Đến giờ Mão, Thẩm Thần đứng đợi người của mình ở cổng Thiên giới.
Một loạt âm thanh của tiếng bước chân vang đến, y quay người lại thấy Chu Hải mang một nhóm binh lính đi đến.
Hắn ra hiệu ngừng, một mình hắn bước đến trước mặt y khom người nói:
”Thần đã làm theo lệnh ngài.
Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
“Các ngươi chia ra những nhóm, mỗi nhóm năm người.
Sau đó mỗi nhóm cử một người lên lấy một cái giỏ để đựng thảo dược.”, mọi người nghe xong liền biến sắc, họ không biết y đang muốn làm gì chỉ nhìn nhau rồi chia ra từng nhóm và làm theo lệnh y.
Chu Hải nghe vậy cũng có phần ngạc nhiên, hắn hỏi:
”Đại nhân đã có tính toán trước rồi sao?”
Thẩm Thần nhìn sang hắn chỉ nở nụ cười thân thiện, Chu Hải cảm thấy lạnh sống lưng sau khi nhìn thấy nụ cười đó.
Sau khi mỗi nhóm đều có giỏ, y chấp tay sau lưng, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc nói:
”Nghe rõ lời ta nói, hiện tại có năm nhóm.
Ba nhóm đi theo ta xuống Nhân giới hái thảo dược, hai nhóm còn lại theo Chu tướng quân ở đây tìm thảo dược.
Đến giờ Tỵ trở lại nơi này, bây giờ thì xuất phát.”
Chu Hải tuân lệnh, hắn quay rời đi thì Thẩm Thần gọi hắn lại, y đưa cho hắn hai quyển sách nói:”Tất cả thảo dược trị thương đều nằm trong đây.
Ngươi cùng bọn họ hái những thảo dược như trong sách, đừng làm biếng nếu để ta biết được các ngươi không làm theo lệnh ta thì đừng trách ta vô tình.”, Chu Hải ban đầu còn ôn hòa nhận lấy hai quyển sách từ tay y nhưng nghe đến câu cuối của y, sắc mặt của hắn liền biến sắc, hắn nở nụ cười che giấu bản thân đang sợ hãi nói “vâng”.
Thẩm Thần một mặt lạnh lẽo nghiêm túc nhất thời bị Chu Hải chọc cười, tính cách của y chỉ có vài người biết rõ.
Bên ngoài là thiếu niên bạch y lạnh lùng nghiêm túc khó gần nhưng khi nói chuyện với ai đó, người đó sẽ cảm thấy y rất gần gũi.
Con người ấy mà, ai mà không có tật xấu, bản thân y cũng không phải là điều ngoại lệ, y thường có tật xấu là dùng lời nói của mình đi chọc người ai khiến người đó tức điên hoặc sợ hãi đến biến sắc.
Nạn nhân luôn bị y chọc nhiều nhất chính là sư phụ của y – Huyền Phong chỉ tiếc hắn đã không còn sống trên đời.
Nhưng tật xấu đó lại có thể giúp y nhìn thấu được tính cách của người khác, đối với người thân, bạn thân, họ chưa bao giờ ghét bỏ tật xấu này của y.
Bởi vì họ biết rằng bản thân y sẽ biết cầm chế đúng lúc và họ tin tưởng y sẽ không gây ra chuyện gì chỉ vì tật xấu này.
Chu Hải nhận lấy quyển sách, hắn quay người chỉ huy các binh lính đi tìm thảo dược ở Thiên giới.
Thẩm Thần nhìn ba nhóm còn lại nói:”Chúng ta xuất phát thôi!”, Thẩm Thần dẫn người đi đến một nơi mang tên Trường Địa.
Nơi mang tên như vậy vì những ngọn núi cao nối tiếp nhau dãy dài từ Thung lũng Hải Huyền đến Thành Tư Trì, khoảng cách từ thung lũng đến thành cũng hơn bốn ngàn dặm về hướng Nam, độ cao của những núi là hơn ba trăm dặm.
Từ chân núi đến đỉnh núi đều được bao bọc bởi cây cối, nơi đây có rất nhiều khu rừng ầm ướt phù hợp có cái loại cây cũng như thảo dược phát triển.
