Huyết Mâu Dị Thế: Tử Thần Toàn Hệ

Chương 12: Lần đầu ra đường phố!




Này đi ra ngoài trước hết nàng cần phải đi mua y phục, ngân châm, đồ đạc linh tinh các thứ trước a! Vì nơi ở của nàng vốn là ở trong góc hẻo lánh nên bình thường trừ đám người của Kháp La Vân cũng không ai tới nên nàng có thể ra vào bình thường mà không khiến ai chú ý tới.

Trước khi đi nàng đeo mặt nạ lên rồi mới phóng ra khỏi tường đi ra ngoài. Với sức mạnh của nàng bây giờ thì việc leo tường này cũng không có gì khó nên nàng rất nhanh chóng đi ra được bên ngoài.

Từ lúc xuyên không đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên nàng đi ra ngoài. Vừa mới ra ngoài nàng đã thấy đường phố rất đông đúc, sôi nổi làm tâm trạng của nàng vui vẻ hơn hẳn. Nàng đi khắp nơi không ngừng nhìn xung quanh đánh giá. Sau đó nàng mới bước vào một cửa hàng y phục khá lớn gần đó. Này cửa hàng mang tên ‘Vân Y Các’, chắc hẳn này cửa hàng cũng không tồi đi.

Nàng vừa mới bước vào thì trở thành tiêu điểm chú ý của các khách quan trong cửa tiệm, chắc là do nhìn nàng mặc trên người y phục cũ kĩ với cả bây giờ nàng cũng là một cái nhỏ xíu oa nhi nên bị chú ý là việc bình thường không thể bình thường hơn. Kháp La Y Đông cũng không để ý đến ánh mắt đánh giá của mọi người, nàng vẫn tiếp tục bước chân vào cửa hàng, đi được vài bước thì có một tiểu nhị ra cung kính nói với nàng “ Tiểu thư cần gì nhi?” sự đánh giá của nàng với Vân Y Các liền tăng lên một bậc, vốn nàng nghĩ họ sẽ đuổi nhưng cũng không ngờ nơi này nhưng thật ra họ vẫn cung kính như những vị khách nhân khác.

Nàng liền quay sang tiểu nhị, “ Ta có thể tự tìm được. Cảm tạ.” không lạnh không nhạt, không nhanh không chậm trả lời làm quý khí của nàng hoàn toàn đối lập với vẻ bề ngoài của nàng. Tiểu nhị gật gật đầu rồi cung kính mời nào đi vào.

Đi một hồi thì nàng lựa chọn mua vài bộ nam trang, nữ trang bạch sắc cho riêng mình rồi mua vài bộ nam trang lục sắc cho Kháp La Y Khung. Thay vào bộ bạch sắc nam trang rồi mới đi ra tính tiền. Nàng cất y phục vào không gian rồi lấy ra hai đồng kim tệ,nói “ Không cần trả tiền dư.” rồi mặc kệ ánh mắt chằm chằm đầy thèm thuồng của đi ra cửa hàng

Nàng đi thêm một chút rồi mới bước vào một cửa hàng luyện kim gần đó, này cửa hàng luyện kim khá nhỏ và ở trong góc nên không mấy ai tìm được, vừa bước vào đã thấy một nam nhân trung niên tráng kiện bước ra nhìn nàng, cung kính hỏi “ Công tử cần mua gì?”,

“ Ở đây có đặt làm theo yêu cầu?” nghe nàng hỏi thì nam nhân trung niên không nhanh không chậm, tỏ vẻ cung kính đáp “ Nếu công tử ngài cần những thứ đơn giản thì chỉ cần có bản vẽ đầy đủ chi tiết kích thước và tài liệu thì cửa hàng của ta đều làm được!” nghe nam nhân trung niên nói rồi nàng gật gật đầu, lấy từ trong Vô Địa Không ra một bản vẽ có ghi kích thước chi tiết đầy đủ và ba đồng kim tệ đưa cho nam nhân trung niên “ Ta cần ba bộ kim như thế này. Ngươi cứ làm, ba ngày sau ta sẽ đến lấy. Đây chỉ tiền tài liệu thôi, ba ngày sau ta đến lấy kim đưa thêm tiền công. Được?”

