Huyết Lệ Trần Gian

Chương 47: Hồi Ức Đưa Về Thiên Giới






Thẩm Thần để Dương Tiêu ngồi xuống hòn đá, y cùng Trần Khanh hái linh dược xung quanh.

Dương Tiêu ngồi trên hòn đá thấy bọn họ như vậy, cậu cũng không thể ngồi đây hưởng thụ.

Cậu nhảy xuống chạy đi hái linh dược xung quanh.
Một lúc sau, Thẩm Thần cần giỏ linh dược nhìn sơ qua nói:"Cũng đã đủ rồi, chúng ta về thôi.", lúc này Dương Tiêu ôm một đống cỏ linh dược trong tay chạy đến đưa cho y nói:"Thần tiên ca ca mang đệ về chữa trị, đệ không thể không giúp huynh được."
Thẩm Thần nhìn đống linh dược trong tay Dương Tiêu, cảm thán rằng cậu có thể phân biệt được linh dược với cỏ dại, y vươn tay nhận lấy đống linh dược từ tay Dương Tiêu, y mỉm cười xoa đầu cậu nói:"Cảm ơn ngươi, bây giờ ta đưa ngươi về chỗ ta ở.", y nói xong liền đẩy đống linh dược cho Trần Khanh, y vươn tay bế Dương Tiêu đi.
Trần Khanh ở bên cạnh bị y đẩy đống linh dược cho, một mặt khổ sở vừa cầm đống linh dược lại đeo thêm một giỏ linh dược phía sau.

Cậu thầm mắng tên Dương Tiêu đó đúng là yêu nghiệt, Dương Tiêu được Thẩm Thần bế đi, cậu nhìn Trần Khanh cầm đống linh dược sắp che tầm nhìn của hắn, cậu liền lè lưỡi khiêu khích đối phương, Trần Khanh đang tức giận thì nhìn thấy Dương Tiêu lè lưỡi khiêu khích mình, hắn tức đến đỏ mặt muốn đánh chết tên yêu nghiệt này.

Hai người họ đi đến chỗ những người khác, họ thấy y đi đến liền nhanh chóng xếp hàng thành hai hàng ngang.

Thẩm Thần cùng Trần Khanh mang linh dược đến chỗ bọn họ, Trần Khanh để linh dược xuống rồi đi đến hàng, hắn một mặt tức giận đứng trong hàng, kẻ bên cạnh thấy hắn bất thường liền hỏi:"Ai chọc ngươi chuyện gì sao?"
"Có yêu nghiệt sống ở biển chọc tức ta đấy!", người bên cạnh nghe không hiểu ý trong lời nói của Trần Khanh, hắn muốn hỏi tiếp nhưng lời chưa hốt ra đã nuốt lại.

Thẩm Thần nhìn qua một lượt, trước mặt y là ba cái giỏ đầy ấp linh dược trị thương.

Y hài lòng nói:"Nhiêu đây cũng đã đủ, chúng ta quay về Thiên giới thôi."
Bọn họ mang ba giỏ linh dược về Thiên giới, họ vừa về đến cổng thì đã gặp Chu Hải vừa hay đang đi đến.

Hắn ra hiệu ngừng, binh lính ở phía sau thấy hiệu lệnh từ hắn liền ngừng lại, hắn chấp tay hành lễ nói:"Thần đã hái linh dược theo lệnh ngài.", hắn vừa nói xong thì ba giỏ linh dược đầy ấp mang đến trước mặt y, Thẩm Thần gật đầu.
"Ngươi cùng những người khác mang ba giỏ linh dược này về doanh trại.

Truyền lệnh của ta đến chỗ quân y rằng, số linh dược này mang đi trị thương cho những người bị nặng.

Còn số linh dược còn lại, Trần Khanh sẽ cùng ta đem về điện vàng của ta.", Chu Hải không dám cãi lời y, Thẩm Thần đeo một giỏ linh dược, hai tay cầm thêm một giỏ linh dược khác, y cất bước rời đi.
Chu Hải liếc nhìn Trần Khanh ra hiệu, ngươi đừng chọc ngài ấy.

Nếu không cái mạng nhỏ của ngươi cũng chẳng còn, Trần Khanh thấy lời nhắc của Chu Hải qua dấu hiệu, hắn chậm rãi gật đầu.

Vai đeo giỏ linh dược, hắn nhanh chóng đuổi theo y, Chu Hải nhìn hai người họ đi xa thầm cầu Trần Khanh đừng chọc giận Thẩm Thần.

Thẩm Thần dẫn Trần Khanh đến điện vàng của mình, lúc này A Hắc đứng bên ngoài nhường như đang đợi y về.

