Lúc này tại một nơi khác, một căn nhà với rừng tre, lúc này một người phụ nữ trẻ với áo trắng đang ngồi, người này chính là người đứng sau các vụ ám sát Hoàng Thượng, hội trưởng của Phản Thiên hội, lúc này nàng đang nghe báo cáo về những hành động gần đây của hội, lúc này nàng lên tiếng:” Kêu tất cả phân nhánh cẩn thận cái thế lực của Ngũ Đại đế quốc, đứng có gây sự chú ý nữa, lúc này là giờ khắc nguy hiểm, một chút lơ là là chúng ta lên đường..”
“ Vâng chủ nhân!!”
“ À mà còn cái chết của Lam Hộ pháp thì thế nào rồi, có điều tra được cái gì liên quan hay là người nào chịu trách nhiệm không?”
“ Thuộc hạ đã cho người đi dò xét hiện trường nhưng ngoài vết tích của chiến tranh ra thì không thấy bất cứ thứ gì có liên quan. Qua vết tích thì chúng ta có thể thấy rằng người đánh và giết chết Lam Hộ pháp là một người có thực lực ngang ngửa Lam Hộ pháp, nhưng dù sao kinh nghiệm chiến đấu của Lam Hộ pháp cực kì lâu đời, cho nên thuộc hạ nghĩ rằng người có thể đánh thắng Lam Hộ pháp là một người có thể mạnh hơn ngài ấy hoặc là hắn ra những chiêu hiểm và bất ngờ..”
“ Trong tứ đại môn phái, trừ nhưng lão già bất tử và mấy người tướng quân, thì không còn ai có đủ thực lực mà đánh thắng và giết chết Lam Hộ pháp, trừ khi….”
“ Trừ khi cái gì nói đi, ta không trách ngươi đâu..” Người mặc áo trắng lên tiếng hỏi
“ Trừ khi rằng có người từ các môn phái hoặc là Hoàng Gia giúp đỡ..”, khi người áo trắng nghe xong liền chống tay suy nghĩ, sau đó lên tiếng:” Cho người đi điều tra xem hôm đó trình tự người chạy ra khỏi quảng trường khi có loạn, nhưng chỉ điều tra chứ không được làm loạn vì bây giờ chúng ta chưa đủ thực lực mà đ-ng chạm cả Ngũ đại thế gia và các môn phái, sơn trang khác.”
“ Vâng thuộc hạ hiểu rõ, nếu không còn gì thì thuộc hạ xin phép cáo lui..” Người mặc áo đen liền biến mất ra khỏi phòng, để lại người áo trắng ở đây, sau đó người này liền đứng dậy mà đi ra cửa sổ rồi nhìn lên trời mà ngắm sao, một hồi sau cánh tay đưa vào vuốt mắt rồi quay lưng trở về phòng.
Còn nhân vật chính của chúng ta lúc này đang gõ cửa, một hồi khá lâu thì giọng của tỷ tỷ hắn cũng vang lên:” Vào đi a Phong, cửa không có khóa đâu..”, Long Phong sau khi xác nhận là có thể vào, hắn liền đẩy cửa để đi vào, khi bước vào phòng thì hắn nghe một mùi thơm phưng phức từ trong phòng bay ra, hắn nhìn thấy tỷ tỷ hắn đang ngồi kế bên bàn trang điểm, nên cũng không làm phiền mà ngồi trên bàn mà đợi nàng. Khoảng năm phút sau, Long Nhan Nhan cũng đứng dậy rồi đi lại chỗ Long Phong ngồi xuống, cầm ly trà mà uống, một lúc sau nhìn Long Phong nói:” Tối nay đệ ở lại chỗ này và ngủ với ta…”, Long Phong đang uống nghe Long Nhan Nhan nói thế hắn liền phụt nước ra rồi sặc, sau đó nhìn tỷ tỷ hắn với vẻ ngạc nhiên.
Long Nhan Nhan nhìn hắn rồi cười nói:” Vì ta chỉ ở đây một tháng nữa thôi, một tháng sau ta phải về học viện để tu luyện, trong vòng ít nhất một năm không được về đây nên ta muốn dành nhiều thời gian hơn với đệ..”
“ Ý của tỷ là muốn ngủ...ngủ với ta để trao dồi tình cảm à … “ Long Phong giựt giụt miệng mà nói, còn Long Nhan Nhan thì mỉm cười nhìn hắn:” Ừ thì hai người ôm nhau rồi ngủ tới sáng vậy thôi, cũng lâu rồi chúng ta không có ngủ chung…”
“ À à ý của tỷ tỷ là thế à...haha..haha...ha…~~” Long Phong gãi đầu cười cười, còn Long Nhan Nhan nghe xong thì thắc mắc:” Chứ đệ tưởng là gì….?”
“ À không không, không có tưởng gì hết…” Long Phong lắc đầu lắc tay rồi nói, sau đó đứng dậy rồi nói:” Vậy chúng ta đi ngủ thôi, ta cũng mệt rồi…”, sau đó là một cảnh hai người lên giường, tháo giày rồi ôm nhau mà ngủ…, ( chỉ ôm thôi chưa có làm gì đâu:)) …..”.
Long Nhan Nhan nằm trong ngực của Long Phong, cảm nhận được nhịp đập của tim, tiếng thịch thịch như một bản nhạc, hơi ấm của Long Phong như một cơn gió, khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, một hồi lâu nàng lên tiếng:” Đệ có biết không, ba năm qua ta lúc nào cũng rất muốn về thăm đệ, nhưng ta lại sợ,...sợ đệ càng ngày càng bỏ xa ta…”
“ Sao ta lại bỏ rơi tỷ được chứ, tỷ là người quan trọng trong đời ta, ta đã hứa rằng sẽ bảo vệ tỷ cả đời không hối tiếc mà..”
