Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 30-1




Rốt cuộc ngày thứ bẩy cũng đã đến. Sáng sớm Tô Mạt tỉnh lại đã ngửi thấy mùi thức ăn, dường như đã lâu lắm rồi cô mới ngửi thấy mùi thức ăn như vậy. Tô Mạt Đứng dậy mở cửa phòng, nhìn xuống tầng. Trong phòng bếp, xuất hiện một bóng người mà cô không thể nào ngờ đến - Hàn Ngạo.

Cô lập tức chạy xuống lầu đi đến bên cạnh anh, vươn tay ra, giọng nói run run.

“Ngạo, là anh sao?”

“...”

Hàn Ngạo không trả lời, chỉ đưa tay cầm lấy bàn tay Tô Mạt, áp lên mặt mình. Cảm giác ấm áp truyền đến, Hàn Ngạo đã sống lại thật rồi.

“Ngạo...” Tô Mạt nghẹn ngào nhào vào lòng Hàn Ngạo. Ngày hôm qua trong lòng cô đã sớm không còn ôm ấp bất cứ hy vọng gì nữa, nhưng không ngờ ngày hôm nay Hàn Ngạo lại xuất hiện trước mặt cô.

“Thương, chúng ta có lên nói sự thật cho Mạt Mạt biết không? Tô Mặc Bạch biến mất như vậy, Theo những gì anh ta nói với em, em luôn cảm thấy không công bằng. Tùy em cũng hy vọng Mạt Mạt và Hàn Ngạo hạnh phúc nhưng hai người ấy phải biết sự hy sinh của Tô Mặc Bạch mới đúng”

“Nếu Tô Mặc Bạch đã không muốn Tô Mạt mang gánh nặng tâm lí thì chúng ta đừng nên nói ra chuyện này. Nếu em nói ra như vậy Tô Mạt và Hàn Ngạo nhất định sẽ áy náy không thôi. Làm sao họ có thể vui vẻ sống được? Tô Mạc Bạch sẽ là gánh nặng cả đời họ” Ly Thương không đồng ý với suy nghĩ của Đào Tử.

“Bây giờ coi như kết cuộc đã định, Chờ khi chuyện của Tô Mạt và Hàn Ngạo giải quyết xong, em cũng nên yên tâm an thai, chờ con chúng ta ra đời” Ly Thương vuốt ve khuôn mặt đã gầy đi của Đào Tử, đau lòng nói, “Trong khoảng thời gian này em gầy quá, anh phải bồi bổ lại cho em mới được.”

Nhìn Tô Mạt và Hàn Ngạo dưới lầu, Đào Tử thờ dài, cuối cùng im lặng kéo tay Ly Thương về phòng.

“Ngạo, sao anh trở về được? Hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Anh tỉnh lại thế nào?” Nhìn Hàn Ngạo trước mặtruốt cuộc Tô Mạt mới xác định anh thực sự tồn tại, Không phải mơ, cũng không phải ảo giác. Anh đang đứng trước mặt cô, đang mỉm cười dịu dàng với cô.

“Thật ra thì anh cũng không rõ tai nạn hôm đó nữa, trí nhớ của anh hình như bị tổn thương. Anh chỉ nhớ rõ được hôm đó...” Hàn Ngạo cau mày nhớ lại chuyện xảy ra trước tai nạn, sau đó kể lại đầu đuôi sự việc cho Tô Mạt.

Vì muốn cho Tô Mạt niềm vui bất ngờ, Hàn Ngạo định tìm một công ty tổ chức tiệc cưới, thế nên anh mới gặp phải tai nạn.

“Nhưng tại sao anh chỉ còn lại một hồn một phách? Phần còn lại đâu? Anh biết chuyện xảy ra với mình sau này không?” Đến tận bây giờ Tô Mạt cũng không hiểu tại sao đột nhiên anh lại như vậy.

“Chuyện sau đó anh cũng không biết nữa. Anh vốn cho rằng mình đã chết thì tối thiểu hồn phách của anh vẫn ở bên cạnh em. Nhưng khi anh mất ý thức, thế giới của anh tối đen như mực, anh không cảm giác được, cũng không nhìn thấy gì cả.”

“Vậy về sau thế nào, làm sao anh tỉnh lại, có ấn tượng gì không?”

“Những thứ khác anh không có ấn tượng gì hết, chỉ biết khi mình tính lại thì đã về đến nhà rồi.” Hàn Ngạo cũng không biết vì sao anh được sống lại.

