Tiểu Thanh vừa cười vừa hỏi tiếp:
– Sư phụ muốn đi đâu điều dưỡng, để con cõng sư phụ đi.
Vi Ngã vừa cười vừa đáp:
– Đi đâu cũng được, nhưng cần nhất là phải tránh xa núi Ai Lao này, vì khoảng núi này đã chôn vùi mấy chục năm quý báu của sư phụ rồi. Nên sư phụ không muốn trông thấy hình bóng của nó nữa.
Tiểu Thanh ngẫm nghĩ giây lát, vừa cười vừa hỏi tiếp:
– Sư phụ, chúng ta đi Điền Trì hay Nghi Hải nhé? Để con mua một chiếc thuyền chở sư phụ đi, một mặt câu cá, một mặt điều dưỡng, không biết sư phụ có bằng lòng không?
Vi Ngã gật đầu, vừa cười vừa đáp:
– Thanh nhi nghĩ rất chu đáo, nhưng còn hai việc nữa, khiến sư phụ hoài nhớ đã lâu.
Tiểu Thanh không đoán ra được hai việc gì, mà Vi Ngã hoài nhớ đã lâu, nên nàng mỉm cười hỏi tiếp:
– Sư phụ hoài nhớ cái gì thế?
Vi Ngã vừa cười vừa đáp:
– Năm xưa sư phụ đã đi Tân Cương, Mông Cổ, và Tây Tạng một phen, sư phụ rất thích nơi băng thiên tuyết địa và bãi sa mạc thênh thang, từ khi bị quẩn chân ở Ai Lao đến giờ, sư phụ không được trông thấy bãi cát vàng với một chút băng tuyết, vì thế mà sư phụ vẫn cứ hoài nhớ hai món ấy không ngớt.
Tiểu Thanh nghe nói sực nhớ đến chủ nhân mình hẹn đấu với Âm Tố Mai ở A Nhĩ Kim Sơn, nàng liền đề nghị với Vi Ngã tiếp:
– Sư phụ, chúng ta đi A Nhĩ Kim Sơn và kiếm một cái hang động rộng rãi để ở nhé?
Vi Ngã vỗ tay tán thành:
– Hay lắm, hay lắm, chỉ có Thanh nhi mới nghĩ ra được như vậy. Trong A Nhĩ Kim Sơn vừa có băng tuyết vừa lại có thể trông thấy bãi sa mạc ở Bạch Long Đôi.
Nơi đó thực thích hợp với sư phụ để ẩn cư và điều dưỡng.
Thế rồi Tiểu Thanh tốn rất nhiều hơi sức, mới có thể đưa được Vi Ngã từ Ai Lao tới núi Kim Sơn, Vì sự đi lại chậm trễ, nên khi tới núi A Nhĩ Kim Sơn thì đã lỡ mất mấy ngày giờ quyết chiến của Lệnh Hồ Sở Sở với Âm Tố Mai rồi. Bất đắc dĩ Tiểu Thanh phải phải hầu hạ Vi Ngã dưỡng bệnh và nghĩ bụng:
“Ta đành phải đợi chờ đến Tết Thanh Minh sang năm, lúc ấy mới có thể gặp chủ nhân với Tiểu Hồng các người ở Bạch Long Đôi được”.
Trong thời gian đó, tất nhiên Vi Ngã đem hết võ học tinh kỳ của mình ra dậy cho Tiểu Thanh. Đồng thời, Tiểu Thanh cũng kể hết chuyện cho Vi Ngã hay.
Tình cảm của hai thày trò ngày một thân thích. Muốn thân thiện hơn nữa, Tiểu Thanh liền vái Vi Ngã làm nghĩa phụ.
Tiểu Thanh chỉ phải phản đối Vi Ngã truyền công lực sang cho mình thôi.
Nhưng trong thời gian đó, chân khí nội lực võ công của nàng tiến bộ rất nhanh chóng.
Vi Ngã rất hớn hở vì bỗng dưng có được một người con gai rất có hiếu như thế, nên hai cái chân cũng lành mạnh một cách rất nhanh chóng và đã đi được rồi.
Tiểu Thanh thấy bệnh của nghĩa phụ đã khỏi và đi được rồi, nên nàng vẫn thường đi ra xa tìm chủ nhân với Tiểu Hồng các người.
Vi Ngã cũng muốn đi cùng, nhưng Tiểu Thanh muốn đến ngày đại hội Bạch Long Đôi, muốn xuất kỳ binh một cách đột ngột để nắm lấy phần thắng. Cho nên nàng không muốn nghĩa phụ của mình bộc lộ thân phận quá sớm, nên nàng giả bộ hờn giận và làm nũng. Nàng vạch một cái phạm vi nho nhỏ và bắt Vi Ngã chỉ được hoạt động trong phạm vi đó thôi.
Vi Ngã rất thương và rất chiều chuộng nghĩa nữ này. Quả nhiên đã nghe lời và quyết không ra khỏi phạm vi của Tiểu Thanh đã vạch nửa bước.
Lần này vì Tiểu Thanh đi xa, chỗ cung tên của Mộ Quang dấu diếm lại ở ngay trong phạm vi hoạt động của Vi Ngã. Nhất là lúc Mộ Quang với Tiểu Hồng chôn dấu cung tên lại bị Vi Ngã trông thấy, cho nên Vi Ngã mới cao hứng ăn trộm cung tên, nên mới gây ra sự hiểu lầm này.
