Một đám người phía sau lưng Thẩm Thần lập tức tách ra nhường đường cho người nọ, Thẩm Thần xoay người nhìn đối phương.
Mang khuôn mặt an tĩnh nhưng đôi mắt của đối phương lại tràn ngập sự rét lạnh khiến ai nhìn cũng phải run sợ.
Phía sau đối phương là Lý Tinh Trường đang từng bước đến chỗ y, hắn mang một phong thái khác hẳn với người trước mặt.
Hai người họ đi đến trước mặt Thẩm Thần, nam nhân phía trước Lý Tinh Trường liền chấp tay cúi đầu khiến Thẩm Thần có phần hơi ngạc nhiên trước hành động của đối phương, hắn nói rằng:"Tại hạ là Trục Văn Minh, tại hạ đến đây để thay đệ đệ tạ lỗi với ngài vì đã làm ra chuyện không tốt đến bằng hữu của tiên quân."
Thẩm Thần đối với đãi ngộ này của đối phương khiến y không thể nào thích nghi được, Thẩm Thần lập tức vươn tay ra đỡ đối phương, giọng nói của y nhẹ nhàng cất lên:"Ngài không cần phải làm như vậy.
Nếu ngài đã lên tiếng thì chuyện này ta sẽ không tính toán."
"Đa tạ tiên quân, chuyện này tại hạ nhất định sẽ dạy dỗ lại đệ đệ.", Thẩm Thần gật đầu.
Trục Văn Minh chấp tay hành lễ rồi sau đó đi lướt qua người Thẩm Thần đến chỗ đệ đệ.
Trục Bằng Vũ của lúc này đã không còn to mồm giống lúc nãy, hắn như một con cún đang run sợ nhìn Trục Văn Minh đang đi đến chỗ hắn.
"Chuyện này, đệ không có làm gì hết.
Huynh phải tin đệ.", lời nói của hắn mang phần run sợ.
Nhưng Trục Văn Minh như tai điếc một lời của đệ đệ cũng không nghe, hắn chấp tay sau lưng từ bước đi đến khiến Trục Bằng Vũ càng lúc càng sợ hãi.
Mọi người xung quanh đều hóng hớt chuyện huynh đệ bọn họ nhưng chưa được bao nhiêu thì đã bị người của Lý Tinh Trường giải tán.
Bọn họ đành thất vọng trở về, Thẩm Thần đang muốn rời đi thì Lý Tinh Trường ngăn cản hỏi:"Không biết tối nay tiên quân có bận không?"
"Tối nay ta không có bận."
"Vậy thì tiên quân cùng những người khác đi uống rượu với ta đi.", Thẩm Thần gật đầu đồng ý.
Lý Tinh Trường nhìn y giây lát rồi xoay người đi đến chỗ Trục Văn Minh, Thẩm Thần cùng Ngô Thanh bước được vài bước thì nghe thấy một âm thanh lạ "á", hai người quay đầu nhìn thì đã thấy Trục Bằng Vũ đã ngồi trên mặt đất.
Lý Tinh Trường đứng bên cạnh huynh đệ bọn họ khiến Thẩm Thần nhớ về ký ức lúc trước.
Nhớ huynh đệ Phong Trần nhưng có lẽ bây giờ bọn họ không nhớ đến y, đặc biệt là Phong Trần.
Thẩm Thần nhìn cảnh tượng trước mắt thật lâu khiến Ngô Thanh đứng bên cạnh có phần hơi ngạc nhiên, hắn vươn tay lên trước mặt y, vẫy tay liên tục nhằm thu hút sự chú ý của đối phương:
"Thẩm Hy? Ngươi có chuyện gì sao?", giọng nói của Ngô Thanh cùng với hành động của hắn lập tức kéo Thẩm Thần từ trong bể ký ức trở về thực tại.
Thẩm Thần thu ánh mắt của bản thân lắc đầu nói:"Không sao, chúng ta về xem tình hình của Tư Hạ đi."
"Được.", hai người họ sóng vai cùng nhau trở về phủ Lý Tinh Trường.
Ở trong phòng, Tư Hạ ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt của hắn nhắm liền.
Tề Hoa ở phía sau lưng truyền linh lực của bản thân nàng trị thương cho Tư Hạ, cơ thể của đối phương bao phủ một lớp linh lực của Tề Hoa.
Một lát sau, Tề Hoa thu hồi lại linh lực, Tư Hạ gần như mất hết sức lực mà ngã xuống giường.
Khuôn mặt của Tư Hạ nhiễm một tầng mồ hôi mỏng, thần sắc cũng xem như là ổn, Tề Hoa lo lắng đỡ hắn ngồi dậy hỏi:"Ngài cảm thấy như thế nào rồi?"
"Ta không sao, cô đừng lo lắng nhưng ta có chuyện muốn nhờ cô giúp.", giọng nói mang theo sự mệt mỏi của Tư Hạ khiến Tề Hoa thêm phần lo lắng, nàng không nghĩ ngợi gì nhiều liền lập tức đáp ứng câu nói của Tư Hạ.
Tư Hạ tựa đầu vào vai nàng mệt mỏi nói:
"Cô nương có biết loại pháp thuật nào làm người khác không thể nhìn ra được bệnh tình không?"
"Ta biết một loại pháp thuật...!nhưng mà ngài muốn làm gì?", Tề Hoa nhìn Tư Hạ một cách lo lắng, lòng nàng bây giờ đều tràn ngập sự lo lắng không đáy.
Nhìn thấy đối phương vì mình mà ra nông nổi như vậy, nàng luôn tự trách bản thân không tốt.
"Ta muốn cô thi triển pháp thuật đó lên bản thân ta!", đồng tử của Tề Hoa chợt co lại trước lời nói của Tư Hạ.
