Mạch Ngọc trấn.
Ban đêm.
Dường như bầu trời đang bị bao trùm bởi luồng khói đen mù mịit...
"Trấn chủ! Trấn chủ! Không ổn rồi."
Trong đêm đen, quản gia lo lắng hô hào bên ngoài phòng ngủ của Trần Đại Đao.
Trong giai đoạn nhạy cảm này, đương nhiên Trần Đại Đao không dám lơ là, thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, cho dù là ngủ với phu nhân của mình thì hắn ta cũng không c ởi quần áo.
Thế cho nên vừa nghe thấy tiếng quản gia gọi, lập tức hắn †a xô cửa lao ra, nhìn chằm chằm vào quản gia và sốt sắng hỏi:
"Sao vậy? Có phải yêu ma xuất hiện rồi không?"
Quản gia sững người trong giây lát, tại sao trấn chủ lại có thể nhanh gọn lẹ như vậy...
Sau đó ông ta nhanh chóng nói với vẻ mặt nặng trĩu: “Trấn chủ, vừa rồi nhận được báo án, toàn bộ 67 người của một đại gia đình trong trấn đều chết một cách kỳ lạ và rất thảm thương. Hiện tại, trấn vệ đã phong tỏa hiện trường, vô, vô cùng có khả năng là yêu ma quấy phá."
Cơ thể của Trần Đại Đao run lên bần bật, một cơn giận dữ dâng trào!
Toàn bộ 67 người đều chết thảm! "Đi! Đi xem hiện trường."
Ngay lập tức Trần Đại Đao quát lên, nói xong thì hắn ta bước nhanh ra ngoài.
Quản gia chạy lon ton đuổi theo và ngập ngừng nói: "Trấn chủ, để cho an toàn, chúng ta có nên đi gọi tiên sinh..."
Trân Đại Đao dừng lại một chút, hắn ta nhìn màn đêm rồi khẽ thở dài: "Thôi, đã muộn như vậy rồi, không quấy rầy tiên sinh nữa, quan sát tình hình trước đã..."
"Vâng..."
Bóng dáng của hai người nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen tối.
Cùng lúc đó, ở hậu viện phủ trấn chủ.
Lục Trường Sinh lẻ loi một mình tựa vào đình nghỉ mát, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, trong mắt lóe lên ánh sáng xanh lam quỷ dị, hắn lặng lẽ nhìn về một phương hướng trong trấn.
Trước đây ở Mạch Ngọc trấn, lúc này bách tính đã sớm tắt đèn đi nghỉ ngơi nhưng đêm nay lại đèn đuốc sáng trưng.
Tại một canh giờ trước, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng hét thảm thiết chọc thủng bầu trời đêm.
Vào lúc này, bóng người đen kịt đứng đầy ở trước một phủ đệ.
Bọn họ nhìn phủ đệ với sắc mặt tái nhợt.
Phía trước phủ đệ có rất nhiều trấn vệ cầm đuốc canh giữ nơi đây.
"Rốt cuộc Tiền phủ đã xảy ra chuyện gì? Tiếng hét thảm thiết đó là sao?"
"Ài, lúc chúng ta chạy tới đây thì Tiền phủ đã bị trấn vệ bao vây, căn bản không vào được, có hỏi đám người trấn vệ nhưng họ không nói, như vậy thì làm sao chúng ta có thể ngủ nổi? Nghĩ đến tiếng hét thảm thiết đó là sởn tóc gáy."
"Các ngươi không phát hiện ra Tiền phủ quá mức tĩnh mịch sao, ngoại trừ tiếng trấn vệ đi qua lại thì không có một chút âm thanh..."
Đang lúc dân chúng xôn xao thảo luận các ý kiến khác nhau thì giọng quản gia vang lên.
"Mọi người xin nhường đường, trấn chủ đại nhân đến rồi." Trấn chủ đại nhân tới rồi sao?
Nhóm dân chúng như thể tìm thấy người đáng tin cậy, bọn họ vội vàng nhìn sang.
Quả nhiên nhìn thấy Trần Đại Đao không chút biểu cảm đi xuyên qua đám đông và nhanh chóng đi về phía phủ đệ.
"Trấn chủ đại nhân."
"Trấn chủ đại nhân."
Nhóm dân chúng nhao nhao quỳ gối chào hỏi với thái độ chân thành, điều này cho thấy Trần Đại Đao vẫn rất được yêu quý ở Mạch Ngọc trấn.