Huyết Lệ Trần Gian

Chương 58: Hồi Ức Không Còn Là Thần






Có lẽ ngày hôm đó, Thiên giới là nơi gặp nhiều sự cố nhất.

Ma đế trốn khỏi thiên lao, Chiến Thần tay cầm kiếm đuổi theo Ma đế ba ngày ba đêm.

Những vị thần khác cùng nhau ổn định tình hình ở Thiên lao.

Tịch Nhiên biết tin liền chạy đến xem tình hình, nàng vừa đến đã bắt gặp khung cảnh nổi da gà.
Khắp nơi đều có người bị thương, những người bị thương được những người khác khiêng đi, A Bạch đứng bên cạnh nàng.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Tịch Nhiên nói:"Sư tỷ, tỷ không sao chứ? Nếu tỷ không chịu nổi, chúng ta có thể về Nhạn Đông điện chờ tin của sư phụ."
Tịch Nhiên lắc đầu nhẹ nở ra một nụ cười nói:"Ta không sao, chúng ta đã đến đây rồi.

Đương nhiên phải phụ giúp sư phụ một tay chứ.", A Bạch cười nhẹ nói "vâng", hai nàng nhanh chóng chạy đi giúp mọi người.
Thời gian trôi qua, Thẩm Thần mang một thân mệt mỏi trở về Thiên giới, cả người y ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú giờ đây trắng bệch không một chút huyết sắc.

Y vừa qua khỏi cổng thì Chu Hải chạy đến trước mặt y lo lắng hỏi:"Đại nhân, ngài không sao chứ?"
Thẩm Thần cúi gầm mặt xua tay bảo "không sao", bây giờ bản thân y chỉ có hai từ đến diễn tả "mệt mỏi", Chu Hải nhanh nhẹn chạy đến đỡ y đi về điện vàng.


Thẩm Thần thuận người tựa đầu vào người Chu Hải yếu ớt hỏi:"Ta đi được mấy ngày rồi?"
"Ngài đi gần bốn ngày.

Đại nhân yên tâm, mọi chuyện đã được xử lý xong, ngài không cần bận tâm đến.", Chu Hải cũng chẳng lộ ra biểu cảm gì, hắn chỉ để mặc cho đối phương thích làm gì thì làm.

Thẩm Thần nghe câu nói của hắn như vậy, bản thân y cũng yên tâm được phần nào.
"Đại nhân!", tiếng gọi hơi bất ngờ nhưng cũng khiến Thẩm Thần hơi bực bội.

Thẩm Thần cau mày lên tiếng "ừm" đáp lại lời đối phương.
"Ngài có bắt được Ma đế không?"
"Không.", một câu trả lời ngắn gọn khiến Chu Hải cũng không bất ngờ là mấy.

Câu hỏi "vì sao" của hắn đáp lại lời Thẩm Thần.

Thẩm Thần lúc này thở ra một hơi đến nổi Chu Hải nghe ra được âm thanh mệt mỏi trong tiếng thở dài đó.
"Bởi vì hắn có người hỗ trợ nên ta không bắt hắn được.

Chuyện này, ta tự có cách giải quyết, ngươi không cần quan tâm đến đâu.", Chu Hải nghe xong cũng không nói gì chỉ nói "Vâng" rồi dìu Thẩm Thần trở về điện vàng.
Sau khi trở về điện vàng, điều đầu tiên mà Thẩm Thần làm chính là trở về phòng nghỉ ngơi.

A Hắc thấy sắc mặt của y như vậy cũng không dám nói ra những chuyện xảy ra gần đây, sợ y lại hao tâm tổn sức mà rơi vào hôn mê.
Tin tức Thẩm Thần không bắt được Ma đế liền bị lan truyền khắp nơi, đa số bọn họ đều có chung một ý kiến rằng: Không phải y không bắt được mà tên Ma đế đó đã lên kế hoạch từ trước.
Nhìn ra hầu như tất cả mọi người đều bảo vệ y nhưng riêng Phong Trần lại khác.

Bề ngoài cười nói ủng hộ theo nhưng trong lòng hắn lại luôn chửi thầm Thẩm Thần, đệ đệ của hắn muốn đến điện vàng thăm y, hắn nhất quyết không cho Phong Mặc đi, còn cấm đệ đệ qua lại với Thẩm Thần.
Thẩm Thần sau khi nghỉ ngơi, y biết hết mọi chuyện và chuyện Phong Trần không cho Phong Mặc đến chỗ y, bản thân Thẩm Thần đã sớm biết Phong Trần sẽ làm như vậy.

Một tiếng thở dài của y mang đầy sự mệt mỏi và đau thương: Lục Dương, ta thật sự không biết bản thân ta đã làm gì sai? Nhưng tại sao ngươi lại đối xử độc ác với ta như vậy?
Thẩm Thần thu lại tâm tư, y đứng dậy rời khỏi phòng.

Thẩm Thần từng bước rời khỏi điện vàng, bản thân y không biết đi đâu nên theo bản năng mà tiếp tục tiến về phía trước.

Cho đến khi y ngừng lại, Thẩm Thần ngẩng đầu nhìn tấm bảng, hai từ “Mệnh điện” hiện lên.

“Đã đi đến nơi này rồi sao? Chắc ngài ấy không có ở điện, mình không nên làm phiền.

”, Thẩm Thần tự nhủ với bản thân, sau một lúc đấu tranh tư tưởng, Thẩm Thần vứt bỏ cái suy nghĩ kia.

Y hít một hơi thật sâu rồi bước đến cửa lớn, bàn tay của y vươn tay lên muốn chạm vào “tay nắm cửa” thì một gọi nói vang lên từ phía sau khiến bàn tay của y ngừng lại giữ không trung.
Thẩm Thần quay người nhìn người nọ, đối phương cười nhìn y nói:”Ngài đến thật đúng lúc đấy.