“Bọn em từng dùng rất nhiều các chiêu hồn cho anh, nhưng đều vô ích. Sau đó Tô Mặc Bạch tra sổ sinh tử, Chuyển Luân Vương nói nếu muốn cứu anh thì phải nhất định tìm được người tháo gỡ, mà thời gian chỉ trong bẩy ngày. Trong mấy ngày tìm kiếm manh mối, bọn em không có được tin tức nào liên quan đến anh. Thậm trí chính em cũng đã từ bỏ hi vọng rồi, cơ mà không ngờ rằng, Hôm nay khi tỉnh lại đã thấy được anh ở đây.” Mắt Tô Mạt đỏ hoe, nhìn Hàn Ngạo trước mặt, cô cảm thấy như đã trải qua mấy đời rồi.

“Sao lại ngẩn người.” Tô Mạt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt suy tự nặng nề của Hàn Ngạo.

“Không có gì, ăn sáng thôi, đã muộn rồi.”

“Tô Mặc Bạch đâu?” Lúc mọi người tập trung ở bàn, Tô Mạt nhìn chỗ trống, hỏi vợ chồng Đào Tử.

“Tô Mặc Bạch, anh ấy...” Đào Tử cất lời định nói chuyện Tô Mặc Bạch cho Tô Mạt biết thì bị Ly Thương huých tay, đành bất đắc dĩ im lặng. Sau đó lắc đầu với Tô Mạt, ý bảo mình cũng không biết anh đâu.

“Kì lạ, không phải anh ấy lại đi tìm người tháo gỡ chứ? Lẽ nào anh ấy không biết Hàn Ngạo đã tỉnh rồi sao?”

Một câu vô tâm của Tô Mạt khiến Đào Tử vốn đã bưng bát lên thoắt cái mắt đỏ hoe. Cô liền đứng dậy đi lên tầng không nói lấy một câu.

“Đào Tử, cậu sao vậy?” Thấy Đào Tử bỏ đi, Tô Mạt vội vàng đứng dậy định đuổi theo.

“Không sao đâu, Đào Tử mang thai, gần đây tâm trạng không tốt, cô đừng để ý. Vất vả lắm hả Hàn Ngạo mới trở về, cô ở đây với anh ấy đi, tôi đi xem Đào Tử” Ly Thương ngăn cản Tô Mạt, sau đó cũng quay người bỏ lên tầng.

“Bà xã, em không sao chứ?” Trở về phòng Ly Thương thấy Đào Tử đang ngồi bên cửa sổ rơi lệ.

“Em không sao, em chỉ buồn cho Tô Mặc Bạch thôi. Anh ấy hi sinh nhiều như vậy nhưng lại không cho bất cứ ai biết. Em muốn nói với Mạt Mạt, nhưng lại sợ cô ấy không chịu đựng được. Nhất định cả đời cậu ấy sẽ cắn rứt lương tâm. Tuy ngoài mặt Mạt Mạt khá lạnh nhạt nhưng đối xử với người bên cạnh rất thật lòng. Thương, em phát hiện khi bản thân giữ một bí mật không thể nói, đó mới là chuyện đau khổ nhất.”

Đau lòng ôm Đào Tử vào ngực, Ly Thương lẳng lặng thở dài. Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách vận mệnh trêu người thôi.

Thanh Phong Đô cung điện Chuyển Luân Vương.

“Đồ ngốc nếu không phải bổn Vương chạy đến kịp thời thì cậu đã thực sự biến mất khỏi thế gian rồi. Thật là càn quấy, tuy bổn Vương nói cần người tháo gỡ nhưng đâu có nói cậu phải mất vạn năm tu vi với ba hồn bảy phách.” Nhìn người vô cùng yếu ớt dưới điện, Chuyển Luân Vương tức tối.

“Là tại hạ ngu ngốc, vốn thấy Hàn Ngạo hút được pháp luật của tôi nên mới cho rằng tôi là người tháo gỡ. Cậu ta chỉ còn sót lại một hồn một phách, nếu không bổ sung vào hồn phách của tôi, tại hạ thật sự không nghĩ ra cách gì khác.”

Lúc này người đáp lời với Chuyển Luân Vương là Tô Mặc Bạch. Sau khi biết mình là người kia, tối ngày thứ sáu anh cho Tô Mạt ngủ say, đến tận hừng sáng mới trở về hang động mình tu luyện.

Đặt thi thể Hàn Ngạo lên tảng đá, Tô Mạc Bạch Chậm rãi chuyển pháp luật của mình vào cơ thể Hàn Ngạo, hơn nữa đồng thời phân giải hồn phách của mình, chuẩn bị tu bổ hồn phách của Hàn Ngạo, Cũng chính lúc này Chuyển Luân Vương bỗng nhiên xuất hiện.

Đầu tiên là gạt Tô Mạc Bạch Đã tổn hao rất nhiều pháp lực sang một bên, tiếp theo ông lấy một viên thuốc bỏ vào mồm Hàn Ngạo. Tô Mạc Bạch đúng là người tháo gỡ, nhưng cần là cần nội đan của anh. Chuyển Luân Vương Cũng biết nội đan của anh đã cho Tô Mạt, vì vậy nên muốn cứu Hàn Ngạo phải xem Tô Mạc Bạch có bỏ đi tu vi vạn năm của anh hay không.