Nam nhân trung niên nhìn chằm chằm vào nàng. Thầm nghĩ bây giờ công tử tiểu thư các gia tộc ai cũng như vậy giàu có a… tùy tiện lấy ra ba kim tệ nhưng vẫn không có chút tiếc nuối gì hết… rồi nhìn lại bản vẽ nàng đưa, liền cảm thấy hứng thú vì đây là thứ mà lần đầu hắn nhìn thấy a! Liền gật gật đầu “ Được, được, được, công tử ngài ba ngày sau đến lấy, ta liền làm xong cho ngài. Bất quá, ngài cho ta hỏi đây là dùng làm gì nhi?” thấy hắn chăm chú nhìn vào mình mang theo một tia hứng thú nàng liền miệng phun ra hai chữ, “ Chữa bệnh” rồi quay lưng bước ra khỏi cửa hàng.

Sau đó nàng mới đi mua gia vị, các đồ đạc linh tinh mà nàng cần rồi mới về, lúc về thì trời đã tối.

Vừa về tới tiểu viện thì đi vào đã thấy Kháp La Y Khung đang nháo nhào lên khắp nơi, chắc hẳn là tìm nàng.

Nói nói rồi Kháp La Y Đông bỗng bước vào tiểu viện, nói với hắn “ Khung nhi, đệ đang tìm gì sao?”, Kháp La Y Khung đang nháo nhào lên bỗng nghe thấy tiếng của Kháp La Y Đông liền quay lại chạy sang nhào vào lòng nàng khóc rống lên “ Ô ô. Ta cứ tưởng tỷ bị bắt. Ô ô. Tỷ đi đâu a, sao lại bỏ Khung nhi, Khung nhi không muốn rời xa tỷ đâu!” thấy hắn khóc như vậy vì quan tâm mình thì Kháp La Y Đông bỗng cảm thấy ấm áp vô cùng. Rồi nàng mới ôm hắn vào lòng mình nhỏ nhẹ nói “ Khung nhi, ngoan, tỷ chỉ ra ngoài lát, không bỏ ngươi” nói rồi nàng thả hắn xuống, dừng một lát rồi nàng cười nói tiếp “ Đến, đến. Tỷ tỷ mua cho Khung nhi thật nhiều đồ. Ngươi sau này mặc những cái này y phục, không cần mặc y phục cũ. Hiểu rõ?”

Kháp La Y Khung thấy tỷ tỷ lấy ra như vậy nhiều y phục đẹp đẽ, quý giá liền oa lên “ Oa! Tỷ như thế nào có thật nhiều đồ đẹp a?” hắn nhìn nàng hỏi hỏi, thấy dáng vẻ tiểu hài tử tò mò này của hắn nàng bỗng phì cười một tiếng “ Phì… là tỷ tỷ mua cho ngươi, sau này cứ mặc. Không sao!” chỉ thấy Kháp La Y Khung gật gạt đầu rồi cười toe toét, mới quay sang nghi hoặc hỏi nàng “ Tỷ tỷ, sao tỷ lại đeo mặt nạ a?” nghe thấy hắn hỏi nàng mới ừ một tiếng rồi tháo mặt nạ xuống.

Kháp La Y Khung nhìn nàng đến ngây ngẩn, vẫn là tỷ tỷ nhưng hôm nay thật khác a! Đôi mắt màu đen của tỷ được thay bằng một màu đỏ rực, dưới đuôi mắt trái còn có một dấu ấn hình mặt trăng nữa. Tỷ tỷ thật mỹ a!

Thấy hắn sững sờ nhìn mình nàng liền đưa tay lên đeo lại mặt nạ nhìn hắn cười nói nói “ Khung nhi, tỷ tỷ có như vậy xấu xí a. Thế nào ngươi lại như vậy nhìn chằm chằm?” nghe thấy nàng nói, Kháp La Y Khung ‘hoàn hồn’ về rồi trả lời nàng “ Mới không có! Tỷ tỷ thật xinh đẹp! Đệ nhất mỹ nhân của Huyền Vũ quốc cũng không có tỷ tỷ như vậy mỹ a! Nhưng mắt của tỷ bị như thế nào vậy?” hắn nói đến khúc cuối liền giọng nói tràn đầy vẻ lo lắng, nàng chỉ xoa đầu hắn rồi nói “ Là do lúc ta tu luyện vì thế nên mới bị như vậy. Không có việc gì! Tỷ có mua này một chút thức ăn, đệ ăn?” Kháp La Y Khung nghe thấy tỷ tỷ có mua thức ăn cho mình thì gật gật đầu lia lịa.