Nguyên nhân chủ yếu nhất của sự hiểu lầm này là Tiểu Thanh đã nói là Mộ Quang chết đã lâu, và còn nói là đã đào mộ, mở quan tài ra khám nghiệm xương cốt rồi.
Tiểu Thanh đã nói Mộ Quang chết rồi và lại còn có chứng cớ hẳn hoi như thế.
Ngay Mộ Quang lại cứ nhận mình là người truyền nhân duy nhất của Lãnh Trúc tiên sinh. Như vậy Vi Ngã làm gì mà không tức giận và tát cho chàng mấy cái. Nên Mộ Quang chính cống mới chịu không nổi mà ngã ra chết giấc.
Tiểu Thanh đi chuyến này rất có kết quả, cho nên rất cao hứng, thấy Vi Ngã nói:
“Ngày hôm nay cha đã đánh người” nàng rất kinh ngạc, vội rảo cẳng chạy về và mỉm cười hỏi:
– Cha đã đánh ai đó?
Công Tôn Vi Ngã cười ha hả tiến tới trước mặt Tiểu Thanh nói:
– Ngày hôm nay cha gặp một thanh niên xấu xí như ma lem, mà lại cứ nhận là Mộ Quang, biệt hiệu là Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ.
Tiểu Thanh lắc đầu thở dài đỡ lời:
– Mộ Quang chết đã lâu, hồi sanh tiền mặt chàng rất anh tuấn, chứ làm gì có xấu xí như ma lem như thế?
Vi Ngã cười giọng quái dị nói tiếp:
– Cha là người ghét nhất những người nói dối mà tiểu tử ấy cứ nhất định nói dối thì cha không cho y mấy cái bạt tai sao được, và cha đã hỏi tên họ của y.
– Cha tát y xong y có chịu nói thực không?
Y cũng bảo y là Nghiêm Mộ Quang đệ tử duy nhất của Lãnh Trúc tiên sinh.
– Người ấy bướng bỉnh thực, như vậy chắc y lại bị cha tát thêm nữa phải không?
Thanh nhi đoán đúng đấy, cha lại tát y thêm hai cái nữa và hỏi y có chịu không? Tiểu tử ấy bướng bỉnh thực, mồm đã sưng vếu, hai mép rỉ máu mà vẫn không chịu phục, lại còn đánh cuộc với cha.
Tiểu Thanh nghe nói tới đó tức cười hỏi tiếp:
– Người ấy kể cũng lý thú đấy. Cha với y đánh cuộc gì thế?
Vi Ngã vừa cười vừa đáp:
– Y bảo cha có cách gì chứng minh được là y không phải là Nghiêm Mộ Quang, thì y chịu để cho cha tát y thêm bốn cái nữa. Nếu cha không chứng minh nổi thì cha phải cho y đánh cha bốn cái tát và cả lãi nữa, nghĩa là tổng cộng tám cái tát.
Tiểu Thanh mỉm cười nói tiếp:
– Cuộc đánh cuộc này thế nào cha cũng thắng. Cha chỉ cần nói cho y biết chuyện con đã mở quan tài của Mộ Quang ở trên núi Hằng Sơn rồi thì y không còn cách gì dám mạo nhận là Mộ Quang như trước nữa.
Vi Ngã cười ha hả đỡ lời:
– Tất nhiên cha đã nói những lời đó nên y mới câm mồm, không nói được nửa lời nhưng y chỉ chịu được hai cái tát thì chết giấc, vừa lúc con về tới nơi.
Tiểu Thanh bỗng nghĩ tới một việc mỉm cười hỏi tiếp:
– Cha có cảm thấy việc này bên trong có điểm đáng nghi ngờ không?
Vi Ngã vừa cười vừa hỏi tiếp:
– Thanh nhi hãy nói xem, chứ cha không thấy cái gì là đáng cảm thấy lạ lùng cả.
Tiểu Thanh nhanh nhẩu đáp:
– Cha thử nghĩ xem, trong đương kim võ lâm, cao thủ đông như kiến cỏ.
Thiếu niên xấu xí bị cha tát sáu cái ấy, sao không mạo nhận tên tuổi của những anh hùng hào kiệt tiếng tăm lừng lẫy bốn bể, oai trấn bát hoang, mà lại cứ mạo nhận Nghiêm Mộ Quang, một người không có tên tuổi cho lắm.
Vi Ngã thấy con gái nhắc nhở như vậy gật đầu lia lịa, ngẫm nghĩ hồi lâu bỗng kêu rú một tiếng quái dị, nhẩy bắn người lên, trợn tròn xoe đôi mắt đáp:
– Thanh nhi nói rất đúng, thiếu niên xấu xí còn có một việc này rất đáng nghi ngờ.
Tiểu Thanh cũng nhịn cười và hỏi:
– Cha lại nghĩ ra được việc gì thế?
Vi Ngã nhìn Tiểu Thanh đáp:
– Thanh nhi, theo trước kia con nói thì võ công của Mộ Quang không được cao minh cho lắm?
Tiểu Thanh vừa cười vừa nói tiếp:
– Căn cứ vào tiêu chuẩn của các nhân vật trong võ lâm thì Mộ Quang chỉ đứng vào hàng trung thượng thôi. So sánh với con khi mà chưa được cha chỉ điểm cho, thì y hãy còn hơi kém một chút.