Nàng im lặng hồi lâu mới cất tiếng, giọng nói của nàng mang theo sự run rẩy nói:"Nhưng...!nhưng...."
Lời của nàng còn chưa kịp thốt ra thì Tư Hạ đã xen vào bằng một câu nói:"Đừng nhưng nhị gì nữa, cô không làm thì Thẩm Hy nhất định sẽ biết.", Tư Hạ châm thêm Thẩm Thần vào lời nói khiến Tề Hoa hoang mang thập phần.
Cuối cùng không phân biệt được câu nói của đối phương, nàng liền thi triển pháp thuật lên người Tư Hạ, một cỗ linh lực bao trọn cơ thể Tư Hạ, bao trọn ngũ lục nội tạng, bao trọn cả đan điền hắn.
Mọi thứ đều bị cỗ linh lực đó che kín dưới một kết giới ảo.
Sau khi thi triển xong, Tư Hạ được Tề Hoa đỡ nằm xuống giường, hắn mơ màng căn dặn nàng:"Chuyện giữa chúng ta đừng để ai biết.
Đặc biệt là Thẩm Hy, một khi y biết biết chuyện.
Cả ta và ngươi đều bị y đánh cho một trận.", lời nói vừa dứt thì hắn cũng đã chìm vào giấc ngủ sâu, Tề Hoa ngồi trên giường nhìn Tư Hạ ngủ.
Mọi lời lúc nãy đối phương nói ra, nàng đều nghe hết.
Bây giờ, nàng đã không còn phân biệt được cái gì nữa nên đã chọn giữ kín bí mật này trong lòng.
Lúc này Thẩm Thần đẩy cửa bước, Tề Hoa vội vàng chỉnh chu lại thần sắc của bản thân.
Khuôn mặt của nàng chợt tươi tỉnh hơn trước, nàng xoay đầu nhìn Thẩm Thần hỏi:"Đại nhân, chuyện của ta...!đã xử lý chưa?"
Thẩm Thần gật đầu đi bên giường, y nhìn Tư Hạ đang ngủ say trên giường hỏi:"Hắn có bị làm sao không?", Tề Hoa trấn tĩnh bản thân nhanh nhẹn lắc đầu bảo "không có bị gì", mặc dù không nghe ra điểm khác thường gì trong lời nói của nàng.
Thẩm Thần vẫn không yên tâm mà vươn tay bắt mạch đối phương, dịp tim đập bình thường, mọi thứ đều bình thường.
Thẩm Thần lúc này mới yên tâm thu tay về, Tề Hoa ngồi một bên nhìn hành động của y thập phần hoang mang.
Thấy y thu tay không nói gì, lòng nàng mới nhẹ thở phào một hơi, ánh mắt của Thẩm Thần lúc này chuyển sang Tề Hoa nói:"Tối nay, ngươi có bận không?"
"Ta không có bận, có chuyện gì sao? Đại nhân?"
"Cũng chả phải là chuyện to tát gì, Lý đại nhân mời chúng ta đi uống rượu với hắn.
Nếu được thì ngươi đi chung với bọn ta.", Tề Hoa gật đầu nói "vâng" một tiếng.
Thẩm Thần cũng chẳng còn chuyện gì để nói, y định quay người rời đi thì tay áo của y bị bàn tay xinh đẹp của Tề Hoa nắm lấy.
Thẩm Thần ngạc nhiên nhìn Tề Hoa hỏi:"Có chuyện gì sao?", nàng gật đầu ra hiệu với y đến bàn ngồi nói chuyện.
Thẩm Thần đương nhiên hiểu ý đi đến bàn, y vừa ngồi xuống liền cất tiếng hỏi nàng:"Có chuyện gì sao?"
"Chuyện về Tư đại nhân, ta không quen biết ngài ấy nhưng ngài ấy lúc nào cũng bảo vệ ta.
Đại nhân, ngài nghĩ như thế nào về chuyện này?"
"Ta vốn tưởng ngươi hỏi chuyện gì! Thật ra không phải kiểu ngươi nghĩ hắn thích ngươi mà do hắn nhìn ngươi rất giống với muội muội đã mất của hắn.", lời nói của Thẩm Thần cuối cùng trở thành chiếc chìa khóa mở cửa cho sự nghi vấn này của Tề Hoa.
Nàng cuối cùng cũng đã hiểu vì sao Tư Hạ luôn luôn bảo vệ nàng, tất cả đều là do nàng rất giống với muội muội đã mất của đối phương.
"Cho ta hỏi, muội muội của ngài ấy tên là gì vậy?"
"Là Tư Tiêu Ngọc.", đồng tử của Tề Hoa liền xuất hiện tia ngạc nhiên, cái tên này nàng đã từng mơ thấy trong đêm.
Còn có nhiều lần bên tai nghe thấy âm thanh vừa quen vừa xa lạ, đến cuối cùng nàng đã biết hết tất cả.
Thật không ngờ người nằm trên giường lại là ca ca của nàng.
Năm đó nàng đổ bệnh ở Ma giới, tuổi còn rất nhỏ lầm tưởng là bệnh vặt thật không ngờ linh hồn bị phân tách tạo thành hai mảng hồn, một mảnh hồn yếu ớt lang thang khắp nơi cuối cùng lại đầu thai thành người.
Đến hôm nay nàng mới biết, mảng hồn yếu ớt đó lại đầu thai vào Tư gia làm muội muội ruột thịt của Tư Hạ.
Trước kia lấy được linh hồn, ký ức lại mơ hồ nên nàng chả quan tâm.
Cuối cùng thì...!tất cả sự thật...!đã không còn giấu được nàng nữa...