Phu nhân, bản quan đã hạ lệnh dán bố cáo khắp thành Tô Châu, phàm là trong nhà có người xuất hiện da dẻ biến trắng toàn thân trở nên cứng ngắc đều phải nhanh chóng báo tin cho nha môn, vì sao bà lại không tuân theo bố cáo?" Lão phu nhân không khỏi có chút nghẹn ngào, khóc đáp: "Vài ngày trước Dương đại nhân phái người tới bảo ta không được tùy ý ra ngoài, nói là bệnh của Thiết nhi rất nghiêm trọng, dặn ta cứ ở nhà hảo hảo chiếu cố nó, hết thảy chi phí ăn mặc hắn sẽ tự phái người đưa tới, huống hồ...dân phụ căn bản cũng không biết chữ, làm sao biết trên bố cáo viết cái gì..."
Đã nói đến nước này, cuối cùng sự tình coi như cũng có manh mối, Thanh Vũ rốt cục cũng quay đầu lại liếc nhìn bọn nha dịch đang quỳ trước mặt, bộ đầu tạm giữ quyền họ Lương dập đầu cầu xin: "Thái sư...xin nghe tiểu nhân một lời!" Thanh Vũ trầm giọng nói: "Các ngươi thật là to gan, lại dám đồng lõa cùng Dương Tử Cao lừa gạt bản quan, các ngươi thật sự không sợ rơi đầu hả!"
Chúng nha sai cả kinh dập đầu lạy như bằm tỏi, Lương bộ đầu gấp đến độ mồ hôi chảy đầy mặt, vội vã nói: Thái sư! Xin Thái sư minh xét, chúng tiểu nhân cũng chỉ là bị Dương đại nhân uy hiếp, thường ngày mấy người chúng ta dù sao đều là thủ hạ dưới tay hắn, nếu như đắc tội hắn nhất định sẽ bị ghi nhớ sau này tính sổ, chúng tiểu nhân đã biết tội rồi! Cầu xin Thái sư tha cho bọn ta một mạng!" Trong phòng "ầm ầm" một loạt tiếng dập đầu,
Thanh Vũ nghe thấy có chút buồn bực tâm phiền ý loạn, kỳ thực nàng cũng không thật sự muốn lấy mạng bọn nha dịch, chân tướng sự việc còn phải cạy ra từ trong miệng bọn họ, đành phải vung tay lên, thiếu kiên nhẫn nói: "Được rồi! Đem tất cả những điều mà bản thân các ngươi biết thành thật nói cho bản quan, nếu dám che giấu nửa điều, bản quan tuyệt bất lưu tình!" Lương bộ đầu lúc này mới lau mồ hôi trên trán, mở miệng run rẩy đem đầu đuôi mọi việc từng câu từng chữ cẩn thận nói ra toàn bộ.
Nguyên lai, một tháng trước vừa lúc là mùa mưa ở vùng Giang Nam, Tô Châu Châu phủ Dương đại nhân bỗng nhiên vào một ngày mơ một giấc mộng, trong mộng cha của hắn toàn thân ướt đẫm, chỉ vào mũi hắn mắng to hắn vong ân phụ nghĩa, làm quan lớn liền quên mất cha đẻ, hại bản thân phải nằm trong một hố nước. Kể đến cha của Dương đại nhân, người trong thành đều biết lão ta vì muốn cho nhi tử có thể làm đại quan làm rạng rỡ tổ tông đã phí không ít khổ tâm, nếu không có Dương lão cha căn bản cũng không có Dương đại nhân ngày hôm nay, có điều lão gia tử này cũng là người cơ khổ, sau khi lão qua đời không lâu Dương đại nhân liền đậu cử nhân, khổ hơn nửa đời người nhưng ngay cả một ngày hưởng phúc cũng không có.
Sau khi tỉnh mộng Dương đại nhân lập tức gọi người đi tìm cao nhân giúp mình giải mộng, có lẽ là thiên ý, ngày đó trong thành Tô Châu vừa hay xuất hiện một tên "cao nhân", người này họ Viên tên Phác Dương, tự xưng là hậu duệ của Viên Thiên Cương(1), Dương đại nhân liền xin hắn vì mình bốc một quẻ, sau khi Viên lão tiên sinh xem qua quái tượng liền chắc chắn là mộ tổ nhà Dương đại nhân xảy ra vấn đề, Dương đại nhân đối với lời nói của hắn cũng bán tín bán nghi, vì không muốn lộ chuyện này ra ngoài nên hắn chỉ tìm bọn bộ khoái trong nha môn đi đào lên phần mộ của cha hắn, vừa nhìn mới biết, mưa đã lâu như vậy, trong mộ của lão gia tử đã ngập hơn phân nửa nước bùn, khiến cho thi thể bị ngâm đến trương phình thối rữa không thể tả nổi, ngày đó bọn họ đang muốn nâng thi thể lão gia tử lên đi chỗ khác mua quan tài mai táng, ai ngờ Viên lão tiên sinh nhìn xong nhưng lại lập tức bảo bọn họ hỏa táng thi thể, bởi vì trên người lão gia tử không biết thế nào lại mọc ra từng nhúm lông xanh, nói là nếu không đem thi thể này thiêu hủy chẳng mấy chốc nữa sẽ xảy ra đại sự, đáng tiếc Dương đại nhân không nghe theo, nói hắn bây giờ quyền cao chức trọng đều là dựa cả vào phần mộ tổ được chọn trước đây đó chính là một mảnh đất Phúc, đốt thi thể lão gia tử chính là phá đại vận của Dương gia hắn, nói gì cũng không chịu đem thi thể hỏa táng, Viên lão tiên sinh thấy vậy chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, không dùng quan tài làm từ gỗ, mà gọi người từ nơi khác chở đến một cái quan tài bằng đá, dùng đào mộc đinh(2) đóng vào thi thể, đặt vào trong quan tài sau lại dùng mặc tuyến buộc quan tài, chờ tìm được nơi nào là phong thủy bảo địa lập tức đem quan tài đá chôn cất.