Vi Ngã vội đỡ lời:
– Việc này quái lạ thực, Thanh nhi hãy chờ cha một chút.
Nói xong, ông ta chạy vào trong hang động. Tiểu Thanh thấy cử chỉ của nghĩa phụ mình quái lạ như vậy, nhưng cũng đứng yên chờ xem.
Vi Ngã vào trong động giây lát đã ôm cây cung bằng Âm Trầm Trúc, dây cung bằng gân giao long, với bẩy mũi tên Xạ Dương thần tiễn.
Tiểu Thanh thấy thế kêu “Ủa” một tiếng vội hỏi:
– Cha, cây cung với bẩy mũi tên này, hình như không phải là vật thường, cha lấy ở đâu ra thế?
Vi Ngã cười giọng quái dị đáp:
– Cung tên này không phải là vật thường, Thanh nhi hãy thử thách trước, rồi cha sẽ nói cho con nghe vì đâu cha có vật này.
Tiểu Thanh liền cầm cây cung lên kéo thử, nhưng không sao kéo được tròn như vành trăng, liền thè lưỡi đáp:
– Cái cung này quả thực là vật báu hãn thế, nếu không có ba nghìn cân thần lực thì đừng có hòng kéo cung được như vành trăng.
Nàng vừa nói vừa cầm mũi tên lên đâm thử vào vách đá, vách đá đã thủng ngay một lỗ nho nhỏ.
Vi Ngã nói tiếp:
– Cung và tên này là của thanh niên xấu xí bị cha tát sáu cái đấy.
Tiểu Thanh thất kinh hỏi tiếp:
– Nếu vậy thì võ công của người này còn cao cường hơn con.
Vi Ngã lắc đầu đáp:
– Võ công của Mộ Quang còn kém con trước kia, mà võ công của thanh niên xấu xí này lại còn cao cường hơn con bây giờ, đủ thấy y hơn Mộ Quang rất nhiều.
Nên cha không hiểu tại sao y không chịu xông pha lấy tự gây lên tên tuổi mà lại mạo nhận tên tuổi của Nghiêm Mộ Quang làm chi?
Tiểu Thanh cũng thắc mắc không hiểu, ngẫm nghĩ một hồi, vẫn không sao nghĩ ra được, nên nàng lại hỏi Vi Ngã tiếp:
– Thưa cha, thiếu niên xấu xí có cử chỉ quái đản ấy hiện ở đâu?
Vi Ngã chỉ tay vào chỗ những hòn đá lởm chởm và đáp:
– Y đã chết giấc và nằm trong nhưng hòn đá kia.
Tiểu Thanh mỉm cười nói tiếp:
– Cha mau đưa con đi xem ngay.
Vi Ngã liền quay người đi, vừa đi vừa hỏi:
– Thanh nhi muốn xem mặt y làm chi?
Tiểu Thanh đáp:
– Con thử xem có nhận ra được người ấy không? Vì theo lý mà đoán, con dám chắc y thế nào cũng là Nghiêm Mộ Quang thực chứ không phải là mạo nhận đâu!
Vi Ngã la lớn đỡ lời:
– Y không phải là Mộ Quang thực đâu. Bằng không cha đánh y sáu cái bạt tai và cha đã nói trước. Nếu y có cái gì chứng minh là Mộ Quang thực thì cha sẽ phải để cho y đánh lại cả vốn lẫn lời là mười hai cái tát đấy.
Tiểu Thanh thốt cười xua tay đáp:
– Cha cứ yên tâm, Mộ Quang không những đã chết rồi, mà cung tên lại sai biệt nhau rất nhiều. Cung tên của Mộ Quang dùng chỉ là cung tên thường, đâu có phải là thần vật hãn thế...
Nàng vừa nói tới đó, bỗng ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao cha lại kinh ngạc như thế?
Vi Ngã cau mày nói:
– Tên cong là một kỹ thuật xạ chuyên môn, phải có công luyện tập rất lâu mới thành công được, nhưng thiếu niên xấu xí này hình như cũng biết bắn tên cong?
Tiểu Thanh nghe nói giật mình kinh hãi, vội tiến lên mấy bước, đến chỗ Mộ Quang nhìn, nhưng nàng lại trông thấy nửa mặt xấu xí trước, nên Vi Ngã hỏi:
– Thanh nhi có nhận được thanh niên xấu xí này không? Y có phải là Nghiêm Mộ Quang không?
Tiểu Thanh lắc đầu vừa cười vùa đáp:
– Y không phải là Nghiêm Mộ Quang, con không biết y là ai hết.
Nàng vừa nói vừa đi tới trước Mộ Quang, lúc này mới trông thấy nửa mặt đẹp của chàng.
Vi Ngã nghe thấy Tiểu Thanh nói thiếu niên xấu xí không phải là Mộ Quang đã yên tâm, nhưng bỗng thấy nàng đứng thất thần ra như một pho tượng gỗ vậy ông ta thắc mắc vô cùng, vội hỏi:
– Thanh nhi, tại sao con lại đứng ngẩn người ra như thế? Con đã phát giác ra được việc gì?
Tiểu Thanh như người nằm mơ, lẩm bẩm nói:
– Cha ơi, người chết đã biến thành bạch cốt rồi, liệu có hồi sinh được hay không?
