Khoảng hai canh giờ sau, Thẩm Thần được nghĩa tử Trường Hạ tìm thấy ở trong tình trạng ngất xỉu, đầu y cúi xuống, lưng tựa vào tảng đá cứng ở phía sau.
Hắn không nhiều lời lập tức chạy đến bế người đi đưa đến chỗ thái y điện xem tình hình sức khỏe, bản thân Trường Hạ mang lòng lo sợ nhìn nghĩa phụ ở trong lòng: Nghĩa phụ, người đừng xảy ra chuyện gì!
Tịch Nhiên nghe tin tìm được người liền lập tức bỏ tấu chương đang dang dở trong tay xuống bàn, nàng không chần chừ nhanh chóng đưa A Bạch đến chỗ Trường Hạ xem tình hình của sư phụ.
Khung cảnh đầu tiên đập vào mắt hai người họ là khuôn mặt anh tuấn của Trường Hạ bao phủ sự lo lắng, đôi mắt của hắn luôn hướng nhìn người nằm trên giường.
Tịch Nhiên đương nhiên nhìn thấu được loại cảm xúc đó, nàng chậm rãi đi đến mở lời an ủi:"Ngươi đừng lo lắng, y nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!", nhưng Trường Hạ nào nghe lọt tai mấy lời đó của nàng.
Bây giờ trong lòng hắn, trong mắt Trường Hạ hắn chỉ có mỗi nghĩa phụ Thẩm Thần.
Qua hai khắc, thái y chậm rãi thu tay đứng dậy, lão xoay người chấp tay tôn kính cất lời đáp:”Thưa bệ hạ và đại nhân, người không có dấu hiệu bị gì.
Sức khỏe rất tốt chỉ là y ngủ một giấc rồi sẽ tỉnh cho nên mọi người không cần phải lo lắng.", Tịch Nhiên cảm thấy nhẹ lòng khi chính tai nàng nghe thấy lời khẳng định của thái y.
Nàng hướng mắt sang sư đệ Trường Hạ ở bên cạnh nhẹ giọng bảo:"Y cũng đã không sao rồi! Ngươi đừng lo lắng quá nhiều lại hại đến sức khỏe.
Hơn nữa, nếu người tỉnh thấy bản thân Trường Hạ ngươi như vậy chả phải khiến y buồn hơn sao?"
Lúc này, lời nói của Tịch Nhiên mới thật sự khiến Trường Hạ nghe lọt tai từng chữ một thoát ra từ miệng nàng, mí mắt của hắn hạ xuống che nửa con ngươi, giọng nói mang cảm xúc đau buồn cùng sự trách mắng bản thân trong lòng, âm trầm vang lên:"Vâng, thần nhất định sẽ làm theo lời bệ hạ.", dù sao cũng đã biết tình hình của sư phụ, Tịch Nhiên đương nhiên nhìn thấu được vị sư đệ này của nàng cần không gian riêng với y cho nên Tịch Nhiên vươn tay vỗ nhẹ vào bờ vai Trường Hạ an ủi sau đó mang sự nhẹ lòng cùng A Bạch trở về.
Người người lần lượt rời đi chỉ để lại Thẩm Thần đang ngủ trên giường cùng với Trường Hạ vẻ mặt âm trầm xen lẫn cảm xúc oán trách bản thân hắn.
Đợi khi người cuối cùng rời khỏi thì căn phòng trở nên vắng lặng đến có thể nghe từng nhịp thở đều đều của người trên giường, Trường Hạ đứng lặng người giây lát mới cất bước đi đến giường.
Hắn hạ người ngồi xuống, đôi bàn tay Trường Hạ mang sự ấm áp nắm lấy bàn tay trái lạnh lẽo của y, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa sự oán trách bản thân hắn vang lên:”Nghĩa phụ, A Hạ thật sự xin lỗi người.
Nếu con sớm biết chấp đại bá giao người lại cho Mệnh Thần, nhất định con sẽ từ bỏ việc binh quyền để ở lại chăm sóc người.”
Đáp lại lời nói của Trường Hạ chỉ là sự im lặng cùng nhịp thở đều đều của Thẩm Thần nhưng cũng vì sự im lặng ấy của đối phương khiến sự đau đớn trong lòng hắn dâng trào.
Những giọt nước mắt trong suốt âm thầm rơi xuống thấm vào chăn, Trường Hạ nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của y lặng lẽ rơi lệ.
Trong lòng hắn bây giờ chỉ ngập tràn sự đau khổ và oán trách khi nhìn thấy nghĩa phụ thành ra như thế này, Trường Hạ run rẩy cất lời:”Nghĩa phụ… A Hạ rất nhớ người, con thật sự rất nhớ nghĩa phụ người…!”
“Người có biết không?”, đôi mắt ươn ướt những giọt nước mắt của Trường Hạ nhìn người nam nhân đang ngủ say trên giường.
“Thế gian này cần người và chính bản thân con cũng rất cần nghĩa phụ cho nên người nhất định phải trở về.”, cảm xúc oán trách trong lòng hắn đã không còn thay vào đó là nỗi nhớ đến người nghĩa phụ, sư phụ Thẩm Hy Nguyệt.
Bên cạnh nỗi nhớ thương trong lòng, bản thân hắn vẫn luôn cầu mong một điều duy nhất rằng mong nghĩa phụ có thể nhanh chóng trở lại thế gian.
