"Ta nhớ ra rồi, trước khi Tư Hạ mê hôn.
Hắn có nói với ta rằng, hắn nợ ta ba ân tình.
Lúc đó ta cũng không để ý lắm, nếu ngươi không nhắc ta sớm đã không quan tâm đến chuyện đó rồi, Ngô Thanh.", dáng vẻ ngạc nhiên của Thẩm Thần khiến Lăng Tiêu và Ngô Thanh cười thầm.
Bởi vì trong mắt họ, dáng vẻ hiện tại của y rất giống một đứa trẻ.
Cả hai người họ không ngờ được thính lực của y rất tốt, tiếng cười thầm của cả hai lập tức bị Thẩm Thần thu vào tai.
Y lập tức thu hồi lại dáng vẻ ngạc nhiên thay vào đó là dáng vẻ đầy sự nghiêm túc nhìn hai người họ.
Thẩm Thần cau mày nhìn họ hỏi:"Nhìn ta rất mắc cười lắm sao?"
Bị lời nói của y cắt ngang, Ngô Thanh và Lăng Tiêu lập tức thu hồi lại tiếng cười thầm, cả hai lập tức bị dáng vẻ nghiêm túc của y dọa sợ, Ngô Thanh xua tay cười cười nói:"Không phải đâu, ngươi đừng hiểu lầm.
Tại dáng vẻ lúc này của ngươi thật sự rất giống một đứa trẻ nên bọn ta..."
"Không nhịn được mà cười! Chỉ vậy thôi sao?", Ngô Thanh chưa kịp nói hết lời thì Thẩm Thần đã lên tiếng cắt ngang lời của đối phương.
Ánh mắt của y mang sự lạnh lẽo nhìn hai người bọn họ, Ngô Thanh và Lăng Tiêu nhất thời im lặng.
Lúc này, tiếng bước chân của người trên lầu vang lên, bầu không khí giữa ba người họ lập tức bị phá tan bởi âm thanh đó, Thẩm Thần thu lại ánh mắt lạnh lẽo của bàn thân.
Y hít vào một hơi, y vươn tay rót chén trà uống.
Tư Hạ đi đến chỗ bọn họ, hắn nhìn lướt qua ba người họ nói:"Bây giờ chúng ta đi đâu đây?", câu nói của Tư Hạ vừa dứt, ánh mắt của Ngô Thanh và Lăng Tiêu lập tức dồn về người Thẩm Thần.
Thẩm Thần nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, y thở dài nói:"Tùy các ngươi, nếu không ai có ý kiến gì thì chúng ta đến thôn Nghĩa m."
Ngô Thanh lập tức cầm cây quạt lên nói:"Chúng ta không có ý kiến."
Thẩm Thần nhẹ gật đầu nói:"Vậy thì, quyết định vậy đi."
Bốn người họ lập tức xuất phát, trước khi đi bọn họ nói lời cảm ơn và tạm biệt Vô Cữu.
Vô Cữu đưa cho Thẩm Thần một vài quyển sách nói:"Tất cả thứ mà ngài cần đều ở trong đây.
Mong ngài có thể sử dụng chúng tốt hơn ta."
Thẩm Thần cười nhẹ, y vươn tay nhận những quyển sách từ tay hắn nói:"Đa tạ Vô đại phu, hữu duyên ắt gặp lại.", ba người còn lại thì nhìn hai người họ bằng ánh mắt kinh ngạc.
Thẩm Thần cất những quyển sách của Vô Cữu đưa cho y vào túi càn khôn.
Bốn người họ chấp tay chào đối phương rồi lập tức rời đi.
Cả bốn người họ rời khỏi quán đi trên đường chưa được bao lâu thì Thẩm Thần vươn tay ngăn cản ba người họ lại.
Ba người phía sau y biết y đang làm gì nên bọn họ cũng không lên tiếng ngăn cản.
Thẩm Thần bày ra tư thế nghiêm túc, y cất giọng gọi tên nhưng không phải trong ba người họ mà là một người khác:"Ngươi theo bọn ta cả một đoạn đường rồi.
Mục đích của ngươi là gì? Nghị Dương?"
Lời nói của y vừa dứt, đối phương lập tức xuất hiện bất thình trước mặt Thẩm Thần.
Khuôn mặt anh tuấn của hắn mang vẻ nghiêm túc nhưng khi hắn mở lời lại trở thành con người khác.
Nghị Dương tỏ vẻ muốn đi cùng họ, ánh mắt mang đầy mong chờ của hắn nhìn y nói:"Tiên nhân, ngài có thể cho ta đi cùng với ngài được không?"
Ngô Thanh đứng bên cạnh Thẩm Thần nhìn thấy dáng vẻ như vậy Nghị Dương, ánh mắt của hắn mang theo phần khó tin.
Hắn bật cây quạt trên tay che nửa khuôn mặt, hắn áp sát vào tai Thẩm Thần nói:"Thẩm Hy, ngươi định làm gì với tên này?"