Chỉ cần Tô Mạc bạch chuyển tu vi cho Hàn Ngạo, dĩ nhiên ông có cách cứu chữa hồn phách của Hàn Ngạo rồi. Không ngờ Tô Mạc Bạch hiểu lầm ý của ông, suýt nữa nhường luôn cả hôn phách. Đến lúc đó không ai cứu được Tô Mặc Bạch nữa đâu.

Cứ thế Chuyển Luân Vương lợi dụng tu vi của Tô Mạc Bạch cứu sống Hàn Ngạo, sau đó cử người đưa Hàn Ngạo về nhà, còn chính thì mang Tô Mạc Bạch về địa phủ.

“Lạ quá, sao Tô Mạc Bạch vẫn chưa trở về?” Màn đêm buông xuống, đã đến giờ cơm tối, Tô Mạt ngồi trước bàn, nhìn vị trí để trống đầy nghi ngờ. Lẽ nào Tô Mạc Bạch bỏ đi rồi.

Đào Tử chịu đựng, cuối cùng không trả lời, chỉ im lặng ăn cơm tối.

“Có lẽ anh ấy chỉ trở về nơi tu hành trước kia thôi” Ly Thương trả lời thay vợ, anh sợ cứ im lặng mãi, cô không chịu nổi mà nói ra hết. Đã đến mức này, giữ kín chuyện của Tô Mạc Bạch thì tốt hơn.

“Nhưng anh ấy biết Hàn Ngạo đã trở về chưa?” Tô Mạt không hề tin tưởng câu trả lời của Ly Thương, cô chỉ là đang lảng tránh sự thật, nghi ngờ hỏi han tạm thời an ủi bản thân mình.

Bữa cơm tối trôi qua trong im lặng, bốn người đều có tâm sự riêng, khiến không khí trong phòng cũng chở lên gượng gạo khác thường.

“Sao mọi người ăn tối không đợi tôi thế?” Tiếng nói quen thuộc vang lên, khiến mấy người trong phòng nhất thời mang vẻ mặt khác nhau. Đào Tử và Ly Thương thì kinh ngạc, vì hai người họ biết rõ chân tướng việc Hàn Ngạo sống lại. Còn Hàn Ngạo thì có cảm giác thân thiết hơn với Tô Mạc Bạch, đây là chuyện chưa từng xảy ra. Về phần Tô Mạt, bởi vì thấy Tô Mặc Bạch Trở về mà cảm thấy trong người nhẹ nhõm.

“Tô Mặc Bạch...”

“Sao vậy Đào Tử?Mới một ngày không thấy tôi mà đã xúc động vậy sao?” Dĩ nhiên Tô Mặc Bạch biết Đào Tử muốn nói điều gì, anh vội vã cắt lời, ngăn cô lại.

Hiểu ý Tô Mạc Bạch, Đào Tử thức thời im lặng ăn bữa tối của mình, có điều trong đôi mắt hiện lên vẻ vui sướng. Tô Mạc Bạch còn sống. Không phải nói sau khi chuyển Tuvi vạn năm cho Hàn Ngạo còn phải dùng ba hồn bảy phách tu bổ hồcho Hàn Ngạo sao? Nhưng hiện tại Hàn Ngạo đã trở về mà Tô Mạc Bạch vẫn nghuyên lành, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Xem ra chỉ đợi đến khi có một mình Tô Mặc Bạch mới có thể hỏi rõ được chuyện này.

Bởi vì anh trở về không khí trầm mặc của bữa ăn tối đã được phá vỡ, nhất thời bàn ăn lại trở về cảnh náo nhiệt như như xưa.

Sau bữa tối mọi người đều trở về phòng, còn Đào Tử lại lặng lẽ đến phòng Tô Mặc Bạch.

“Đến cùng chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi còn tưởng anh đã...”

“Tôi còn tưởng mình chắc chắn phải chết, là Chuyển Luân Vương cứu tôi và Hàn Ngạo” Tô Mạc Bạch nhìn ra cửa sổ, kẻ lại đầu đuôi sự việc cho Đào Tử, “Có điều tu vi vạn năm của tôi đã mất chỉ còn lại một nửa thôi”

“Anh có thể sống sót thì tu vi vạn năng đâu quan trọng. Có điều tại sao Chuyển Luân Vương lại cứu anh? Hai người có giao tình gì à?” Tuy trông Tô Mặc Bạch có chút suy yếu, nhưng anh còn sống là tốt rồi.

“Coi như có chút sao tình, trước kia tôi từng tìm ông ấy nháo loạn, bởi vì chuyện của Tô Tô.” Giống như nhớ lại chuyện thú vị, mắt anh ánh lên nụ cười.