Sức khỏe của ngài như thế nào rồi?”, người nọ mặc thanh y, khuôn mặt mang đầy sự bình tĩnh.
Thẩm Thần bước đến chỗ đối phương, y cười nhẹ nói:”Đa tạ đại nhân, sức khỏe của ta bây giờ đã không sao.

Không biết ta mạo phạm dám hỏi ngài vừa đi đâu mới về?”
Trạch Hiên mang theo khuôn mặt thản nhiên nói:”Ta vừa đi giải quyết một số việc nhỏ nhặt, mấy chuyện đó chẳng to tát gì đâu.”
Thẩm Thần chỉ “à” một tiếng, y muốn mở miệng nói thêm vài câu thì một âm thanh xa lạ cắt ngang lời nói của y.

Một tên nô tài chạy đến cúi người hành lễ.

Hắn lên tiếng:”Đại nhân, bệ hạ lệnh ngài nhanh chóng đến điện thần.

Mong Chiến Thần đại nhân nhanh chóng.”
Thẩm Thần nhìn kẻ nô tài trước gật đầu nói “ừm”, y lại chuyển tầm nhìn sang Trạch Hiên nở nụ cười ngượng nói: “Xin lỗi đại nhân, ta có chuyện phải đi rồi lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Trạch Hiên gật đầu, Thẩm Thần rời đi cùng tên nô tài.

Trạch Hiên quay người lại nhìn bóng lưng của đối phương từng chút xa dần, ánh mắt mang đầy vẻ hy vọng nhìn đối phương:”Mong ngươi có thể vượt qua sóng gió này.”, Trạch Hiên vừa nói xong câu nói đó, hắn không đi vào điện vàng của mình mà bước đi thẳng đến cổng Thiên giới.
Trạch Hiên đi đến đó bởi vì ở đó đang có người đợi hắn, khi hắn đi đến cổng Thiên giới thì không có một bóng người.

Thật ra không phải người đó vì đợi lâu mà rời đi chỉ là y chưa đến, Trạch Hiên nhìn xung quanh giây lát, hắn đi sang một bên đợi đối phương.
Chưa đến nửa canh giờ, bên tai hắn đã vang lên tiếng bước bước, hắn quay nhìn.

Một bạch y cùng một thanh y đang nói chuyện với nhau, Trạch Hiên bình thản nhìn hai người họ đối thoại.
Cuộc đối thoại của hai nhanh chóng đi đến hồi kết, trước kia đi thanh y đưa cho bạch y một chiếc túi càn khôn, hắn nói vài câu rồi rời đi nhanh chóng để đối phương đứng nhìn bóng lưng của hắn.
Y mỉm cười cất chiếc túi vào tay áo, y quay người rời đi.

Trạch Hiên tiến đến ngăn cản đối phương, đôi mắt đen của hắn nhìn khuôn mặt tuấn tú mang đầy sự ngạc nhiên, hắn lấy từ trong tay áo ra ba chiếc túi nhỏ nói:
“Ta sớm đã biết, chuyện này sẽ xảy ra.


Ba chiếc túi này, ta dành tặng cho ngài, nếu gặp khó khăn đến mức bản thân ngài không thể xử lý được thì hãy mở một chiếc túi ra.”
Đối phương chần chừ hồi lâu mới nhận lấy ba chiếc túi từ tay Trạch Hiên.

Ba chiếc túi có màu sắc khác nhau, họa tiết đơn giản, y nhìn ba chiếc túi lại chuyển tầm nhìn sang Trạch Hiên cười nói:
“Đa tạ đại nhân, nếu sau này có dịp ta nhất định sẽ báo đáp ơn tình này.”
Trạch Hiên nở nụ cười nhẹ xua tay nói:”Chiến Thần đại nhân không nên nói như vậy, ngài đã hao tâm tổn sức để bảo vệ nơi này.

Một chút việc nhỏ này là chuyện ta nên làm.”
Thẩm Thần thở dài ra một hơi lắc đầu nói:”Mong Mệnh Thần đừng gọi ta như vậy, bây giờ bản thân ta chỉ là một kẻ mang trọng tội không phải là Chiến Thần gì đó nữa.”
Trạch Hiên nhẹ lắc đầu đáp:”Ta lại không cho rằng là như vậy, bây giờ ngài vẫn thần và sau này vẫn là như vậy.

Chỉ là ngài có thêm thời gian để ngao du thôi.”
Thẩm Thần nghe xong câu nói của Trạch Hiên, y nhất định thời im lặng.

Trạch Hiên vươn tay vỗ nhẹ vào vai y mỉm cười nói:”Cũng để ngài rời đi rồi, bản thân ta không nên đứng đây ngăn cản ngài được.

Nhưng mà ta có lời này muốn nói với ngài.”
“Ngài cứ tự nhiên.”
“Sát khí của ngài quá nặng, có lẽ sau này ngài sẽ cô đơn nhưng đến một lúc nào đó ngài sẽ gặp được bạn đời của ngài, người đó sẽ áp chế lại sát khí của ngài.

Bản thân ta chỉ có thể nói đến đây.”
Thẩm Thần gật đầu nói “đa tạ”, y chấp tay hơi cúi người xuống, Trạch Hiên cũng hành động như y.

Sau đó thì y thẳng người rời đi, Trạch Hiên vẫn đứng yên một chỗ.

Đợi khi Thẩm Thần biến mất, hắn mới chợt thở dài rời đi.
chân dung của Thẩm Thần (tự Thẩm Hy Nguyệt) - danh Chiến Thần Thiên giới.