Khu vực phía đông của Đế quốc Ly Thuỷ.
Khi tất cả các chủ thành trấn nhận được lệnh, họ trở nên phấn khích, cuối cùng cũng được giải thoát.
Trước áp lực của người dân, họ không thế chịu đựng được nữa.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tất cả các thành trấn ở phía đông của đế quốc đã tập trung dân chúng, được quân đội hộ tống và hành quân về đích là Mạch Ngọc trấn như đàn kiến chuyển nhà.
Cảnh tượng này khiến cho đám Hắc Thiệt Yêu ở tất cả các thành trấn đều choáng váng
Đang đi đâu thế?
Bọn chúng đang nhìn trộm trong bóng tối, khi chuấn bị nghiến răng tấn công gi ết chết những quân nhân và dân thường này giữa thanh thiên bạch nhật thì thán thể đột nhiên rung chuyển!
Chúng cảm nhận được hơi thở của một tu sĩ mạnh mẽ!
Bọn chúng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, dùng nhãn lực nhìn thấy một luồng ánh sáng đang lao về phía thủ đô!
ít nhất cũng là Kim Đan kỳ!
Vì vậy nên chúng không cam lòng mà ấn nấp, áp chế tà khí khắp người đến mức tối thiểu, chuấn bị báo cáo sự việc cho tộc trưởng quyết định.
Các tu sĩ Kim Đan kỳ không phải là người mà chúng có thể xử lý được.
“A, sư tôn, nhìn kìa, nhiều dân chúng như thế này đi đâu vậy?”
Trên không trung, Đồng Tâm chỉ vào hàng người cực kỳ dài trên mặt đất và thắc mắc.
Cố Hạc Lâm liếc nhìn một cái, nói: “Tạm thời không quan tâm đ ến chuyện này, chúng ta đến thủ đô gặp quốc vương Ly Thuỷ trước để tìm hiếu một số tin tức.”
“Ồ.”
Xoẹt!
Hai người họ biến mất..
Khi Cổ Hạc Lâm và Đồng Tâm đ ến đến hoàng cung ở thủ đô, hai người trợn tròn mắt…
Ngoại trừ thị vệ và một số cung nữ, trong cung không có ai cả!
Sau khi hỏi thủ vệ mới biết chuyện gì đã xảy ra…
Cổ Hạc Lâm và Đồng Tâm liếc mắt nhìn
nhau, nhớ tới hàng dài bọn họ đã nhìn thấy trước đó, liền hiểu ra.
Đồng thời, những nghi ngờ nảy sinh trong tâm trí.
Lý do tại sao quốc vương Ly Thủy tố chức cho người dân đi đến Mạch Ngọc trấn xa xôi là gì? Đế Hắc Thiệt Yêu dễ dàng tấn công hơn à?
Chẳn lẽ di chuyến đến Mạch Ngọc trấn đó sẽ an toàn sao…
Ngay cả cố Hạc Lâm luôn tự hào rằng mình có bộ não tốt, cũng cảm thấy không tư duy gì được vào lúc này.
“Sư tôn, vậy tiếp theo chúng ta…” Đồng Tâm nhìn Cổ Hạc Lâm hỏi.
Đôi mắt già nua của cố Hạc Lâm lóe lên, ông ta xua tay ngắt lời: “Đồng Tâm, trước đó ngươi nói, đế quốc Ly Thủy hiện tại chỉ có yêu vậy náo loạn ở phía đông phải không?”
Đồng Tâm gật đầu: “ừm.”
“Rốt cuộc bọn chúng có mục đích gì…” cổ Hạc Lâm vuốt vuốt bộ râu trắng, cau mày suy nghĩ.
Đột nhiên, trong đầu lóe lên một ý tưởng!
Chẳng lẽ là…
“Đi thôi, chúng ta cùng nhau bí mật hộ tống
những người đó đến Mạch Ngọc trấn!”
Có lẽ vì muốn kiểm tra sự nghi ngờ của mình, Cố Hạc Lâm kéo Đồng Tâm đang bối rối hóa thành ánh sáng biến mất.
“Bay bay bay bay rồi…Tiên…tiên nhân!” Các thị vệ trong cung sửng sốt.
Vừa rồi là một vị tiên nhân hỏi, hắn ta không quỳ xuống trả lời có phải là có chút thất lễ không?
Không giảm thọ đó chứ?
Các thủ vệ rơi vào hoảng loạn.
Mười ngày sau.
Trong lúc vội vã cả ngày lần đêm, đại quân cuối cùng cũng đến được khu vực của Mạch Ngọc trấn mà không gặp bất kỳ nguy hiếm nào.
“Quốc vương, kể ra cũng kỳ lạ, mười ngày qua không có yêu ma nào tấn công chúng ta. Những yêu ma này thực sự khó lường.”
Đổng Ca cưỡi ngựa đi đến bên cạng xe ngựa của quốc vương Ly Thủy, mỉm cười nói.
Trong xe ngựa sang trọng, quốc vương Ly Thủy mỉm cười thoải mái: “Thế này rất tốt, hơn nữa cũng rất thần kỳ, từ khi tiến vào khu vực của Mạch Ngọc trấn này, thần kinh vốn căng thẳng của bốn vương đã thả lỏng đi rất nhiều. Quả thực
rất huyền diệu! Đống khanh, nếu thật đúng như lời ngươi nói, nơi này được mộ tiên phù hộ, bốn vương nhất định sẽ thăng quan tiến chức cho ngươi!”
Ánh mắt Đổng Ca sáng lên, sau đó đè nén hưng phấn trong lòng, cung kính nói: “Quốc vương nói gì thế ạ? Lúc đế quốc gặp nạn lão tướng đưa ra một số thượng sách không có gì đáng kể cả. Cái gọi là ăn lương của hoàng đế, trung thành với hoàng đế, lo lẳng cho hoàng đế. Đây là những gì cựu thần nên làm.”
“Ha ha, tốt! Đống khanh, bổn vương thật sự không nhìn lầm ngươi! Vậy được, chuyện thăng quan để sang một bên đi! Quân thần chúng ta nhắc đến những điều th ô tục này đúng là tốn thương tình cảm, bổn vương cảm thấy thật hố thẹn.” Quốc vương Ly Thủy lắc đầu thở dài.
“À…” Đống Ca ngơ ngác, sau đó nóng lòng muốn nói gì đó…