Không mặc vào là không biết mà mặc vào mới ngạc nhiên, Tư Hạ mặc bộ y phục vào, hắn ngạc nhiên nhìn tay áo giây lát mới tự nhũ với bản thân:”Tại sao Ngô Thanh là có số đo của mình nhỉ?”
Bộ y phục trên người hắn rất vừa vặn lại thoải mái khiến Tư Hạ cảm giác rất nhẹ nhàng.
Lúc này, Tề Hoa mặc bộ y phục mới đi vào, ánh mắt của nàng nhìn Tư Hạ trong bộ y phục màu đỏ, nàng lập tức cất lời khen ngợi đối phương:”Ca ca, huynh mặc bộ y phục này rất đẹp nha.
Ngô huynh quả thật có mắt chọn.”
“Muội thấy đẹp là huynh vui rồi.
Chúng ta đi thôi không nên để bọn họ chờ lâu.”, Tề Hoa gật đầu.
Huynh muội bọn họ cùng nhau sóng vai rời đi.
Hai người men theo con đường đi đến cửa phủ nơi bọn người Thẩm Thần đợi.
Đến cửa phủ, Ngô Thanh đứng đợi huynh muội Tư Hạ đã lâu, ánh mắt của hắn chợt sáng lên khi thấy Tư Hạ trong bộ y phục màu đỏ.
Lăng Tiêu đi đến bên cạnh hắn nhìn theo đường nhìn của người bên cạnh thấy Tư Hạ cùng Tề Hoa đang dần tiến đến chỗ bọn họ.
Hắn khoanh tay nhìn Tư Hạ nói:”Ngươi làm gì mà lâu thế? Hoàn Quân?”
“À, chỉ là ta bận rộn với y phục nên mới lâu.
Ngươi thông cảm cho ta chút.”, Lăng Tiêu nào dám trách móc Tư Hạ, hắn chỉ văng ra chữ “ừm” rồi xoay người lập tức rời đi.
Ngô Thanh đứng bên cạnh đương nhiên cũng biết Lăng Tiêu chỉ hỏi chứ không thề có ý đồ khác.
Ánh mắt của Ngô Thanh nhìn tấm lưng của Lăng Tiêu bước xuống xe ngựa giây lát mới dời sang Tư Hạ đang đứng trước mặt.
“Ngươi rất đẹp trong bộ y phục này.”, Ngô Thanh buông lời khen khiến Tư Hạ quên mất chuyện cần hỏi.
Ánh mắt tinh tường của Ngô Thanh nhận Tư Hạ đang bị mấy lời khen của hắn làm xoay lòng vòng, hắn lập tức bắt lấy thời cơ trước mặt.
Tư Hạ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bàn tay của Ngô Thanh nắm lấy kéo đi.
Tề Hoa không hề có ý định ngăn cản ngược lại còn đứng nhìn hai người họ rời đi, nàng chợt cười thầm nghĩ: Chắc chắn ca ca sẽ không ngờ đến việc của Ngô huynh làm ra.
Tư Hạ bị Ngô Thanh kéo đi một cách bất ngờ, lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã bị người đẩy lên xe.
Ngô Thanh hối thúc hắn rằng:”Ngươi đừng nhiều lời nữa.
Mau lên xe đi, đừng để Tiểu Tinh đợi lâu.”
“Này...!Khoan đã, ta...”, lời nói ngắt quãng của Tư Hạ cũng chẳng khiến Ngô Thanh để tâm đến.
Hắn thẳng tay đẩy người vào trong xe ngựa.
Sau đó lập tức ra lệnh cho người đánh xe chạy đi, Tư Hạ bị đẩy vào trong xe chưa kịp định thần thì xe ngựa bắt đầu chạy khiến hắn mất thăng bằng ngã xuống.
Một đôi bàn tay vươn ra đúng lúc đón lấy hắn, cả hai lập tức ngã nhào xuống.
Tư Hạ ngã vào lòng đối phương, hắn nằm trên người nọ giây lát mới chậm rãi rời khỏi người y.
Đồng tử của hắn chợt co lại nhìn đối phương, khuôn mặt anh tuấn chợt xuất hiện màu đỏ xấu hổ.
