"Rốt cuộc thì khi nào tiên nhân mới đến... Tinh thần của người dân trong thành đã đến bờ vực sụp đổ, nếu tiên nhân không đến, thành Gia Nguyên sẽ coi như xong đời..."
Thành chủ bất lực lẩm bẩm.
"Cốc cốc cốc."
Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Thành chủ giật mình, vội vàng nhìn qua tấm vải trên cửa nhưng lại phát hiện không có bóng người... Hắn ta sợ hãi hét lên!
Ngay sau đó hắn ta sửng sốt khi nghe thấy có tiếng nói.
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||
"Ngươi là thành chủ của thành Gia Nguyên đúng không? Lập tức hạ lệnh, cho dù có nghe thấy trong thành phát ra tiếng động gì thì tất cả người dân cũng không được ra ngoài xem."
Ngoài cửa, Đồng Tâm nói xong và đang định rời đi.
Nghe thấy giọng nói của thiếu niên vang lên ngoài cửa, thành chủ thở phào nhẹ nhõm, nhưng tại sao chỉ nghe được tiếng mà không nhìn thấy người? Đột nhiên, hắn ta như thể ý thức được điều gì đó, tràn ngập chờ mong hỏi: "Chờ một chút, ngài, ngài là..."
Ngoài cửa, Đồng Tâm mím môi, vẻ mặt xấu hổ nói: "Tiên nhân."
Nói xong, hắn ta rời đi như thể muốn chạy trốn.
Người khác gọi hắn ta là tiên nhân thì cũng miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng tự mình nói ra thì thật sự khiến hắn ta thấy vô cùng chột dạ.
Làm gì có tiên nhân nào tự xưng là tiên nhân chứt
Huống chỉ, hắn ta mới ở Trúc Cơ kỳ...
"Tiên nhân!" Thành chủ trợn to hai mắt, lập tức phất tay và hô lên: "Người đâu! Truyền lệnh của bổn thành chủ, đêm nay mọi người trong thành đều đóng cửa ở trong nhà, cho dù nghe thấy tiếng động gì cũng không được phép ra ngoài, người vi phạm sẽ bị bắn.”
"Vâng!"
"Đồng sư huynh, ngài đã trở lại."
Chúng đệ tử nhìn thấy Đồng Tâm quay trở lại thì cũng biết được mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa.
"Ừ" Đồng Tâm nhìn xung quanh rồi đáp.
"Đồng sư huynh, chúng ta tìm được yêu quái kiểu gì đây? Chúng ẩn nấp trong bóng tối, muốn tìm ra cũng tốn tương đối thời gian."
Ngay khi chúng đệ tử đang cau mày không biết nên làm gì tiếp theo thì bọn họ nhìn thấy Đồng Tâm lật bàn tay, trong tay hắn ta chợt xuất hiện một chiếc linh bàn cổ xưa.
Nhất thời khiến mười đệ tử ngoại môn đều sửng sốt, thậm chí có người còn buột miệng nói:
"Linh khí trung phẩm, Mịch Yêu Linh Bàn."
"Đúng vậy, các sư đệ sư muội rất có kiến thức, đây là Mịch Yêu Linh Bàn mà năm xưa sư tôn ban cho ta."
Đồng Tâm có chút đắc ý nói.
Lúc này hắn ta cũng có chút phản ứng lại, vì sao sư tôn lại phái hắn ta tới đây mà không phải phái mấy đệ tử thân truyền khác, nhất định có liên quan đến việc hắn ta nắm giữ Mịch Yêu Linh Bàn.
Chúng đệ tử cực kỳ hâm mộ nhìn Mịch Yêu Linh Bàn trong tay Đồng Tâm.
Đây chính là linh khí hiếm có, còn là cấp bậc trung phẩm!
Đối với những đệ tử Luyện Khí kỳ như bọn họ mà nói, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Về phần pháp bảo và linh bảo này lại càng là những giấc mơ xa vời hơn.
Đương nhiên, cho dù có đưa cho bọn họ thì bọn họ cũng không cách nào sử dụng, bọn họ sẽ bị kẹt ở cảnh giới Luyện Khí kỳ.
Bọn họ cũng có một số pháp khí thường được các tu sĩ luyện khí sử dụng, chẳng hạn như đao kiếm côn bổng, thậm chí cả giày và quần áo...
Những pháp khí đơn giản như giày và quần áo đều do tông môn phát, mỗi đệ tử đều có một cái.
Ngoài tác dụng giữ ấm vào mùa đông và làm mát vào mùa hè, quần áo còn có thể tự động làm sạch, dù lâu ngày không giặt cũng không bị bẩn, giày còn có thuộc tính tốc độ.
Phỏng chừng ngay cả một vài sư huynh sư tỷ Trúc Cơ kỳ giống như Đồng sư huynh cũng không có linh khí trung phẩm ấy nhỉ?
Tuy rằng Mịch Yêu Linh Bàn là một linh khí đặc biệt không có thuộc tính công kích hay phòng ngự, nhưng cũng rất có thể diện.
Đồng sư huynh không hổ là đệ tử mà Cổ trưởng lão yêu quý nhất...
Nhìn thấy chúng đệ tử sắp ch ảy nước miếng ròng ròng, trong lòng Đồng Tâm vô cùng đắc ý, lúc này hắn ta càng cảm thấy có thể diện hơn, không khỏi động viên:
"Ha ha, được rồi, các sư đệ sư muội không cần hâm mộ, chăm chỉ tôi luyện, sau khi tiến tới Trúc Cơ kỳ thì một ngày nào đó các ngươi cũng sẽ có được linh khí mà bản thân ao ước."
"Xin nhận lời vàng ngọc của Đồng sư huynh." Chúng đệ tử nhanh chóng ôm quyền khom lưng.
“Ừ” Đồng Tâm gật đầu, ánh mắt dần nghiêm túc, hắn ta nói: “Tiếp theo, chúng ta sẽ tìm xem yêu quái ở đâu... Ta thật muốn nhìn xem yêu nghiệt phương nào dám làm gây tai họa cho đế quốc thế tục dưới quyền quản lý của Thanh Vân Tông chúng tai”
Vừa dứt lời, Đồng Tâm vận chuyển linh khí trong cơ thể hắn ta, từng luồng linh khí xuyên qua cánh tay của hắn ta truyền vào Mịch Yêu Linh Bàn.
Ngay sau đó, Đồng Tâm buông Mịch Yêu Linh Bàn ra, chỉ thấy Mịch Yêu Linh Bàn lơ lửng trên không trung.
“Bíp bíp bíp”, kim chỉ nam ở giữa linh bàn đang điên cuồng xoay tròn.
Chỉ trong chốc lát, kim chỉ nam chĩa về một hướng, sau đó Mịch Yêu Linh Bàn nhanh chóng bay về hướng đó.
Ánh mắt của chúng đệ tử ngập tràn hâm mộ, bọn họ thầm cảm thán đây đúng là là linh khí, rất có linh tính.
Hai mắt Đồng Tâm sáng lên, hắn ta khẽ quát: "Đi thôi. Đi theo Mịch Yêu Linh Bàn."