Thấy y mang theo linh dược về, hắn nhanh chân chạy đến cướp lấy giỏ linh dược từ tay y nói:"Đại nhân, ngài đi đâu thế? Điện hạ và người của nàng đang đợi ngài ở bên trong."
Thẩm Thần một mặt không tức giận trước hành động của A Hắc, y gật đầu nói:"Ngươi mang số linh dược này đến phòng luyện đan và dẫn Trần Khanh đi theo.", A Hắc khom người nói "vâng", Thẩm Thần đưa giỏ linh dược còn lại cho A Hắc.

Y nhanh chóng cất bước rời đi, Trần Khanh một mặt ngơ ngác nhìn bóng lưng của y ở phía xa.
A Hắc mang hai giỏ linh dược đi được vài bước thì hắn quay người lại nhìn Trần Khanh, ánh mắt khó hiểu nhìn Trần Khanh nói:"Ngươi đứng ngơ ra làm gì?", Trần Khanh khôi phục lại thần sắc mang giỏ linh dược ở phía sau cùng với đống cỏ linh dược Dương Tiêu đem đi đến phòng luyện đan.
Hai người đặt linh dược xuống, Trần Khanh lúc này đột nhiên cất tiếng:"Ngươi cảm thấy đại nhân là người như thế nào?", tiếng "cạnh" vang lên, giỏ linh dược chỉ mới đặt xuống.

A Hắc liền nhìn sang Trần Khanh hỏi:
"Các ngươi bị ngài ấy lừa sao? Ngài ấy không giống như các ngươi tưởng tượng, mặc dù bên ngoài ngài ấy lạnh lùng nghiêm túc nhưng bên trong lại là một con người khác, đối với ta thì ngài ấy là người khiến ta cảm thấy thế gian nhường như có thể một điều đặc biệt."
Trần Khanh chỉ "à" lên một tiếng, hắn nhìn giỏ linh dược trên mặt sàn một hồi lâu mới cùng A Hắc rời đi.

Đang trên đường đi, hai người họ đi ngang qua hồ sen lớn, Trần Khanh nhìn những bông sen trắng lại nhìn sang ngôi đình nằm ở giữa hồ.

Một cơn gió thổi qua khiến tấm màn lụa tung bay trong không trung, phía sau tấm lụa ấy là một bóng lưng bạch y.
Đôi mắt của Trần Khanh nhìn mãi bóng lưng đó, chợt người đó quay người lại.

Khuôn mặt tuấn tú bị che khuất một nửa, đôi mắt đen láy lạnh lẽo nhìn về phía Trần Khanh.

Trần Khanh nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng, hắn thu hồi lại ánh mắt của mình, bỗng bên tai truyền đến một âm thanh:
"Chuyện của Dương Tiêu, ngươi không được nói cho ai biết.


Nếu để người khác biết ta mang Dương Tiêu về Thiên giới thì ngươi không xong với ta đâu."
Một câu nói của y khiến Trần Khanh xém chút ngã xuống đất nhưng hắn cố gắng ổn định tâm tình trước câu nói của y.

A Hắc nhìn sang hắn, thấy sắc mặt của Trần Khanh không ổn, A Hắc vỗ vào bờ vai của Trần Khanh hỏi:"Ngươi bị bệnh sao?", Trần Khanh lắc đầu xua tay nói "không", A Hắc cũng không hỏi gì thêm chỉ nói "ừm" cho qua chuyện.
Thẩm Thần ngồi trong đình, bên tai y vang lên âm thanh của Trần Khanh, hắn nói:"Đại nhân yên tâm, thần sẽ không nói cho người khác biết.", nỗi lòng của y cũng nhẹ nhàng tan biến nhưng không phải là tan biến hoàn toàn.
Tịch Nhiên và A Bạch một lo lắng luôn miệng hỏi y từ sáng giờ đã đi đâu, A Thanh lại ngồi trên bàn, cậu không quan tâm đến lời bọn họ, cậu chỉ chăm chú ăn điểm tâm.

Thẩm Thần cau mày, xua tay nói:"Hai đứa con không định để vi sư giải thích sao?"
Tịch Nhiên và A Bạch cũng im lặng, hai nàng muốn nghe câu trả lời của y.

Thẩm Thần thở dài, vung tay triệu ra một con rồng nhỏ, nó lượn xung quanh trên đầu họ vài vòng mới đáp xuống mặt bàn.

Tịch Nhiên và A Bạch ngạc nhiên nói không nên lời, một lát sau Tịch Nhiên mới ổn định tinh thần của bản thân:
"Sư phụ, người có biết rồng này sống ở đâu không? Với lại người có biết con rồng này chưa thể sống ở Thiên giới!"
Thẩm Thần ra hiệu tạm ngừng, y kể lại tất cả sự việc từ lúc rời khỏi Thiên giới đến khi trở về Thiên giới cho Tịch Nhiên và A Bạch nghe..