Thẩm Thần mặc bộ y phục màu đỏ chống tay ngồi dậy, hành động đầu tiên của y chính là xem xét Tư Hạ có bị sao không!
“Ngươi không sao chứ?”, lời nói của đối phương lập tức đánh thức Tư Hạ trong biển xấu hổ.
Hắn điều chỉnh thần sắc lắc đầu nói:”Không sao! Thẩm Hy, ngươi có bị đau ở đâu không?”
Thẩm Thần lắc đầu, Tư Hạ mới yên tâm điều chỉnh tư thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn dán vào bộ y phục trên người Thẩm Thần.
Tầng tầng lớp lớp của bộ y phục trên người y là những chiếc áo trắng tinh cộng thêm lớp áo đỏ khoác bên ngoài khiến ánh mắt của Tư Hạ không thể nào rời khỏi.
Hắn buộc miệng hỏi y:”Bộ y phục này là Ngô Thanh đưa cho ngươi sao?”
“Có thể coi là như vậy.
Ta vừa thay y phục xong, hắn đã đưa y phục mới đến.
Thấy hắn tận tâm như vậy nên ta chỉ đổi màu của lớp áo ngoài thành màu đỏ.”, y vừa nói vừa nhìn chiếc áo ngoài trên người.
Ánh mắt của Tư Hạ một lần nữa bị thu hút bởi khuôn mặt ôn nhu của Thẩm Thần.
“Ngươi mặc y phục này rất đẹp! A Hạ.”, lời khen của Thẩm Thần khiến Tư Hạ thu hồi ánh mắt, khuôn mặt của hắn lập tức bao phủ lớp sắc hồng, lòng hắn run rẩy.
Bây giờ hắn không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.
Thẩm Thần hướng ánh mắt của y về khuôn mặt anh tuấn đang đỏ bừng của Tư Hạ.
Tiếng cười thấp của y thu hút ánh mắt của Tư Hạ, hắn nhìn sang y cau mày hỏi:”Mặt ta dính gì sao?”
“Không có gì! Ta chỉ cảm thấy ngươi có chút dễ thương trong bộ y phục này.”, Tư Hạ nghe ra những lời này.
Hắn lạnh lùng quay sang chỗ khác, ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng hắn ngập tràn sự vui vẻ.
Sau cuộc nói chuyện đó, hai người họ yên lặng một lúc lâu thì xe ngựa cũng đã đến nơi.
Tư Hạ là người bước xuống xe đầu tiên, Thẩm Thần theo sau hắn đi xuống.
Chân vừa chạm đất, Tư Hạ lập tức xoay người đỡ Thẩm Thần xuống, y đương nhiên không từ chối ý tốt của đối phương, Thẩm Thần vươn tay đặt lên bàn tay ngừng giữa không trung của Tư Hạ.
“Ngô huynh quả thật là có mắt nhìn.”, Tề Hoa đứng bên cạnh Ngô Thanh nhìn khung cảnh thật đẹp trước mặt.
Miệng của nàng buông lời khen ngợi Ngô Thanh, người bên cạnh bật cây quạt trong tay nhìn hai con người kia cười nói:”Chuyện này cũng có phần của muội.
Nếu không có muội thì làm sao ta có thể đẩy bọn họ đi chung với nhau.”
“Muội không dám nhận lời khen này của Ngô huynh.
Nhưng vì ca ca cái gì muội cũng có thể làm.”, Tề Hoa mang ánh mắt vui mừng khi thấy Tư Hạ có thể mở lòng với người khác, dù đối phương là nam nhân đi chăng nữa thì nàng vẫn luôn ủng hộ ca ca của nàng.
Ngô Thanh quay sang, hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng cười nói:”Hoàn Quân thật sự rất có phúc khi có muội muội như ngươi.”
Lúc này, Tư Hạ cùng Thẩm Thần đi đến chỗ hai người họ.
Thần sắc của Thẩm Thần đương nhiên chả gì đáng nói đến nhưng Tư Hạ lại khác, ánh mắt hận không thể bầm thây nhìn Ngô Thanh khiến đối phương cười gượng nói:”Chúng ta vào trong thôi.
Tiểu Tinh đang đợi chúng ta đấy.”
