Bên ngoài Chính Kiền cung gió lớn không ngừng mãnh liệt càn quét, từng luồng không khí lạnh như băng. Càng gần lễ Xuân Tiết, thời tiết càng âm lãnh.
Mạn Châu khoác áo choàng tuyết trắng làm từ lông chồn ngồi một chỗ khuất gió trên đỉnh Ngưng Thần lâu, cả người nàng yên lặng tựa như u linh đứng một mình trong đêm tối. Sắc mặt nàng có chút trắng bệnh, thân nhiệt cũng chưa chịu giảm một chút, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn hoàng cung trải rộng trước mặt mình. Ở trên Ngưng Thần lâu, ngươi có thể nhìn thấy hơn một nửa hoàng cung Tây Lãnh, nơi những ngọn đèn nho nhỏ như ẩn như hiện kia giống như Huyết Phượng cung của nàng!
“Nguyên lai nơi này có thể theo dõi rõ ràng như vậy!” Mạn Châu thở dài, đêm hôm đó nàng đốt đèn lồng đỏ, trong bóng đêm chắc chắn so với những ánh đèn kia nổi bật hơn nhiều, A Lệ là người cẩn thận, chắc hẳn hắn đã cho người đi nhìn một chút, cuối cùng phát hiện ra rồi kịp thời đến chỗ nàng.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân đạp trên gạch ngói, nhĩ lực Mạn Châu rất tốt nhưng không tỏ ra bất cứ phản ứng nào, là A Lệ vẫn đứng phía sau nàng.
“Ngươi muốn ra ngoài làm gì?” Trời đông không trăng không sao, ánh nến dưới hành lang dần dần bị thổi tắt dần, thân hình đơn bạc của hai người dần dần chìm vào màn đêm đen kịt. Mạn Châu cắn môi nhắm mắt hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã qua.
Không thấy Mạn Châu trả lời, Cung Lệ Hoa cũng không nói gì, hắn ngồi xuống mái hiên cách nàng không xa, nhìn nàng nhẹ nhàng mỉm cười, như gần như xa, như thật như ảo, đặc biệt là đôi phượng mâu mỗi khi nhìn hắn đều tràn ra yên lặng làm tâm tình của hắn bình tĩnh lại.
“A Lệ, ngươi có hận ta không?” Có lẽ khung cảnh trước mặt quá mức mê người, cũng có lẽ do gió đêm quá mức âm lãnh, cũng có lẽ do nam nhân bên cạnh quá mức quen thuộc, Mạn Châu đột nhiên thì thầm câu hỏi từ sâu thẳm trong lòng.
Ánh mắt nàng không chút dao động, nhưng giống như rất xa xôi.
Mạn Châu nghiêng người, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn, cuối cùng bên môi nàng nở nụ cười tự giễu, “ Sao lại không hận đây? “ trong mắt nàng có một tia đau đớn.
“ Ngươi đang hỏi trẫm? “ Cung Lệ Hoa không nghe rõ lắm lời nói của Mạn Châu, chỉ nhàn nhạt hỏi lại.
Vừa nghe thấy giọng nói nghi hoặc của hắn, Mạn Châu nhanh chóng che dấu tâm tình của mình, nàng đột nhiên nói sang chuyện khác.
Thực chất nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, ví dụ như người hạ độc nàng lần trước hắn bắt được đi đâu rồi? Hắn với Cung La Y quan hệ như thế nào? Khi nào hắn tấn công Thủy Nguyệt quốc, đối đầu An Ly vương?
Nhưng trước hết cái hắn phải nghĩ đến là:
“ A Lệ, có phải ngươi rất nhanh sẽ động đến Hầu gia không? “ Mạn Châu tùy ý than nhẹ một tiếng.
Cung Lệ Hoa nghe vậy liền nhướng mày, không vì nàng to gan đoán tâm ý của hắn mà tức giận, ngược lại có chút hứng thú nhìn nàng, “ Ngươi đoán ra được? “
Mạn Châu cúi mắt có chút buồn cười, ngày đó nàng dìm cái gì Chiêu nghi kia nửa sống nửa chết mà Cung Lệ Hoa còn không thèm hạ lệnh truy cứu, không những để cho Cung La Y âm thầm dìm truyện này xuống, còn đồng ý giam lỏng nàng ta trong Ngọc Uyển các … tất cả chứng minh cho cái gì?
“ Chỉ đoán mò một chút, bất quá cũng vì ngươi không muốn dấu thôi! “ Nghĩ đến nữ nhân lẳng lơ dám gây chuyện với nàng, Mạn Châu cười lạnh như băng.
Trên gương mặt tuấn tú của Cung Lệ Hoa hiện lên một nụ cười nhạt, trong mắt lại có chút hiếu kì và tối tăm: “ Vậy ngươi có đoán được tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra? “
Cung Lệ Hoa có chút âm trầm nhìn nữ nhân bên cạnh, bóng đêm mờ mịt làm hắn không nhìn rõ nét lắm gương mặt của nàng, chỉ cảm thấy có chút ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra, bên môi còn hiện lên nụ cười sâu xa nhanh nhạy.
Tất cả giống như đều được sắp đặt từ trước.