Vi Ngã nghe nói thất kinh vội lui lại hai bước, chỉ Mộ Quang hỏi tiếp:
– Chả lẽ con lại nhận ra y là Nghiêm Mộ Quang chăng?
Tiểu Thanh đáp:
– Y là Nghiêm Mộ Quang thực, cha mau cứu y tỉnh dậy để con hỏi xem, tại sao y lại xây ngôi mộ giả trên Bắc Nhạc và tại sao má trái của y lại bị xấu xí như thế này?
Vi Ngã nghe nói cau mày lại, lấy một viên linh đơn nhét vào mồm Mộ Quang và điểm vào yếu huyệt ngủ của chàng.
Tiểu Thanh thấy thế kêu “Ủa” một tiếng và hỏi tiếp:
– Con bảo cha cứu y lai tỉnh, sao cha lại điểm huyệt ngủ của y như thế?
Vi Ngã gượng cười đáp:
– Thanh nhi phải biết, bình sinh cha rất trọng lời hứa, nếu cứu y lai tỉnh thì có phải cha bị y tát mười hai cái không?
Tiểu Thanh cau mày lại nói tiếp:
– Nếu cha không cứu y lai tỉnh thì con biết làm sao mà hỏi y và điều tra những việc khó hiểu ấy?
Vi Ngã đáp:
– Để cha nghĩ ra một phương pháp thuận tiện rồi mới cứu y lai tỉnh, nếu con muốn hỏi thì hỏi ngay người cùng đi với y.
Tiểu Thanh ngạc nhiên vội hỏi tiếp:
– Còn có người đi cùng với chàng ta ư? Người đó hiện giờ ở đâu?
Vi Ngã chỉ hòn đá cao nhất vào nói tiếp:
– Đã bị cha dùng mũi tên cong bắn trúng nằm sau tảng đá.
Tiểu Thanh vừa định đi, thì Vi Ngã mỉm cười nói tiếp:
– Thanh nhi hãy khoan đi, con thử đoán xem người đó là ai?
Tiểu Thanh ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu đáp:
– Cha cứ nói ra đi, con không nghĩ được đâu.
Vi Ngã nói tiếp:
– Người đi cùng với Mộ Quang chính là La Tĩnh Thạch, người đã dùng lửa đốt khu rừng rậm ở núi Ai Lao, khiến cha con ta suýt chết cháy đấy.
Tiểu Thanh nghe nói kêu “Ồ” một tiếng.
Vi Ngã vội nói tiếp:
– Thanh nhi, con khỏi phải kinh ngạc như thế! Chuyện kỳ lạ còn nhiều. Ai ngờ La Tĩnh Thạch lại là một thiếu nữ rất xinh đẹp cải trang, chứ không phải là đàn ông.
Vì ngày nọ Tiểu Thanh đoán biết người phóng hỏa có lẽ là Tiểu Hồng, nên nàng nghe Vi Ngã nói như thế, vội nhẩy xổ tới tảng đá đó tức thì.
Tiểu Hồng cải trang chỉ có thể dấu diếm được Mộ Quang thôi, chứ làm sao dấu nổi Tiểu Thanh, huống hồ lúc này khăn của nàng đã rớt xuống đất, mớ tóc đen đã xõa xuống tận vai. Nên Tiểu Thanh vừa trông thấy đã nhận ra được Tiểu Hồng, nên mừng rỡ nói với Vi Ngã:
– Thưa cha, nàng không phải là người ngoài mà chính là Tạ Tiểu Hồng người bạn chí thân của con đấy!
Vi Ngã bỗng biến sắc mặt, nghiêm giọng nói:
– Là Tiểu Hồng cũng không được, mối thù phóng hỏa đốt chúng ta phải trả thù cho kỳ được mới thôi.
Tiểu Thanh biết tính nết của nghĩa phụ mình rất quái dị, vội nói:
– Thưa cha, nếu không có Tiểu Hồng đốt ngọn lửa đó, thì bệnh tật nan y của cha làm sao mà chữa khỏi được? Đáng lẽ cha phải cám ơn Tiểu Hồng mới đúng.
Vi Ngã dùng giọng mũi kêu “Hừ” một tiếng, liếc nhìn Tiểu Thanh hỏi:
– Thanh nhi, con bênh em con, hay con bênh cha?
Câu nói thực khó trả lời lắm, nhưng Tiểu Thanh là người rất thông minh, nên nàng trả lời một cách rất khéo léo rằng:
– Tuy con với Hồng muội sống cạnh nhau từ hồi nhỏ tới giờ, quen biết nhau sớm hơn cha, nhưng con vẫn bênh cha hơn, nếu bảo con giết chết Tiểu Hồng con cũng giết ngay.
Vi Ngã cười như điên như khùng nói tiếp:
– Con nhãi này khéo ăn khéo nói lắm, nể mặt con, đối với Tiểu Hồng cha sẽ trả ơn với trả thù một lúc.
Tiểu Thanh thắc mắc hỏi:
– Thế nào gọi là trả ơn với thù một lúc?
Vi Ngã vừa cười vừa đáp:
– Cha báo thù trước rồi báo ơn sau.
Tiểu Thanh cau mày lại nói tiếp:
– Cha báo ơn trước thì hơn, nếu cha báo thù trước thì Tiểu Hồng chịu sao nổi?
