Huyết Phượng Cung

Chương 12: Trò chơi bắt đầu




Tuy hơi thở tiểu thư chỉ dao động trong nháy mắt liền ổn định lại nhưng Lục Y thân là ám vệ nhiều năm nên cảm nhận rất rõ. Cảm xúc này, không lẽ…

Chân mày nhíu một chút, có lẽ khi Tướng quân trở về nàng sẽ bẩm báo một chút….

Hoàng Phúc sống trong cung đã lâu, nhìn thần sắc của chủ tử liền mang máng hiểu chút chuyện xảy ra. Tuy hắn tiếp xúc với nàng chưa lâu, nàng tuyệt nhiên cũng không nguyện mở lòng nói cái gì với hạ nhân như hắn, nhưng hắn lại có chút thật lòng quý mến vị quý phi lạnh lùng trầm tĩnh này. Nếu hắn còn có thể sinh hài tử, chắc chắn cũng chạc tuổi nàng thôi..

Lúc này bắt gặp nàng nhìn Hoàng thượng từ xa, liền tiến lên vài bước nhẹ giọng hỏi:

“Nương nương có muốn đi qua không? Nô tài đi thông báo với hoàng thượng!”

“Qua làm gì?” Mạn Châu giống như vừa ở trong hồi ức tỉnh lại, nghe thấy Hoàng Phúc hỏi như vậy thì nhướng máy.

“Này…” Hoàng Phúc suy nghĩ một chút, cái này còn phải hắn giải thích?

“Nương nương có thể đến trò chuyện cùng hoàng thượng? Hoàng thượng từ khi xảy ra biến cố hai mươi năm trước, tỉnh lại liền trở nên trầm tĩnh vô cùng, nô tài cảm thấy hẳn là rất hợp với tính tình của hoàng thượng.”

“Không cần.” Mạn Châu giương lên khóe môi, nàng hôm nay đến mục đích chỉ muốn nhìn nơi của hắn một chút, về sau hai người không thiếu cơ hội gặp mặt.

= = =

Bên trong lương đình, Cung Lệ Hoa đứng thẳng, đứng bên cạnh hắn không ai khác chính là Tang Dực cùng Lý Cửu.

Tang Dực thực chất là một cô nhi, phụ thân của hắn từng là kị binh của quân đội Tây Lãnh mấy chục năm về trước, theo gót sắt của tiên đế dong duổi trên chiến trường khắp nơi. Cuối cùng không tránh được thảm cảnh rơi đầu trốn xa trường. Hắn hiện tại có cơ hội làm chức vị thống lĩnh cấm vệ quân Hoàng thành cũng do một lần Cung Lệ Hoa xuất cung đi biên cương diễn tập thiết kị mới. Nhớ lúc đó, nửa đường gặp tập kích, cùng sóng vai đánh một trận với đương kim hoàng thượng đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy rất thống khoái. Liền cứ như vậy được hoàng thượng một đường đề bạt trở về hoàng thành….

Một ngày ấy nếu không có Cung Lệ Hoa không biết hắn đã lưu lạc đến nơi nào rồi….

Cung Lệ Hoa không làm gì cả, chỉ chăm chú nhìn ra xa nghe Tang Dực cùng Lý Cửu bẩm báo những chuyện gần đây.

“Hoàng thượng, lần này Mạn Hùng dẫn 20 vạn quân hợp với quân đội trấn giữ Phù Tang thành, thành công đánh đuổi lũ quân ô hợp Man Di lui quân một trăm dặm, có lẽ đang trấn chỉnh lại quân đội muốn trở về Hoàng thành rồi.” Tang Dực lúc này cũng không quỳ, hắn chỉ khom người, nhưng giọng điệu cùng cử chỉ của hắn đều cung kính cẩn thận hết mức.

“Trở về?” Đôi mắt sâu thẳm của Cung Lệ Hoa phát ra âm trầm, “Thiên Tuyệt thì sao? Đã về chưa?”