“ Ta sợ ta sẽ là gánh nặng cho đệ, vì đệ quá giỏi, cho nên toàn bộ thời gian trừ ăn và nghỉ, tất cả ta đều dành vào thời gian tập luyện. Có nhiều lúc ta quá mệt, chỉ biết cùng Long Lâm tâm sự, hai người chúng ta ở một nơi xa lạ..”
“ Vậy thì tỷ đừng đi nữa, ở lại đây đi, ta sẽ bảo vệ và chỉ dạy cho tỷ.. “ Long Phong ngồi dậy nhìn nàng mà nói, Long Nhan Nhan cười, rồi lấy tay sờ mặt hắn, nói:” Ta muốn sau này có thể đứng sau lưng đệ, cùng đệ đi khắp nơi, vì thế ta phải cố gắng nâng cao thực lực của mình, nên đệ đừng có lo, còn có Long Lâm nên ta không buồn đâu..”, Long Phong nghe tỷ tỷ hắn nói thế thì cũng gật đầu, dùng tay cầm lấy tay của nàng, rồi ép vào mặt hắn, cứ như thế một hồi sau thì hai người cũng nằm xuống lại rồi tiếp tục mà nói chuyện. Long Nhan Nhan thì lại lên tiếng hỏi:” Nè a Phong, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau đúng không?”
“ Tỷ nói gì thế, đương nhiên là chúng ta sẽ ở bên nhau rồi, ta sẽ cùng tỷ đi hết cuối đời mà, sao lại mà chia lìa được chứ…” Long Phong nhìn nàng mà nói, cảm thấy hôm nay tỷ tỷ hắn làm sao ấy.
“ Dạo này ta có một giấc mơ, trong giấc mơ đó ta nằm trong vòng tay của đệ, mệt mỏi, rất mệt mỏi, nên ta rất là lo, lo là giấc mơ sẽ thành hiện thực. Ta sợ lắm đệ biết không, sợ rằng sau này ta sẽ không gặp được đệ,...” Long Nhan Nhan vừa khóc vừa nói, nàng nắm chặt vạt áo của Long Phong, run rẩy mà sợ rằng nàng sẽ phải rời xa hắn, không bao giờ thấy hắn nữa. Long Phong nghe xong mà chỉ im lặng, ôm chặt nàng vào trong lòng, ôm nàng, xoa đầu nàng, một hồi sau Long Nhan Nhan cũng nằm trong lòng Long Phong mà ngủ, hắn nhìn nàng mà mỉm cười, xoa đầu nàng rồi nó thầm:” Ta xin hứa rằng ta sẽ không bao giờ để tỷ rời xa ta, cho dù bất cứ chuyện gì….”, xong hắn cũng ôm chặt Long Nhan Nhan rồi nhắm mắt ngủ, vì hôm nay hắn rất là mệt mỏi.
Buổi tối hôm nay, ai ai cũng không ngủ được, mỗi người đang chìm vào trong giấc mộng đầy kế hoạch của họ, mỗi người đều có kế hoạch cho riêng mình. Bầu trời lúc này từ tối chuyển sang sáng với ánh trăng, rồi lại chìm trong bóng tối một lần nữa, giống như nó rất sợ, sợ phải thấy những kế hoạch điên khùng, Kim La thành sắp phải đối mặt với một ngày cực kỳ trọng đại mà không ai dám quên, cái ngày mà cả Kim Triều đế quốc phải rung chuyển, rung chuyển vì một người.
Lúc này ở Hắc Bạch sơn trang, Phủ đệ chính
“ Gia gia, ngài tính đi gặp Long công tử à?” Tần Mị Nhi nhìn gia gia nàng mà nói, còn lão nhân gia khi nghe nàng nói xong thì khá giận quay đầu lại nói:” Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, là phải gọi bằng thiếu gia, ta nhắc lại lần cuối đã hiểu chưa?”
Tần Mị Nhi sợ hãi cúi đầu, nói:” Cháu xin lỗi, cháu sẽ sửa đổi…”, sau đó nàng liền ngước đầu lên nhìn gia gia nàng, Tần Mị Nhi luôn luôn có một chứng sợ hãi gia gia của nàng vì sự nghiêm khắc và nóng tình của hắn. Lúc này gia gia nàng lên tiếng:” Cũng đến lúc ta kể một câu chuyện xưa cho cháu nghe rồi, nếu cháu đã định sẵn thì cũng nên tới lúc biết rồi….”
Tần Mị Nhi chăm chú nghe gia gia nàng kể, một câu truyện thần thoại, xưa nay chưa từng xuất hiện, với những bí mật động trời, và sự thật đằng sau Long Phong. Lão già này là Bạc lão, là người quản gia năm xưa đã đưa Long Phong phá nát kết giới và bình chướng từ Thiên Vực và xuống Hạ Vực, nhưng cái giá phải trả là thực lực bị giảm xuống đáng kể, nhưng Bạc lão lại rất vui mừng khi Long Phong an toàn. Sau khi an ổn tại Long gia, Bạc lão phong ấn một phần kí ức trong đầu Long Phong, khiến cho hắn một là nhớ lại hai là quên mà sống một cuộc sống vui vẻ, nhưng hắn không ngờ là thiếu gia lại thức tỉnh được huyết mạnh của phu nhân, và hơi thở của lão gia nên hắn quyết định sẽ tập hợp với hắn, để mưu đồ cho sau này dễ hơn.