Các phi tử của Hoàng Thiên Dật đều hướng hắn yểu điệu khụy gối, khẽ cong môi, nở một nụ cười tươi tắn lấy lòng. Thiên Dương Huyết Phượng nhẹ bỉu môi, bất đắc dĩ lên tiếng.
- Thần nữ tham kiến hoàng thượng.
Chợt quay sang Chu Duệ Anh, vẻ mặt khó chịu liền trở nên nhu hòa cùng thân thiết.
- Hoàng hậu nương nương kim an
Chu Duệ Anh nhanh nhẹn bước đến đỡ, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, thuần lương cất tiếng.
- Phượng Nhi a Phương Nhi, một tiếng Anh Nhi như trước không phải được sao, ngươi như vậy bản cung ngược lại thấy không quen... Còn nghĩ ngươi bị con gì nhập.
- Anh Nhi, Ngươi nha, ấn tượng về ta xấu thế sao?
Thiên Dương Huyết Phượng cùng Duệ Anh hoàng hậu vốn dĩ chính là bằng tuổi. Vừa nãy nể mặt nàng ấy là thê tử của Hoàng Thiên Dật, cũng xem như là tẩu tẩu của nàng đi mới phá lệ gọi một tiếng tỉ. Bây giờ, ca ca, hai chữ này, hắn đã không cho nàng gọi, vậy Chu Duệ Anh cũng chẳng phải nàng cái gì tẩu tử, một tiếng Anh Nhi như trước là ổn.
- Haha, bản cung nào dám, ngươi hảo hảo đừng hiểu lầm a, chẳng qua là... Phượng Nhi ngươi thật sự như vậy thôi.
Chu Duệ Anh cười thoải mái, cùng nàng đùa giỡn. Cả hai trước sau đem Hoàng Thiên Dật một cái hoàng đế cùng chư vị cung tần mĩ nữ xung quanh quẳng ra sau đầu.
- Anh Nhi ngươi mười mấy năm vẫn cứ thích chọc phá ta - Nàng liếc liếc Chu Duệ Anh, giọng điệu cực kì không cam tâm.
- Phải rồi, Phượng Nhi, hay ngươi đến tẩm cung của bản cung dùng thiện, nhân tiện xem qua Khánh Nhi một lát - Chu Duệ Anh vui vẻ đề xuất.
- Khánh Nhi? Anh Nhi, đừng nói là ngươi... - Thiên Dương Huyết Phượng nhíu mày đầy nghi hoặc.
Chu Duệ Anh cười cười, gương mặt hơi hồng lên, nhẹ đáp:
- Ân, là đại hoàng tử Hoàng Thiên Khánh. Đã được 13 tháng rồi a
- Ôi cha, Nhã Nhi tỉ tỉ đã đại hôn, ngươi còn có tiểu nhi tử hơn một tuổi, ta thế nhưng vẫn còn cô đơn lẻ bóng... - nàng khẽ thở dài, đôi mắt ánh lên ý cười chọc ghẹo.
Chu Duệ Anh nhàn nhã cười nhìn nàng, cất giọng:
- Ai nha, Ngươi không phải cũng sắp đại hôn với Tam hoàng đệ rồi sao?
Mặt nàng bất chợt hơi đỏ lên mà nàng cũng không biết vì sao lại thế. Thiên Dương Huyết Phượng thở nhẹ, vội láy sang chuyện khác:
- Mà sao lúc nhỏ ta chưa từng gặp hắn nhỉ?
- Hừm... Lúc nhỏ đệ ấy thường hay bệnh tật, lúc nào cũng ở trong cung của Thái Phi nương nương...
Thiên Dương Huyết Phượng trong lòng hiện hữu một cảm giác không nói nên lời, thật không nghĩ tới tên tóc bạc thong dong ngồi trên ngọn cây lần đầu gặp mặt, tên có thể đón lấy chiêu thức của nàng không chút khó khăn ấy lúc nhỏ lại là một con ma bệnh...
- Thôi không nói nữa, chúng ta về Phượng Nghi cung.
- Ân...
- Nè, Anh Nhi, Phượng Nhi...Đợi trẫm....
hai nàng xoay người lại nhìn nam nhân mình vận hoàng bào đang bước nhanh đến, Chu Duệ Anh che miệng cười.
- Ai nha, thật hoàn toàn quên mất chàng...
Thiên Dương Huyết Phượng nhìn hắn đầy lạnh nhạt, nàng khẽ cuối đầu.
- Thần nữ tham kiến hoàng thượng.
- Phượng Nhi a, muội đừng giận nữa mà, trẫm chỉ là muốn trêu muội một tí, làm sao có thể quên tiểu muội dễ thương như vậy chứ, xem như trẫm xin muội đi.
- Hoàng thượng hữu lễ, Phượng Nhi không dám nhận... - nàng từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ đạm mạc trên khuôn mặt dù trong lòng đang cười lớn trước vẻ mặt cực ngố của Hoàng Thiên Dật. Thiên Dật ca ca a, Phượng Nhi không phải loại người muốn động là động a.
Chu Duệ Anh đứng bên cạnh thầm thở dài, Phượng Nhi a, ngươi thù cũng thật dai. Không còn cách nào, nàng (CDA) đành miễn cưỡng lên tiếng.
- Thôi nào Phượng Nhi, tha cho Hoàng Thượng đi
- Haizzz, Thiên Dật ca ca, nể tình Anh Nhi muội mới tha cho huynh, huynh nên biết ơn nàng ấy đi, suốt ngày tìm đám oanh oanh yến yến của huynh, để các nàng huênh hoang phách lối như vậy...
- Hảo hảo, nhưng muội không hiểu, trong lòng trẫm từ đầu chí cuối chỉ có Anh Nhi nàng ấy thôi...
Nàng liếc mắt nhìn hắn, trong con ngươi tràn ngập nghi ngờ, nàng biểu môi nói tiếp.
- Chỉ có nàng ấy? thế nhưng trong hoàng cung đầy phi tử?
Chu Duệ Anh không như nàng, nét mặt nàng ( CDA) điềm đạm, thản nhiên, mỉm cười nói.
- Đó là cách để đế vương nắm các đại thần trong tay, Thiên Dật vốn dĩ không thể làm khác.
- Anh Nhi ngươi cũng thật cao thượng, nếu như là ta thì đừng hòng...
Hoàng Thiên Dật mỉm cười, ánh mắt mông lung nhìn về phía tán cây ở phía xa xa. Khóe môi bất giác cong lên.
- Hoàng Khiếu Thần, ta xem đệ chẳng thể nào có trắc phi đâu