“Hoàng thượng, Từ Ninh vương gia hiện tại hẳn đã xuất phát trở về đế đô, không quá mấy ngày liền có thể trở về, bất quá… dường như Mạn Phi Tần nhận nhiệm vụ hộ tống.”

“Hộ tống? Vậy hoàng cung hẳn là sắp náo nhiệt không ít.” Nền trời cao in vào cặp mắt của Cung Lệ Hoa, nhưng sắc trời trong đó lại khôn cùng bóng tối, giống như cất giấu những thứ không thể nói thành lời.

“Hoàng thượng” Lý Cửu trầm ngâm nãy giờ chú ý nghe Tang Dực nói chuyện, hiện tại đột nhiên ngắt lời hắn, giọng nói Lý Cửu có chút cao, hiển nhiên là âm vực quen thuộc của thái giám trong cung, “Phía Quý Phi nương nương kia, Trưởng công chúa, Thái hậu cùng một số nương nương đã bắt đầu để ý rồi.”

“Mạn Phi Lạc, tình hình nàng ta thế nào?” Đối với nữ nhân này Cung Lệ Hoa có chút ấn tượng, nghĩ vậy liền thản nhiên hỏi.

“Thực chất nàng với lời đồn nhút nhát vô năng nô tài cảm thấy hoàn toàn bất đồng, dựa theo tin tức điều tra cùng với biểu hiện của nương nương chỉ sợ là trước đến giờ đều được Mạn tướng quân bao bọc quá kĩ.” Lý Cửu nghiền ngẫm, dù sao hắn đảm đương tổng quản nội vụ Chính Kiền cung, lại chuyện hậu cung hắn đều trưởng quản bao năm nay, đương nhiên tình hình nắm rõ một chút.

“Đúng vậy hoàng thượng, ấn tượng khi thuộc hạ gặp nương nương quả thực không nhỏ, nương nương cũng đều không có ý che giấu…”

“Ồ, như các ngươi nói thì hậu cung của trẫm hẳn có kim ốc tàng kiều rồi!” Trong mắt xẹt qua một tia hứng thú, Cung Lệ Hoa giương lên khóe môi, nữ nhân ngu ngốc quá không tốt, yếu đuối vô năng càng vô dụng, “Nàng thông minh một chút thì trò chơi này chơi càng vui!”

Tang Dực cùng Lý Cửu nghe vậy liền liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự lạnh lẽo vô hạn.

“Ah, không phải nữ nhân kia đi tìm nàng sao, mọi chuyện như thế nào?” Dường như đột nhiên nhớ đến chi tiết này, Cung Lệ Hoa kéo bạc môi lên một độ cong xinh đẹp, nụ cười này ngược lại làm cho hai người đối diện cảm giác tà ác cực độ.

Trái tim Lý Cửu có chút rơi xuống, “Hoàng thượng, tên thế tử trúng độc đó hiện tại tính mạng khó giữ, Hàn Ưu kia dường như đã lâm vào đường cùng rồi mới đánh cuộc tìm đến quý phi nương nương, nhưng rốt cuộc bên trong nói câu chuyện gì nô tài còn chưa rõ ràng lắm!”

“Ah, không biết sao?” Cung Lệ Hoa nghiêng người nhìn Lý Cửu, một ánh mắt này làm cho Lý Cửu lập tức đổ mồ hôi lạnh, lần này hắn thất trách ah.

“Hoàng thượng, người cảm thấy quý phi sẽ giúp nàng chứ? Dù sao Mạn tướng quân cũng sắp trở về đế đô.”

“Sẽ không?” Cung Lệ Hoa không rõ nguyên nhân thập phần khẳng định, nếu Mạn Phi Lạc quả thật giống như biểu hiện gần đây hắn nhận thấy, trực giác của hắn khẳng định nữ nhân này sẽ không làm chuyện ngu ngốc.

“Dù sao trò chơi cũng sắp mở màn, các ngươi chú ý bên đó một chút, chỗ Thái hậu cùng Trưởng công chúa không nên lơ là. Từ giờ đến lúc Mạn Hùng trở về đừng để nàng ta xảy ra chuyện là được.”