Ai có ngờ, lúc nâng thi thể lão gia tử vốn nằm trong quan tài lên thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hôm ấy trời đổ mưa liên miên, mây đen tích tụ một tầng dày đặc, buổi trưa lại giống như giờ dậu(3) đen kịt một mảnh, thi thể này bỗng nhiên nổi lên động tĩnh, làm bị thương Công Tôn Cẩm và Trương Thiết, chúng nha sai thật vất vả đem thi thể đẩy vào trong quan tài đá, luống cuống tay chân dùng Đào Mộc đinh định trụ, lúc này thi thể mới coi như yên tĩnh lại, cả đám bị dọa đến sợ vỡ mật, nhưng bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể nhắm mắt nhấc quan tài đá lên đi tới phong thủy bảo địa mà Viên tiên sinh tìm ra, có người nói mảnh đất này nằm ở chỗ giao giới của Ngoạ Ngưu Sơn và một ngọn núi khác, chỗ giao hai dãy núi có dòng suối dài chảy qua, trong khe suối vừa hay có tảng đá trắng rất tròn, hình thành tư thế "Nhị long tranh châu", mà Dương lão gia tử thì được chôn trong một hạp cốc trong núi.
(1) Viên Thiên Cương: là một tướng sư nổi tiếng thời Đường, ông đã để lại danh tiếng hiển hách trong lịch sử tướng thuật Trung Quốc.
(2) Đào mộc đinh: là một trong những công cụ trừ tà truyền thống của Trung Quốc, bắt nguồn từ văn hóa đạo gia.
(3) giờ dậu: từ 17 giờ đến 19 giờ.
Sau khi nghe xong lần tự thuật này, Thanh Vũ rốt cuộc hiểu rõ ngọn nguồn sự tình, trong lòng không khỏi trào lên cơn giận dữ, được lắm Dương Tử Cao, vì đường làm quan thuận lợi lại không để ý an nguy nhất phương bách tính, kiên quyết đem cha hắn gìn giữ, ta nếu còn để cho ngươi lưu lại trong triều, còn để cho người cha quái vật kia của ngươi tồn tại trên đời này, thì sao xứng đáng với thiên hạ xã tắc Đại Minh!
Trong lòng không khỏi nảy sinh sự tàn nhẫn, dứt khoát nhanh chóng quay về châu phủ, đem Dương đại nhân đang bị giam lỏng trong đại viện nhốt xuống đại lao, đặc xá tội cho sư gia và Tiền bộ đầu, lệnh hai người này dẫn đường, gọi Lâm Lang, Ngũ Nguyệt, Như Ý một đường lập tức chạy đến nơi chôn cất Dương lão gia tử.
Thanh Vũ ngồi trên lưng ngựa ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời, hôm nay đã là ngày mười hai tháng tám, qua ba ngày nữa chính là thời gian trăng tròn, theo truyền thuyết vào đêm trăng tròn rất nhiều tà vật sẽ rục rịch xuất hiện, ở dưới ánh trăng hấp thu nguyệt hoa(4) phát sinh dị biến, chỉ còn lại ba ngày, cần phải trước ngày trăng tròn tìm được Lục Mao Cương Thi, lưu lại thời gian chuyên tâm đối phó hồng bối chu.
(4) nguyệt hoa: tinh hoa của mặt trăng.
Ánh mắt Thanh Vũ âm trầm đến đáng sợ, Lâm Lang không khỏi ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, dư quang thấy người trong lòng tựa hồ có chút lưỡng lự, Thanh Vũ thả người nhảy đến trên lưng ngựa của nàng cùng nàng cưỡi chung một con ngựa, ôm nàng vào trong ngực sâu kín nói: "Tin tưởng ta, xử lý xong lão quái vật này chúng ta lập tức đi tìm hồng bối chu, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ canh giờ cứu sư phụ nàng."
Nàng cúi đầu hôn lên trán nàng kia một cái, nhất thời trong lòng sinh ra sự kiên định không gì sánh bằng.