Vạn nhất Tiểu Hồng có mệnh hệ nào, thì cha có muốn trả ơn cũng không trả được nữa!
Vi Ngã trợn mắt nhìn Tiểu Thanh mỉm cười nói tiếp:
– Con nhãi này ngu ngốc thực, nó là em của con thì khi nào cha lại giết nó.
Cha muốn giả báo thù mà báo ơn thực đấy thôi, trước hết cha làm cho con bé tinh nghịch định dùng lửa đốt chúng ta, để cho nó sợ mất hết hồn vía trước đã.
Tiểu Thanh nghe thấy nghĩa phụ mình nói như vậy mới yên tâm, nói:
– Cha nghĩ trả thù giả, báo ơn thực như thế quả thực hay lắm. Nhưng Hồng muội là người rất táo bạo, muốn làm cho cô ta hãi sợ đến mất cả hồn vía không phải là chuyện dễ!
Vi Ngã cười giọng quái dị nói tiếp:
– Cha đã có diệu kế này làm cho nó sợ hết cả hồn vía, nhưng phải có con tiếp tay vào mới được.
Nói xong ông ta rỉ tai Tiểu Thanh nói khẽ vài lời.
Tiểu Thanh kêu “Ồ” một tiếng, nhìn Vi Ngã lắc đầu đáp:
– Cha tinh nghịch lắm, nếu làm như thế quả thực khiến Tiểu Hồng sợ chết khiếp đi được. Nhưng còn đối với Mộ Quang thì cha định làm như thế nào?
Vi Ngã cau mày lại ngẩn người nói:
– Đối với y, thì quả khó xử thật, vì khi y tỉnh dậy, thì cha phải cho y đánh mười hai cái tát.
Tiểu Thanh bỗng nghĩ ra một kế nhanh nhảu đỡ lời:
– Cha hãy điểm huyệt cho Mộ Quang ngủ say, để con hỏi rõ Hồng muội đã rồi sẽ quyết định sau.
Vi Ngã liếc nhìn Tiểu Thanh một cái giọng cười quái dị nói tiếp:
– Thanh nhi, con khéo nghĩ cách giúp y thực. Con bảo cha dùng cách điểm huyệt ngủ theo thủ pháp trần bác, điểm vào các nơi yếu huyệt của y, thì khi mà y tỉnh dậy, y được lợi ích rất nhiều.
Tiểu Thanh nũng nịu, ngã vào lòng Vi Ngã và nói tiếp:
– Cha, sao cha lại bảo con giúp y, vì Mộ Quang được cha giúp cho như vậy, thì thể nào cũng không đánh cha mười hai cái tát nữa.
Vi Ngã rất cưng người con gái nuôi này, đành phải gật đầu đáp:
– Thôi, cha nghe theo lời con, bây giờ con hãy đem Mộ Quang và Tiểu Hồng vào trong hang động trước đã.
Tiểu Thanh thấy Vi Ngã việc gì cũng chiều mình thì vui mừng khôn tả, liền aüm Tiểu Hồng vào trong hang động, đặt nằm ở trên sập đá.
Vi Ngã aüm Mộ Quang vào trong động, dùng tuyệt học thượng thừa trần bác điểm vào mấy nơi yếu huyệt của Mộ Quang.
Mộ Quang cảm thấy bách huyệt đều dễ chịu, nên cứ thế ngủ một giấc thật say.
Vi Ngã mới ra khỏi động, giơ cánh tay lên ra hiệu cho Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh gật đầu liền đi sửa soạn.
Vi Ngã chìa tay phải ra dùng hai ngón tay trỏ, cách không búng vào huyệt tê của Tiểu Hồng.
Thì ra Tiểu Hồng lẳng lặng đi về phía sau tảng đá, định kiếm cách lẩn vào hang động lấy trộm kim cung và thần tiễn hộ Mộ Quang nhưng thấy Vi Ngã biểu diễn mấy môn tuyệt học thần kỳ rất hấp dẫn, nên nàng không nỡ bỏ đi ngay.
Ngờ đâu, trong lúc nàng đang đứng xem đến ngẩn người ra, đột nhiên ở đâu có cành cây cong bắn trúng nhằm yếu huyệt tê, thế rồi sau này những việc gì xảy ra nàng cũng không biết gì cả.
Bây giờ nàng đã được giải huyệt từ từ mở mắt ra nhìn, mới hay mình đang nằm trong một cái hang động, trên một cái sập đá. Nàng kinh hãi vội ngồi ngay dậy, khi vừa ngồi dậy mắt nàng cũng vừa trông thấy Vi Ngã, nhưng nàng không nhận ra được đối phương là ai, vì lần trước gặp nhau ở trong rừng rậm, trên núi Ai Lao, lúc đó Vi Ngã gầy gò tiều tụy, ăn mặc rách rưới, không trông ra hình người, nhưng bây giờ ông ta ăn mặc chỉnh tề, mặt mũi đầy đặn thì làm sao nàng nhận ra được.
Tuy Tiểu Hồng không nhận ra được Công Tôn Vi Ngã, nhưng vừa rồi trông thấy ông ta biểu diễn võ công kinh người, thì cũng biết là người rất khó đối phó, nên nàng cung kính, chắp tay vái chào mỉm cười nói:
– Chào cụ...
Công Tôn Vi Ngã xua tay không cho Tiểu Hồng nói tiếp, làm ra vẻ lạnh lùng, nghiêm mặt hỏi:
– Ngươi phải nói thực lai lịch của ngươi cho lão phu hay đã.
