"Bẩm Ma đế có thư của vùng Băng Thập gửi đến!"
Tay cầm bút của Mạc Hồ chợt ngừng lại, đôi mày đen của hắn nhíu mày nghi hoặc buộc miệng hỏi:"Vùng Băng Thập?"
Thuộc hạ quỳ trên mặt sàn lạnh lẽo nghe thấy lời của hắn chả mấy ngạc nhiên, đối phương cúi đầu chấp tay nói rõ vấn đề:"Là ma vương của vùng Băng Thập - Hoắc Cung sai người đến đưa thư cho ngài!"
Ma vương Băng Thập - Hoắc Cung sao? Chưa từng nghe thấy.
Hắc Vu chợt lên tiếng giải thích rõ vấn đề mà Mạc Hồ chưa có đáp án: Ngươi không biết là chuyện đương nhiên.
Bởi hắn ta chả phải là người để tâm, một ma vương tham vật chất với lại mấy trận chiến đấu với Thiên giới, có lần nào hắn xuất hiện đâu.
Mạc Hồ đáp lại lời của Hắc Vu trong tiềm thức: À, nếu vậy thì có chuyện gì mà hắn phải lộ diện gửi thư cho ta nhỉ?
Hắc Vu đáp: Ngươi thử đọc lá thư là sẽ biết!
Mạc Hồ hiểu rõ mọi chuyện mới lên tiếng bảo thuộc hạ mời người vào, người nhanh chóng đi đưa vào.
Đối phương vừa nhìn thấy Mạc Hồ liền quỳ xuống nói:"Nô tài là thuộc hạ của ma vương Băng Thập nhận lệnh đến đưa thư cho người.
Đây là lá thư mà ngài ấy gửi cho người."
Hắn lấy từ trong áo ra một lá thư, thuộc hạ của Mạc Hồ tinh mắt nhận lấy lá thư đưa đến cho Mạc Hồ.
Ánh mắt của Mạc Hồ nhìn lá thư trong tay giây lát mới nói:"Được, ngươi lui xuống đi."
Đối phương nói "vâng" sau đó cùng thuộc hạ của Mạc Hồ rời khỏi thư phòng hắn, Hắc Vu xuất hiện bên cạnh Mạc Hồ hỏi:"Hắn viết gì thế? Ngươi mau mở ra xem đi."
Mạc Hồ mở lá thư trong tay, đôi mắt hắn lập tức lướt qua những dòng chữ trên tờ giấy trắng.
Hắc Vu còn chưa kịp đọc hết thì Mạc Hồ đã gấp lá thư lại.
Khóe môi hắn cong lên tạo ra nụ cười khó hiểu:"Tên ma vương này cũng rất có ích."
"Hắn tìm được thứ tốt gì sao?", Hắc Vu hơi ngạc nhiên trước câu nói của Mạc Hồ nhưng sự ngạc nhiên đó của hắn chỉ đổi lại được câu nói đầy ẩn ý của Mạc Hồ:"Một trăm năm cuối cùng cũng xuất hiện."
"Ngươi đang nói nhảm gì vậy?"
Mạc Hồ không để ý đến lời của Hắc Vu nói, hắn cao giọng gọi người đến:"Người đâu!", thuộc hạ ở bên ngoài lập tức chạy vào hành lễ nói "vâng" một tiếng.
Mạc Hồ đặt lá thư trên tay xuống, ánh mắt của hắn ẩn ý cười nói:
"Ngươi mang lệnh của ta đến chỗ Thanh tướng quân rằng ta muốn hắn đi tìm một người tên Thẩm Hy.
Nếu tìm ra người đó thì theo dõi y đến khi thân phận bị lộ thì thẳng tay bắt y về, còn nữa không phải thì ta sẽ có dự tính khác."
"Còn nữa...", lời hốt ra khiến cho tên thuộc hạ giật mình bước hụt, may mắn rằng hắn đã luyện tập từng lâu nên dễ dàng lấy lại thăng bằng.
Mạc Hồ nhìn lá thư trên bàn, ánh mắt của hắn chỉ chăm chú nhìn lá thư chứ không để ý đến hành động thất lễ thuộc hạ.
"Nếu người đó không phải người mà ta cần thì nói Thanh tướng quân không cần đi theo.
Và ngươi mang phần thưởng của bổn tọa đến chỗ ma vương Băng Thập, nói rằng là ta trọng thưởng cho hắn vì đã cung cấp cho ta một thứ hữu ích."
Thuộc hạ cúi đầu chấp tay nói "vâng" một tiếng, hắn đứng dậy rời đi.
Hắc Vu xuất hiện bên cạnh Mạc Hồ nửa hoài nghi nửa ngạc nhiên hỏi:"Người tên Thẩm Hy là sao? Rồi còn gì mà theo dõi, rốt cuộc y là ai? Tại sao ngươi phải làm như vậy?"