Thẩm Thần đáp lại lời hắn rằng:"Ta cũng không biết, ngươi hỏi ý kiến của Lăng Tiêu và Tư Hạ xem.", Ngô Thanh lập tức làm theo lời của y, hắn quay lại nhìn Lăng Tiêu và Tư Hạ nhỏ giọng nói:"Các ngươi thấy như thế nào? Có nên cho hắn đi theo không?"
Lăng Tiêu và Tư Hạ đều đồng thanh nói:"Tùy vào quyết định của y.", Ngô Thanh cạn lời.
Hắn quay lại lập tức nói câu trả lời cho Thẩm Thần biết.
Thẩm Thần im lặng hồi lâu, y thở ra một hơi nhìn thiếu niên trước mặt nói:"Ngươi có thể đi theo bọn ta nhưng nếu để ta biết ngươi giở trò với bọn ta thì đừng trách ta vô tình."
Nghị Dương nghe xong liền vui mừng như một đứa trẻ, hắn cúi đầu nói:"Đa tạ tiên nhân, ta nhất định sẽ không giở trò với ngài và bằng hữu của ngài.", Thẩm Thần chỉ "ừm" một tiếng.
Bọn họ tiếp tục hành trình đến thôn Nghĩa m, dưới sự hiểu biết của Thẩm Thần nên bọn họ rất ít gặp vật cản đường.
Nhưng trong chuyến hành trình đó, người không vui nhất lại là Tư Hạ, sắc mặt của hắn luôn trầm xuống khi nhìn thấy Nghị Dương quanh quẩn Thẩm Thần, hắn luôn có chủ đề nói khiến Thẩm Thần mỉm cười.
Tư Hạ vừa đi vừa nhìn chằm chằm Nghị Dương với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Ngô Thanh đi bên cạnh hắn cả quãng đường, thần sắc của Tư Hạ như thế nào khi nhìn Nghị Dương và Thẩm Thần nói cười vui vẻ, hắn đều biết.
Lúc này, Ngô Thanh cầm cây quạt che nửa khuôn mặt nghiêng đầu sang Tư Hạ cười nói:"Thiếu gia Tư gia đây là đang ghen sao?"
Lời nói của Ngô Thanh vừa dứt, ánh mắt Tư Hạ lập tức thu hồi lại.
Hắn nhìn sang Ngô Thanh trầm giọng nói:"Ta không có, ngươi đừng nói bậy.", lời nói của Tư Hạ khiến Ngô Thanh đi bên cạnh liền bật cười thành tiếng nói:"Đừng nói như vậy, cảm xúc trên khuôn mặt của ngươi chính là lời tố cáo cho việc làm của ngươi."
Tư Hạ nghe xong liền im lặng không lên tiếng, Ngô Thanh thấy đối phương như vậy.
Hắn cười một lúc rồi nói tiếp:"Thôi không trêu ngươi nữa.
Ta có chuyện này muốn hỏi ngươi, chuyện ngươi nợ Thẩm Hy ba ân tình là như thế nào?"
"Không phải là ba mà là bốn, ta nợ y bốn ân tình.", Tư Hạ nhẹ lắc đầu nói.
Ngô Thanh bất ngờ trước lời nói của Tư Hạ, hắn tò mò hỏi Tư Hạ:"Ngươi làm sao mà nợ y đến bốn ân tình vậy?"
“Lần đầu gặp y, chúng ta đã nợ y một mạng.
Lần thứ hai cũng là y cứu chúng ta thoát khỏi cái bẫy của Lưu Khanh.”, Tư Hạ mang ánh mắt nhẹ nhàng và ấm áp nhìn tấm lưng thanh y đang cười nói với người bên cạnh y.
Ngô Thanh nghe xong những lời Tư Hạ nói, hắn ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói:”Hai chuyện đó là chúng ta nợ y, chứ không phải một mình ngươi.
Việc trả ơn cứ để hai người bọn ta lo liệu nhưng hai ân tình còn lại là gì vậy?”
“Trong trận đấu với Lưu Khanh, nếu không có lời chỉ dẫn của Thẩm Hy thì có lẽ ta sớm trở thành phế nhân rồi.”, lời vừa dứt.
Người bên cạnh chợt “ồ” một tiếng thể hiện cho sự kinh ngạc, Ngô Thanh manh ánh mắt kinh ngạc hỏi:
“Thì ra là như vậy, nếu ta đoán không nhầm thì ân tình cuối cùng là y cứu ngươi khỏi việc trở thành phế nhân.”, Tư Hạ nhẹ gật đầu nói “ừm” một tiếng.
Sau một tiếng “ừm” của Tư Hạ, Ngô Thanh lập tức thu lại vẻ kinh ngạc, hắn vung quạt nói:
“Hai ân tình đầu cứ để bọn ta trả giúp ngươi.
Còn hai ân tình còn lại thì đó là do ngươi trả.”, Tư Hạ gật đầu đồng ý với lời đề nghị này của Ngô Thanh.
Tư Hạ nhẹ nhàng cong môi nở nụ cười nhìn Ngô Thanh nói:
“Cảm ơn ngươi, Trần Thiên.”
Ngô Thanh xua tay cười nói:”Ngươi không cần phải khách sáo với ta.
Chúng ta là bằng hữu mà!”, Tư Hạ gật đầu sau lời nói của Ngô Thanh.