Tiểu Hồng còn chưa phát giác cái khăn nho sinh của mình đã rớt, tóc đã xõa xuống vai mà vẫn còn chắp tay vái chào gượng cười đáp:
– Tại hạ Hồng Phối Nguyên...
Nàng mời xưng tên thì Vi Ngã đã dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng đỡ lời:
– Tuổi trẻ như thế mà lại hay nói dối nói trá, ngươi đâu có phải là tiểu tử mà chỉ là một con nhỏ thôi.
Lúc này Tiểu Hồng mới cảnh giác, vội đưa tay lên rờ đầu, mặt đỏ bừng khẽ đáp:
– Tiểu bối là Tạ Tiểu Hồng, vì có việc lớn phải cải nam trang, chứ không phải định nói dối cụ đâu, xin cụ tha lỗi cho.
Vi Ngã dùng giọng quái dị, mỉm cười hỏi tiếp:
– Ngươi lắm tên họ thực, lúc thì Hồng Phối Nguyên, lúc thì Tạ Tiểu Hồng, hình như ngươi còn có cái tên La Tĩnh Thạnh thì phải?
Lời nói ấy khiến Tiểu Hồng giật mình kinh hãi, vội ngửng đầu trố mắt nhìn Vi Ngã, vẻ mặt rất ngạc nhiên.
Vi Ngã vừa cười vừa nói tiếp:
– Ngươi nhìn ta như thế làm chi, chả lẽ không nhận ra ta là ai hay sao?
Tiểu Hồng đã hơi biết rõ, nên kinh hãi vừa sợ sệt, ngập ngừng hỏi:
– Chả lẽ cụ là Công... Công... Công...
Vi Ngã cười ha hả đáp:
– Ta không phải là Công, Công cái gì cả, mà chỉ là lão quái vật Công Tôn Vi Ngã bị ngươi dùng lửa đốt cháy ở trong rừng rậm tại núi Ai Lao chưa chết đấy thôi.
Tiểu Hồng càng hoảng sợ thêm, lui về phía sau hai bước, thất thanh hỏi:
– Người muốn trả thù phải không?
Vi Ngã cười giọng quái dị đáp:
– Cách trả thù này của ta rất đặc biệt, không cần phải đánh ngươi, không cần phải giết ngươi.
Tiểu Hồng nghe thấy Công Tôn Vi Ngã nói như vậy, lại tự cho mình đã hiểu biết vội đỡ lời:
– Ta đã đoán ra rồi, thế nào người cũng ăn miếng trả miếng, dùng lửa đốt ta chứ gì?
Vi Ngã lắc đầu đáp:
– Ngươi đoán sai rồi, ta không dùng lửa đốt ngươi và cũng không dùng nước dìm ngươi, vì những thủ đoạn trả thù ấy quá tầm thường. Ta đã là một ma đầu cái thế phi phàm, tất nhiên ta phải nghĩ ra cho được một cách trả thù lý thú khác thường chứ.
Trợn đôi mắt lên nhìn Vi Ngã, nhưng không sao che lấp được vẻ kinh ngạc, sợ hãi, Tiểu Hồng vội hỏi tiếp:
– Tuy ta đã phóng hỏa đốt người, nhưng người chưa bị chết cháy, cho nên người muốn giết ta cũng không sao, nhưng không nên dùng những thủ đoạn quá ác độc đối phó với ta.
Vi Ngã cười ha hả đáp:
– Ngươi cứ yên tâm, thủ đoạn trả thù của ta không ác độc chút nào, chỉ muốn làm mai cho ngươi, nhưng chỉ phải người chồng của ngươi hơi xấu xí một chút thôi.
Tiểu Hồng nghe nói vội biến sắc mặt, xua tay đáp:
– Không được, không được!
Vi Ngã trợn to đôi mắt lên hỏi:
– Ta giới thiệu chồng cho ngươi mặt mũi xấu xí, nhưng lòng dạ rất tốt.
Tiểu Hồng cuống lên, rồi khóc òa đáp:
– Cụ Công Tôn, tôi đã... đính hôn với người khác rồi.
Công Tôn Vi Ngã kêu “Ồ” một tiếng rồi hỏi:
– Ngươi đã đính hôn với ai? Có phải Nghiêm Mộ Quang không?.
Tiểu Hồng lắc đầu đáp:
– Không phải, không phải...
Vừa nói tới đó, nàng bỗng nghĩ ra một kế rồi nói:
– Suýt tý nữa tiểu bối đã quên, người đính hôn với tiểu bối chính là đồ đệ của cụ đấy.
Vi Ngã nghe nói rất kinh ngạc, vội hỏi lại:
– Đồ đệ của ta ư? Ai là đồ đệ của ta?
Tiểu Hồng bẽn lẽn đáp:
– Diệp Nguyên Đào, học võ nghệ ở núi Ai Lao, lại có võ học tuyệt cao. Chả lẽ anh ấy không phải là cao túc của cụ hay sao?