Thẩm Thần cùng các binh lính đứng bên ngoài bìa rừng, y quay lại nghiêm túc nói:”Một nhóm đi theo ta những nhóm còn lại chia ra hái thảo dược, đây là kinh thư nói về thảo dược trị thương.
Các ngươi tìm thảo dược theo hình dáng được vẽ trong sách.”, tất cả đồng thanh hô tuân lệnh, y cầm đưa hai quyển sách cho mỗi nhóm.
Hai nhóm cầm kinh thư đi làm nhiệm vụ, y nhìn nhóm còn lại.
Thẩm Thần vứt một câu rồi quay người rời đi, y nói rằng “đi thôi”.
Cả nhóm ngơ ngác một lúc mới định thần lại, họ cùng nhau đuổi theo y.
Họ sợ bị mất dấu y liền phi như bay đuổi đến chỗ y, lúc này một thiếu niên chạc mười chín tuổi, khuôn mặt ngây thơ đầy mồ hôi chạy đi theo, tên của cậu là Trần Khanh.
Ở trong đội, cậu là người yếu hơn những người khác nhưng lại được cả đội dạy dỗ và bảo vệ, trong trận chiến gần đây nhất, cậu bởi vì mạng lớn nên mới không bị làm sao.
Nhưng đổi lại là những huynh đệ bằng hữu của cậu đều bị thương nặng cho nên chuyến đi lần này là cậu muốn giúp họ tìm thảo dược trị thương.
Cả nhóm chạy một quãng đường mới đuổi kịp y, Thẩm Thần đứng một chỗ, y nhường như đang nhìn thứ gì đó.
Cả nhóm ngay lập tức giảm tốc độ lại, sau đó là ngừng hẳng lại.
Nhưng có một người lại không ngừng, cậu cúi đầu chạy không ngờ lại đâm thẳng vào người y, cậu liền ngã xuống đất.
Bàn tay của cậu bất giác mà xoa đầu, Thẩm Thần bị người phía sau đụng phải cũng có phần hơi đau, y quay người lại muốn xem ai gan to như vậy.
Cả nhóm đều bị hành động của Trần Khanh làm khinh hãi, Trần Khanh xoa đầu nhìn người trước mặt.
Sắc mặt cậu bỗng chốc trở nên trắng bệch, lòng thầm kêu không xong rồi.
Cả nhóm ở phía sau cậu thầm chửi cậu là hậu đậu, đụng ai không đụng lại đụng phải Chiến Thần.
Kỳ này chắc cái mạng của ngươi cũng không còn.
Thẩm Thần nhìn Trần Khanh sắc mặt trắng bệch cùng với thân thể đang run cầm cập, y thầm nghĩ: Người này bị sao thế? Mình có làm gì đâu mà sợ đến trắng mặt vậy? Thẩm Thần chìa tay ra trước mặt cậu nói:”Chúng ta còn có nhiệm vụ cần làm, ngươi không thể ngồi đây chơi đùa được.”
Một câu nói của y khiến cả đám nhẹ nhàng thở phào, Trần Khanh nhìn y rồi nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt, cậu hít một hơi thật sâu mới vươn tay nắm lấy bàn tay y.
Thẩm Thần kéo cậu đứng dậy, y nhìn sang bọn người phía sau cậu.
Một người trong số đó hiểu ý của y, hắn ngay lập tức đi lên, Thẩm Thần lấy một quyển kinh thư từ trong tay áo đưa cho hắn bảo rằng:"Ngươi cùng những người khác hái linh dược như trong đó."
Hắn nhận lấy chấp tay nói "vâng", y quay người rời đi.
Hắn vỗ vai Trần Khanh bảo:"Đi thôi, ngươi tính đứng đây đến bao giờ.", hắn vừa dứt lời thì Thẩm Thần quay lại nhìn Trần Khanh, y lên tiếng khiến cả đám lo lắng dùm cho Trần Khanh, y nói rằng:
"Các ngươi tự phân chia nhau làm, riêng cậu ta thì phải đi theo ta."
Trần Khanh ngơ ngác nhìn Thẩm Thần rồi nhìn kẻ bên cạnh, cậu nhất thời buột miệng nói:"Ngài ấy kêu ta sao?", kẻ bên cạnh còn chưa trả lời thì Thẩm Thần lên tiếng trước:
"Không phải là ngươi thì là ai?"
