“Hừ! Tu sĩ cuồng vọng, không biết xấu hố, thăng lên Trúc Cơ kỳ là tưởng mình giỏi lắm à! Còn tiên nhân? Ngươi đã từng gặp tiên nhân sao?”
Ba con Hắc Thiệt Yêu thực sự tức giận đến mức phát điên.
Bọn chúng chưa bao giờ nhìn thấy tu sĩ nào vô liêm sỉ như vậy!
Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, quả nhiên trên thế giới to lớn này không thiếu chuyện lạ.
Lục Trường Sinh nhìn ba con Hắc Thiệt Yêu hổn hến, không nói gì nữa mà thản nhiên hất tay áo bào.
Không có linh lực rung chuyển, không có thuật pháp chói mắt khoa trương.
Ba con Hắc Thiệt Yêu lại cứ dừng lại tại chỗ một cách quỷ dị như vậy.
“ơ…”
Ba con Hắc Thiệt Yêu đều ngây ngẩn cả người.
Chẳng bao lâu, tim bọn chúng đập dữ dội, sợ hãi đến mức tròng mắt như muốn lồi cả ra!
Cơ thể… cơ thể của bọn chúng… thực sự
dường như bị giam cầm bởi một lực lượng vô hình và xa lạ?
Điều đáng sợ hơn nữa là lực lượng giam cầm bọn chúng… hoàn toàn không phải là linh lực! Đương nhiên bọn chúng đã từng đối phó với tu sĩ, cũng quen thuộc với linh lực.
Tại sao có thể như vậy…
“Ngươi… rốt… cuộc… là… ai?”
Thủ lĩnh Hắc Thiệt Yêu nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh với vẻ mặt cực kỳ khó coi, hét lên. Nhìn kỹ trong đêm tối, trong mắt nó đã tràn đầy sợ hãi.
Thủ đoạn kỳ dị như vậy… Cho dù có nói với nó rằng người đàn ông mặc áo xanh trước mặt là một lão quái vật Nguyên Anh đáng sợ thì nó cũng sẽ tin!
“Hút máu người đương nhiên phải trả giá.”
Lục Trường Sinh nhẹ giọng nói xong liền xoay người chắp tay sau lưng bước ra ngoài, biến mất như một bóng ma.
“Hắn có ý gì? Vậy mà lại không giết chúng ta…”
Còn không đợi ba con Hắc Thiệt Yêu mừng rỡ, thế lực vô hình đang giam giữ chúng đột nhiên co lại!
“A!!”
Sau một loạt tiếng hét thê lương, bọn chúng tức khắc biến thành sương máu!
Tiếng hét tê tái cả da đầu đó đã bị toàn bộ Mạch Ngọc trấn nghe thấy!
Người dân đóng chặt cửa, nhiều người co ro trên giường run rẩy.
Đây căn bản không phải là âm thanh mà con người có thể tạo ra…
Đúng, chắc chắn là yêu ma!
Chỉ là tại sao âm thanh đó lại nghe có vẻ đau đớn vô cùng nhỉ?
Trong phủ trấn chủ.
Trần Đại Đao và quản gia ngơ ngác nhìn nhau.
“Trấn, trấn chủ, nghe tiếng gầm đau đớn này, chắc là tiên sinh đã xử lý xong yêu ma rồi phải không?” Ánh mắt quản gia trống rỗng, khô khan hỏi. Lúc này mới bao lâu đâu chứ…
Trần Đại Đao thu hồi vẻ chấn động trong mắt, vung mạnh tay lên nói: “Quản gia, đi! Mang chút rượu ngon tới bái kiến tiên sinh.”
Nói xong, hắn ta vội vàng bước ra ngoài, tình cờ gặp phải trấn vệ trưởng đi đến đang định báo cáo.
“Trấn chủ, vừa rồi ở trong trấn…”
“Hiện tại bản trấn chủ không rảnh, ngươi chờ ở đây trước đi!”
Trần Đại Đao khoát tay chặn lại ngắt lời hắn ta, cũng không ngoảnh đầu lại mà đã đi ra ngoài.
Trấn vệ trưởng bối rối, nhìn về phía quản gia cầu cứu: “Quản gia, cái này…”
“Khụ, trấn vệ trưởng, ngươi cứ chờ đã. Việc trong trấn không vội lúc này. Ta còn có việc khác phải làm, hẹn gặp lại.”
Quản gia cũng nhanh chóng đi ra ngoài, bước đi còn nhanh nhẹn hơn trước.
“Hả? Việc trong trấn không vội?”
Trấn vệ trưởng nhìn bóng lưng Trần Đại Đao và quản gia rời đi mà ngu cả người.
Yêu quái gây chuyện đó các đại ca! Thế này mà còn không vội à?
Hậu viện.
Trần Đại Đao và quản gia hớt hải rón rén bước vào, rõ ràng là đang ở trong phủ mình nhưng lại hành động như kẻ trộm.
Quả nhiên, bọn họ nhanh chóng nhìn thấy bóng người ngồi khoanh chân trong (Tinh, tức thì khom người bước nhanh tới, vẻ mặt vui mừng.
Quản gia nhẹ nhàng đặt đ ĩa rượu lên bàn đá.
“Tiên, tiên sinh, đây là rượu tiếu nhân đặc biệt chuẩn bị cho ngài.” Trần Đại Đao cúi đầu cung kính nói, quản gia ở một bên lại càng cúi đầu không dám ngẩng lên.