Vi Ngã đã nghe Tiểu Thanh nói chuyện Diệp Nguyên Đào rồi, cho nên nghe thấy. Tiểu Hồng nói xong, lão liền cười lên ha hả và đáp:
– Tên khốn nạn Nguyên Đào là truyền nhân của Công Tôn Độc Ngã đấy thôi, chứ xứng đáng làm sao làm đồ đệ của lão phu? Nếu ngươi là vợ chưa cưới của tên khốn nạn Nguyên Đào thì càng thích hợp cho thủ đoạn trả thù của lão phu. Lão phu sẽ cho tên khốn nạn Nguyên Đào trước khi làm chồng ngươi hãy được mọc sừng cái đã.
Nói tới đó Vi Ngã quang đầu nhìn ra ngoài hang động kêu gọi – Xú Bát Giới ơi, hãy xem ta lựa chọn vợ cho ngươi có xinh đẹp như hoa nở không?
Lúc ấy Tiểu Thanh đã chuẩn bị xong, liền bước ngay vào. Tiểu Thanh đã cải nam trang và còn đeo một cái mặt nạ rất xấu xí nữa.
Tiểu Hồng trông thấy một người rất xấu xí bước vào và nghe thấy Vi Ngã nói như trên, hoảng sợ vô cùng, với giọng run run van lơn rằng:
– Thưa cụ Công Tôn, cụ không nên dùng thủ đoạn này...
Nàng chưa nói dứt lời, thì Vi Ngã đã dùng giọng quái dị và đáp:
– Trước kia ở trên. núi Ai Lao, ngươi phóng hỏa thiêu thầy trò chúng ta, tuy rất thảm khốc, nhưng cứu được cho ta khỏi bệnh tê liệt thâm niên. Nên ngươi với ta vừa là kẻ thù vừa là ân nhân, nên bây giờ ta mới quyết định giở chính sách lưỡng toàn, vừa trả thù vừa báo ơn cùng một lúc.
Tiểu Hồng vội lớn tiếng hỏi:
– Tiểu bối chưa bao giờ nghe thấy ai có cử chỉ hoang đường và quái dị như thế này cả.
Vi Ngã cười giọng quái dị đáp:
– Thiên hạ bao la như thế này, việc kỳ lạ như thế nào mà chả có? Còn nhiều việc con nhãi ngươi chưa nghe thấy và chưa trông thấy. Lão phu cùng báo thù với báo ơn một lúc như thế này là một biện pháp rất công bình và hợp lý, chứ không có cái gì là hoang đường quái đản hết. Bây giờ lão hãy giải thích cho ngươi nghe, ngươi sẽ chịu phục ngay.
Nói tới đó, ông ta giơ tay chỉ vào Tiểu Thanh, lắc đầu thở dài nói tiếp:
– Đồ đệ này của lão phu vốn dĩ rất đẹp trai, có lẽ còn đẹp hơn Phan An, Tống Ngọc ngày xưa. Nếu y muốn lấy vợ đẹp thì đã có không biết bao nhiêu con nhãi rất xinh đẹp tranh cướp lấy nó làm chồng rồi. Nhưng bị ngươi dùng lửa thiêu đốt rừng rậm, mặt nó mới bị cháy xém và bị xấu xí tựa như Trư Bát Giới như thế này. Bây giờ thì thật bà cụ cũng không thương, trẻ con cũng không thèm đoái hoài. Nếu muốn lấy vợ để sinh con nối dõi thật là cả một sự khó khăn.
Tiểu Hồng một mặt lắng tai nghe, một mặt suy tính thầm, nhưng nàng thấy Tiểu thanh có thân hình như vậy, bộ mặt lại xấu xí như thế, nên nàng cũng không hoài nghi lời nói của Vi Ngã là bịa đặt.
Vi Ngã đưa mắt nhìn Tiểu Hồng vừa cười vừa nói tiếp:
– Y đã bị ngươi thiêu đốt, bộ mặt mới bị xấu xí như thế kia, khó mà lấy vợ đẻ con được, thì bây giờ ngươi lấy y, thật là một việc rất công bằng. Con gái nước ta xưa nay vẫn chú trọng tam tòng tứ đức, thuyền theo lái, gái theo chồng, ngươi thành hôn với y xong thì suất đời phải thổi cơm, nấu nướng, trải giường gấp chăn cho y. Như vậy là cách báo thù rất cao minh là gì.
Nói tới đó, ông ta vuốt mấy sợi râu vừa thưa vừa ngắn, mặt lộ vẻ rất cao hứng, vừa cười vừa nói tiếp:
– Đồ đệ đã lấy vợ, ta là sư phụ không thể nào hà tiện được, thể nào ta cũng phải cho ngươi một ít lễ vật kiến diện. Ta truyền thụ cho ngươi một ít võ công, như vậy chả phải là báo ơn cho ngươi là gì?
Tiểu Hồng biết lão quái vật này lợi hại lắm, mình không sao địch nổi đâu, nên nàng cau mày lại, nghĩ cách đối phó. Nàng nghe thấy Vi Ngã nói như thế, cố ý làm ra vẻ kinh ngạc và hớn hở, vội hỏi tiếp:
– Ngày nọ tiểu bối phóng hỏa đốt rừng rậm là chỉ vì đi xa hàng ngàn dặm, nhất tâm để học võ nghệ, nhưng tiền bối lại không chịu thâu làm đồ đệ, tiểu bối bực mình quá,. không nghĩ đến hậu quả, mới phóng hỏa thiêu đốt như vậy. Bây giờ... tiền bối tự động hứa dạy võ công cho tiểu bối phải không?