Mạc Hồ vươn tay chạm vào lá thư, một đốm lửa nhỏ xuất hiện đốt cháy lá thư dưới tay hắn.
Mạc Hồ cười nhẹ chế giễu người bên cạnh:"Ngươi đã già đến mức không còn nhớ đến vị Chiến Thần - Thẩm Hy Nguyệt này nữa sao?"
"Thì ra là y nhưng đã một trăm năm rồi, ta vốn tưởng y sẽ trở lại quê nhà để sống.
Tại sao lại xuất hiện ở vùng Băng Thập? Với lại nếu ta biết thì tu vi hiện tại của y vốn dĩ không là đối thủ của tên Hoắc Cung kia."
Mạc Hồ cầm cây bút lên tiếp tục giải quyết công văn, hắn cười nhẹ nói:"Đó là suy nghĩ của ngươi, y là người như thế nào làm sao ta không biết.
Một trăm năm trước, ta không sai người đi bắt y bởi vì đều có lý do."
"Thì ra đã nằm trong tính toán của ngươi hết.
Quả thật bổn vương chọn người không sai, kế hoạch này của ngươi khiến ta có phần ngạc nhiên đấy.", Mạc Hồ chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng để che dấu sự hận thù trong đôi mắt của hắn: Ngươi cứ tận hưởng những ngày cuối đời đi Hắc Vu.
Đến khi ta đủ mạnh sẽ giết chết ngươi.
Hắc Vu ở bên cạnh nhìn thấy Mạc Hồ cười như thường, hắn chả để ý mà trở lại vào người Mạc Hồ.
Bản thân là một mảng hồn dư cộng thêm linh lực của hắn sắp không còn, chúng cứ phai đi từng chút một chả biết khi nào biến mất hoàn toàn nhưng hắn cầm cự đến bây giờ chỉ muốn có một thân thể mới.
Tên Mạc Hồ này chính là mục tiêu của hắn cũng là thứ phù hợp với tu vi hiện tại của hắn.
Đợi khi đạt được mục đích, hắn sẽ từng bước đi đến thành công kia.
***
Một tuần trăng trôi qua một cách nhanh chóng nhưng ngày y tỉnh lại từ hôn mê thì Tư Hạ lại bị vết thương cũ hành hạ một đêm, phòng hắn lại ở bên cạnh phòng y.
Hai căn phòng chỉ cách nhau một vách tường, một lớp mồ hôi mỏng hình thành trên khuôn mặt trắng bệch của Tư Hạ, đôi môi tái nhợt không dừng che đậy âm thanh đau đớn của bản thân.
Thật lạnh...!
Cả người hắn như nằm mặt đất đầy tuyết giữa mùa đông lạnh lẽo, Tư Hạ hắn cảm nhận được ngũ lục nội tạng đang vùng vẫy trong người hắn.
Hai cánh tay hắn ôm thân thể đang đau nhói vì vết thương cũ, hắn nằm trên giường co người một chỗ.
Tư Hạ cố gắng cầm cự qua đêm nhưng cơn đau lại hành hạ hắn liên tục khiến hắn phải nhỏ giọng:
"Đau...!", bởi vì không muốn để người hắn lo lắng mà phải chịu đựng cơn đau dữ dội này.
Hắn thật sự rất ngu ngốc nhưng nếu không giấu thì mọi người sẽ lo lắng cho hắn.
Tề Hoa sẽ bị Thẩm Hy trách cứ, hắn không muốn như vậy, hắn không muốn thấy nàng bị ai mắng...!hắn không muốn…
Nhưng hắn ngu ngốc lại lấy bản thân ra đỡ cho nàng chỉ bởi vì nàng giống muội muội đã mất của hắn, chỉ bởi vì tính cách nàng quá giống với muội muội…
Trong cơn đau nhói, nhường như Tư Hạ nhìn thấy hình ảnh của muội muội lúc trước.
Nàng xuất hiện trước mắt hắn, hình ảnh mờ ảo khiến hắn khó nói nên lời, nàng mỉm cười vươn tay chạm đến khuôn mặt trắng bệch của hắn nói:
"Ca ca, huynh cố lên.
Muội biết huynh có thể làm được, muội rất vui khi được ca ca bảo vệ.
Huynh đừng buồn, muội luôn bên cạnh huynh.
Muội sẽ luôn dõi theo huynh cho nên ca ca hãy...!sống...!thật...!tốt...!nha..."
Lời vừa dứt hình ảnh của nàng chợt tan biến trước sự ngạc nhiên của Tư Hạ, hắn vươn tay muốn chạm đến nàng.
Hắn muốn giữ nàng lại nhưng đã quá muộn hình ảnh đó đã tàn thành những đốm sáng trắng, chúng lần lượt bay đi.
Tư Hạ xót xa nhìn chúng, nhìn đến đau lòng rồi ngất đi.