Trở lại để ngắm nhìn thế gian hòa bình này và… có lẽ…
Trường Hạ nghĩ đến những lời đó chợt hạ mắt che giấu cảm xúc khó tả trong lòng.
Bàn tay của hắn chợt buông lỏng bàn tay của y sau đó chuyển hướng chạm vào khuôn mặt ngủ say của người trên giường nhỏ giọng nói:”Nghĩa phụ, người phải nhanh chóng trở lại.”
Đến thời gian chiều tối, Thẩm Thần từ cơn ngủ say tỉnh dậy khiến Trường Hạ ở bên cạnh vui mừng khôn xiết nhưng nói là tỉnh thực ra y vẫn còn trong tình trạng không nói, không cười.
Đôi mắt đen của Thẩm Thần vẫn luôn chứa sự vô hồn của trước kia, cơ mà điều đó cũng không thể làm cho niềm vui trong lòng Trường Hạ giảm bớt, hắn mang cảm xúc vui mừng ôm lấy người đối diện.
Thật lâu sau đó, Trường Hạ chậm rãi buông lỏng đối phương, hắn vươn tay sờ nhẹ vào khuôn mặt không cảm xúc của y.
Nụ cười nhẹ lòng xuất hiện trên khuôn mặt Trường Hạ, hắn nhỏ giọng nói rằng:”Nghĩa phụ, chúng ta đi thôi.
Cùng nhau trở về núi Thanh Nguyệt sống đến hết đời.”, đáp lại lời nói của Trường Hạ là sự im lặng không đáp của Thẩm Thần nhưng bản thân hắn đã sớm không còn xa lạ gì với sự im lặng này của y.
Bây giờ Trường Hạ hắn chỉ muốn một điều duy nhất: Đưa nghĩa phụ trở về núi Thanh Nguyệt sống đến hết đời.
Cơ mà, bản thân hắn làm sao có thể là người chỉ biết nghĩ mà không biết làm, điều đó nhanh chóng được hắn thực hiện.
Trước khi đi, Trường Hạ lập tức sai người đưa tin đến Tịch Nhiên bảo với nàng rằng y đã khỏe lại và bản thân hắn muốn đưa người trở về núi Thanh Nguyệt sống.
Bên cạnh đó, Trường Hạ cũng mong muốn Tịch Nhiên hiểu rằng nàng đừng ngăn cản hắn đưa người trở về Nhân giới sống ẩn dật.
Sau khi nghe tin tức từ vị sư đệ Trường Hạ, Tịch Nhiên đương nhiên không tỏ ý muốn ngăn cản đối phương đưa người đi, nàng hạ mắt che nửa con ngươi chứa sự cạn lời nói:”Ngươi trở về bảo lại với hắn rằng quả nhân không có ý kiến gì về chuyện này.”, kẻ thuộc hạ quỳ bên dưới nhanh chóng tiếp nhận hết thảy tất cả mọi lời nàng nói ra, gã chấp tay tôn kính hành lễ sau đó xoay người hóa thành cơn gió biến mất trước đôi mắt bình tĩnh của Tịch Nhiên.
"Tỷ thật sự để cho sư đệ mang sư phụ trở về núi Thanh Nguyệt một lần nữa sao?", A Bạch ngồi bên cạnh hướng đôi mắt ngạc nhiên nhìn khuôn mặt của Tịch Nhiên.
Người bên cạnh thở ra một hơi quay sang nhìn cô cười nhẹ giải thích:"Tỷ biết muội lo lắng cho hai người họ nhưng dù sao Trường Hạ sư đệ cũng không phải là người yếu ớt gì.
Đệ ấy sẽ tự biết cách bảo vệ bản thân cũng như sư phụ thế nên muội đừng lo lắng nhiều quá."
Mặc dù là như vậy nhưng trái tim của cô vẫn luôn chứa đựng một sự lo lắng đến khó chịu không trôi nổi, thật sự đối phương mạnh đến mức như thế nào thì bản thân A Bạch vẫn lo lắng cho sự an toàn của hai người họ.
Cơ mà, loại cảm xúc đó của cô thế mà bị Tịch Nhiên ngồi bên cạnh nhìn thấu, nàng vươn tay chạm vào khuôn mặt của A Bạch xoa nhẹ bảo:"Muội đừng lo lắng nhiều, Trường Hạ và sư phụ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Hãy tin ta đi.", A Bạch bị hành động của Tịch Nhiên làm đơ ra một lúc phản ứng lại, cô nhẹ giọng đáp:"Được."
Tịch Nhiên bất chợt cười hí mắt tiến đến nói nhỏ bên tai A Bạch nói rằng:"Muội mau nghỉ ngơi giữ sức đi, đợi khi sư phụ tỉnh lại.
Tỷ sẽ tổ chức đại hôn cho hai chúng ta khi đó muội sẽ không còn sức để bước xuống giường.", nửa câu sau của Tịch Nhiên mang ý tứ trêu chọc khiến A Bạch đỏ mặt nhanh chóng đẩy nhẹ người trước mặt.
Cô mang khuôn mặt xấu hổ không nói một lời lập tức đứng dậy rời khỏi căn phòng, đôi mắt tràn ngập ý cười của Tịch Nhiên nhìn bóng lưng đối phương rời đi.
Nàng chống tay nhìn hướng A Bạch rời đi nói rằng:"Quả nhiên muội ấy rất dễ thương.".