Bọn họ vừa bước vào thì chưởng quán lập tức vui mừng chạy ra đón người.
Ngô Thanh lập tức hỏi chỗ Lý Tinh Trường đặt, đối phương nghe xong liền niềm nở dẫn bọn họ đến chỗ Lý Tinh Trường.
Ngô Thanh đẩy cửa bước vào, ánh mắt của hắn chợt sững sờ vài giây.
Trước mắt hắn là ba người đang ngồi, Lý Tinh Trường với Trục Văn Minh và còn có Trục Bằng Vũ, Ngô Thanh thầm than trong lòng: Làm sao đây! Tư Hạ nhìn thấy người này nhất định sẽ không ở lại.
Phải làm sao đây!
Tư Hạ ở phía sau thấy Ngô Thanh đứng đơ ra một chỗ.
Hắn bước đến bên cạnh đối phương hỏi:”Ngươi sao thế? Trần Thiên...”
Ánh mắt của Tư Hạ cũng lập tức hướng nhìn đến chỗ bọn người Lý Tinh Trường, hai người họ mang ánh mắt ngạc nhiên nhìn những người ngồi trong bàn.
Lý Tinh Trường dời ánh mắt sang bọn họ cười vẫy tay nói:”Đã đến rồi thì vào đi.”
Tư Hạ còn đang có ý định rời đi thì đã bị Ngô Thanh nắm lấy cánh tay kéo vào bàn.
Thẩm Thần cũng không kiến nghị gì với Trục Bằng Vũ, bản thân y cũng chả để tâm đến đối phương nên đi vào.
Thẩm Thần vừa ngồi vào ghế thì Tư Hạ bị Ngô Thanh bắt ép ngồi bên cạnh y, Tư Hạ cạn lời trước hành động của đối phương nhưng cũng có phần ngại ngùng khi ngồi bên cạnh người hắn yêu thầm.
“Huynh đệ chúng ta tham gia tiệc rượu của mọi người để chuộc lỗi.
Nếu mọi người không ngại thì bữa tiệc này, ta sẽ là người trả tiền.”, Trục Văn Minh lên tiếng trước.
Lý Tinh Trường ngồi bên cạnh ùa theo, Ngô Thanh cũng cười gật đầu nhưng Tư Hạ lại mang khuôn mặt lạnh lùng nhìn Trục Bằng Vũ bên cạnh Trục Văn Minh.
Thấy khuôn mặt của Tư Hạ hiện rõ sự khó chịu và không vừa mắt Trục Bằng Vũ, Ngô Thanh ra hiệu với Tề Hoa.
Tề Hoa nhận được tín hiệu từ Ngô Thanh, nàng muốn khuyên ca ca của nàng buông bỏ thì Thẩm Thần đã lên tiếng khuyên Tư Hạ trước:”Chuyện cũng đã qua rồi, ngươi đừng ghi thù.
Đối phương cũng đã biết lỗi, ngươi cũng nên cho hắn một cơ hội để sửa chữa chứ!”
Lúc này, Tư Hạ mới thu lại sắc mặt lúc nãy.
Hắn hít nhẹ một hơi thật sâu mới gật đầu, sau đó là đáp lại lời của Trục Văn Minh:”Nếu ngài đã nói như vậy thì bọn ta sẽ không khách sáo đâu!”
“Ngài cứ tự nhiên, tiệc này là do đệ đệ của ta lên ý tưởng.
Đệ ấy mở tiệc là muốn xin lỗi các vị vì chuyện của ngày hôm nay, có phải không đệ đệ?”, Trục Văn Minh quay sang nhìn Trục Bằng Vũ, thấy đệ đệ ngồi bên cạnh không có phản ứng gì.
Hắn âm thầm đạp mạnh vào chân phải người bên cạnh khiến Bằng Vũ ăn đau phải lên tiếng đáp lại:
“Đúng vậy, là lỗi do ta.
Ta làm sai còn sai người đánh các vị, ta rất xin lỗi.”, lời này của Bằng Vũ cũng có thể xem như làm nguội ngọn lửa tức giận trong lòng Tư Hạ.
Sau câu nói đó của Bằng Vũ, mọi người cũng bắt đầu nhập tiệc..