Tang Dực ngẩn ra, lại một lần nữa liếc nhìn Lý Cửu, hai người đều đồng thời nghi ngờ, Hoàng thượng nói như vậy là muốn bảo hộ an toàn của quý phi?

“Đi thôi, mấy lão già kia hẳn chờ trẫm một thời gian rồi. Tang Dực ngươi chú ý một chút những người đi làm nhiệm vụ kia, nếu hoàn thành lập tức trở về.” Sắc mặt Cung Lệ Hoa chìm trong nước lạnh, chậm rãi nhấc chân đi về phía trước, không nhìn cung nữ thái giám còn quỳ đầy đất một cái.

Lý Cửu nhìn Tang Dực gật đầu, rồi cũng nhanh chân đuổi theo bóng lưng của Cung Lệ Hoa….

=== ===

Cung Lệ Hoa rời đi, Mạn Châu đứng phía sau vẫn bất động như cũ, đi về phía trước một chút hẳn là nơi của hắn đi…

“Nương nương, hoàng thượng hẳn là muốn đi Ngự Thư Phòng xử lí chính sự, hiện tại nương nương có muốn đi Chính Kiền cung không ạ?” Lý Cửu tinh mắt nhìn thấy hoàng thượng đã đi xa, liền tiến lên hỏi.

Mạn Châu thu hồi tầm mắt, vân đạm phong khinh nói: “Không đi nữa, hiện tại liền trở về đi.”

= = =

Mạn Châu không nhanh không chậm, tiêu sái đi trên thềm đá, thế nhưng Ngự Hoa viên người qua người lại không ít, nhiều người đã nghe Quý phi nương nương đến gần liền tự mình tránh đường chỉ sợ mình sơ ý một chút liền quân pháp xử trí.

Nhưng hiển nhiên đó chỉ là đại đa số người nghĩ vậy, vẫn còn một bộ phận không biết chứ ‘chết’ viết như thế nào.

“A, đây không phải là Quý Phi nương nương sao?” Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nói.

Mạn Châu ánh mắt không động, vẫn tiếp tục đi về phía trước, tựa như những người kia đều là không khí.

“Nha, Quý phi nương nương chúng ta như thế nào lại không nghe tiếng vậy, không phải khỏi bệnh liền để lại di chứng chứ… Uổng công ta ngày ngày đều mong ngóng nương nương lành bệnh. Này, đang thương quá nha…”

Mạn Châu dừng bước, Lục Y cảm nhận rõ ràng tiểu thư khó chịu nhíu mi, liền tiến lên phía trước nói nhỏ: “Tiểu thư, người bên kia là Liễu Tần, Liễu Thiên Yên, nữ nhi Hầu gia Liễu Phàm Dương, Hầu gia quan hệ với Mạn gia từ trước đến nay đều bất hòa, tiểu thư cẩn thận chút.”

Cẩn thận? Mạn Châu nhíu mày, nàng khi nào biết hai chữ này viết như thế nào?.

Người tới lông mày dài như trăng rằm, lông mi cong vút, da thịt dưới ánh mặt trời càng óng ánh trong suốt, giở tay nhấc chân tự nhiên tạo ra một cỗ lả lướt phong tình, mà lúc này đôi con ngươi hoa đào yêu mị trào phúng nhìn chằm chằm Mạn Châu.

Đương nhiên cái Mạn Châu chú ý không phải bộ dáng thiên kiều bá mị của Liễu Thiên Yên, Mạn Châu không tiếng động đi đến trước mặt Liễu Thiên Yên, ánh mắt mang theo khí thế sắc bén đảo qua y phục của nàng ta, thanh âm nàng bình thản như nước nhưng lại tạo ra một cảm giác ngạo nghễ nhìn từ trên cao xuống:

“ Màu y phục của bản cung, khi nào thì đến lượt ngươi sử dụng.”