Trần Khanh nghe lời hoảng hốt, cậu lúng ta lúng túng chạy đến chỗ y.
Thẩm Thần nhìn lướt cậu một lượt rồi không quan tâm, y cất bước rời đi, những người phía sau nhìn hai người sánh vai đi cùng nhau thầm cầu cho Trần Khanh không sao.
Thẩm Thần cùng Trần Khanh đi sâu vào trong rừng, bầu không khí xung quanh lại cộng thêm một Thẩm Thần lạnh lùng nghiêm túc khiến Trần Khanh nhất thời sợ hãi, cậu run rẩy cẩn thận từng bước chân của bản thân chỉ sợ một tiếng động nhỏ cũng khiến cậu không còn mạng.
Thẩm Thần liếc nhìn sang cậu, bề ngoài lạnh mặt không một cảm xúc nhưng bên trong lại khác hoàn toàn, y nghi hoặc bản thân: Mình có làm chuyện đâu mà sao cậu ta lại sợ hãi như vậy, mình chỉ kêu cậu ta đi chung để hái linh dược phụ, tại sao lại bị dọa ra như vậy?
Bản thân y không biết chính khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của bản thân khiến Trần Khanh cũng như những người xung quanh cũng phải sợ hãi.
Để giải tỏa nỗi sợ hãi trong lòng Trần Khanh, Thẩm Thần chủ động bắt chuyện trước, y nói:
"Ngươi tên gì? Nhập ngũ khi nào? Đã vào bao lâu rồi?"
Câu nói của y khiến Trần Khanh giật mình, cậu cố gắng đè nén sự sợ hãi xuống trả lời:"Thần tên là Trần Khanh, thần nhập ngũ vào khoảng một trăm năm trước.", Thẩm Thần nghe xong cũng giải quyết vấn đề trong lòng, ngày người này nhập ngũ rất có thể lúc đó y đang bế quan.
Thẩm Thần âm thầm nhìn sang Trần Khanh, sắc mặt cậu không thay đổi, sợ hãi và lo lắng đều xuất hiện đầy đủ trên khuôn mặt ngây thơ, y mỉm cười nói:
"Ngươi không cần phải sợ ta, ta kêu ngươi đi theo là muốn ngươi cùng ta hái linh dược chứ không phải trừng phạt ngươi."
Trần Khanh nhìn sang Thẩm Thần, nụ cười đó của y khiến sự sợ hãi chen lẫn với lo lắng trong người cậu đều xóa tan, nụ cười của y như ánh nắng soi sáng cho trái tim yếu đuối của cậu.
Lúc này, cậu lấy lại sự tự tin, cậu mạnh dạng hỏi:"Không biết đại nhân có thể giải đáp câu hỏi này của ta không?"
Thẩm Thần thu hồi lại nụ cười, y nhẹ gật đầu nói:"Tên của ta là Thẩm Thần, ngươi gọi như thế nào cũng được, hạn chế gọi đại nhân lại.
Ngươi muốn hỏi gì?", Trần Khanh cũng khá bất ngờ với câu nói của y.
Cậu đã từng tiếp xúc các vị thần ở Thiên giới nhưng không có ai đặc biệt như người bên cạnh cậu.
Muốn hỏi tên những vị thần khác đều rất khó nhưng riêng y lại có thể dễ dàng biết tên của y.
Chứng tỏ một điều, y là người dễ gần, không giống với những người kia.
Trần Khanh thất thần một lúc mới chợt nhớ ra bản thân đang định hỏi y, cậu hỏi:"Ngài rất khác biệt với những vị thần, thường thì các vị thần sẽ không cùng những thuộc hạ làm những việc này, nhưng ngài tại sao phải làm những việc này với chúng thuộc hạ như thần?"
Thẩm Thần cười nói:"Đều là người với nhau.
Tại sao ta lại không được làm những việc này? Bọn họ đã cố gắng chống đỡ trong lúc ta không có mặt, vậy tại sao ta lại không được cứu họ? Tất cả những chuyện ta làm đều muốn cảm ơn họ, bởi vì đã chiến đấu hết mình trên chiến trường.".