Vi Ngã gật đầu đáp:
– Bệnh tê liệt kinh niên của lão phu nhờ có ngọn lửa của ngươi thiêu đốt mới được lành mạnh như vậy, lão phu phải báo ơn cho ngươi. Ngươi làm vợ đồ đệ của lão phu thì tất nhiên lão phu phải cho ngươi một ít lễ vật kiến diện, nghĩa là truyền một ít võ công cho ngươi. Việc này lành nhất cử lưỡng đắc, tội gì lão phu lại không làm?
Tiểu Hồng đưa mắt nhìn Tiểu Thanh, giả bộ làm ra vẻ mừng rỡ, hớn hở cười và đáp:
– Lão tiền bối chịu truyền thụ võ công cho tiểu bối thì tiểu bối nhận lời làm vợ của đồ đệ tiền bối ngay, nhưng tiểu bối không học nhưng món võ công tầm thường, mà chỉ muốn học hỏi Cửu Cung Bát Quái Liên Hoàn Thủ của tiền bối đã oai trấn võ lâm năm xưa.
Vi Nga biết rõ thâm ý của Tiểu Hồng, liền cười ha hả, gật đầu đáp:
– Được, lão phu nhận lời sẽ truyền thụ Cửu Cung Bát Quái Liên Hoàn Thủ cho ngươi. Nhưng bây giờ ngươi hãy thành hôn với đồ đệ của lão phu trước, đến sáng sớm ngày mai, lão phu sẽ bắt đầu truyền thụ võ công cho.
Tiểu Hồng nghe nói giật mình đánh thót một cái, vội xua tay đáp:
– Ngày hôm nay không thể thành hôn được, vì việc hôn nhân là bách niên đại sự, không nên cẩu thả như thế được.
Vi Ngã cười giọng quái dị, vội hỏi:
– Thế ngươi bảo bao giờ thành hôn thì mới thích hợp?
Ngẫm nghĩ giây lát, Tiểu Hồng đáp:
– Tiểu bối thiết nghĩ, cuộc hôn nhân của nam nữ không ngoài ba hình thức sau đây:
thứ nhất, là tự động sùng bái nhau, yêu nhau rồi thành hôn với nhau. Thứ hai, đó là bà mai làm mối, được lệnh của cha mẹ. Thứ ba, là kết hôn mua bán. Bây giờ tiểu bối nói hết phương pháp của ba loại hôn nhân ấy ra để các người lựa chọn.
Như vậy tiền bối không thể bảo là tiểu bối cố ý làm khó làm dễ nữa.
Tiểu Thanh đứng cạnh đó, nghe Tiểu Hồng nói như vậy, suýt tý nữa thì bật cười. Nàng nghĩ bụng:
“Hồng muội thật làm trò điêu ngoa vô cùng. Nhưng lại gặp phải cha nuôi của ta là người điêu ngoa gấp đôi, rốt cuộc nàng không sao đối phó nổi, rồi hoảng sợ đến chí chết cho mà coi”.
Vi Ngã nghe Tiểu Hồng nói xong, vẻ mặt rất nghiêm trang, gật đầu đáp:
– Ngươi nghĩ chu đáo lắm. Vậy ngươi nói những phương pháp ấy ra cho thầy trò lão phu nghe xem?
Tiểu Hồng đảo tròn đôi ngươi một vòng, rồi thủng thẳng nói tiếp:
– Trước hết tiểu bối hãy nói lối hôn nhân thứ nhất là tự động tự phát sùng bái và yêu thương đối phương. Đã là nhân vật của võ lâm thì tất nhiên phải sùng bái anh hùng. Sở dĩ tiểu bối đính hôn với Nguyên Đào là vì thấy võ công của chàng cái thế, tài nghệ vô song, là đệ nhất anh hùng hảo hán của giới thanh niên đời thứ hai của võ lâm đương thời. Bây giờ tiền bối muốn tiểu bối lấy đồ đệ của tiền bối, thì ít nhất đồ đệ của tiền bối cũng phải đánh bại được Nguyên Đào. Ngày nào đồ đệ của tiền bối hoàn thành được công việc ấy thì ngày đó tiểu bối sẽ kết hôn với đồ đệ của tiền bối ngay.
Vi Ngã vỗ tay cười như điên như khùng và đỡ lời:
– Cái mồm nho nhỏ của ngươi khéo nói lắm, và lý do của ngươi vừa thêu dệt thật là rất đường hoàng, sung túc. Tâm nguyên tranh hùng của lão phu với Công Tôn Độc Ngã chưa xong, vì bây giờ một sống với một chết, một người ở trên trời, một người ở trần gian. Bây giờ ngươi bảo đồ đệ của ta đi đấu với Nguyên Đào, tất nhiên là một việc rất hợp tình lý, không ai có thể chối cãi được...
Tiểu Hồng thấy lão quái vật đã nghe lời nói của mình, có vẻ khoái chí, vừa cười vừa nói tiếp:
– Xin cụ đừng có quá khen tiểu bối như thế vội, để chờ tiểu bối nói nốt ba phương thức nhân duyên, rồi lúc ấy tiền bối với đồ đệ của tiền bối sẽ lựa chọn sau.
Vi Ngã gặt đầu đáp:
– Ngươi cứ nói đi, để ta nghe thử phương thức kết hôn có mối lái, và được lệnh của cha mẹ như thế nào đi?