“Bổn tọa đương nhiên biết nhưng chỉ muốn hỏi xem ngươi có thật sự đưa đúng người đến hay không!”, rồng đen tự xưng "bổn tọa" mang dáng vẻ cao ngạo trả lời câu hỏi của Trạch Hiên khiến hắn khó chịu đến cau mày.
Nhưng cảm giác khó chịu đó trong người Trạch Hiên cũng dần dần đè xuống sau khi bên tai hắn nghe thấy câu nói tiếp theo của đối phương:"Nếu đã đưa đúng người đến thì cũng nên bắt đầu nhiệm vụ, có lẽ bản thân ngươi đã biết mình nên làm gì rồi chứ?"
Đối với câu hỏi của con rồng đen, Trạch Hiên chẳng lộ ra cảm xúc chỉ im lặng không nói gì, hắn hạ mắt xoay người đi đến trước mặt Thẩm Thần.
Rồng đen phía sau cũng không tỏ ra tức giận trước thái độ của Trạch Hiên, đôi mắt đỏ tươi như máu của nó nhìn chằm chằm vào tấm lưng vững chắc của người nọ sau đó rồng đen ấy lại dời tầm mắt sang chỗ khác.
Trạch Hiên lúc này đã đứng trước mặt Thẩm Thần, hắn đưa tay muốn chạm vào người đối phương thì Nguyệt Quân bất chợt xuất hiện ngăn cản Trạch Hiên hắn ra tay:"A Hiên, ngươi đừng làm vậy với ngài ấy.
Hãy dừng tay lại đi."
“Vì sao ngươi là ngăn cản ta? Lẽ nào ngươi không muốn sống tiếp sao?”, Trạch Hiên ngạc nhiên trước lời ngăn cản của người thương.
Bản thân hắn đã dành bao nhiêu thời gian và công sức chỉ để sắp đặt số mệnh giữa người thương với Thẩm Thần, thế mà bây giờ đối phương lại muốn Trạch Hiên hắn ngừng tay.
Hắn sao có thể dừng tay được, hơn nữa chính Trạch Hiên hắn đã phóng lao thì phải bay theo lao làm sao có thể quay đầu.
Nguyệt Quân mang hình dáng của một nguyên anh nhỏ bé, đối phương mang khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương lấy thân mình ngăn cản bàn tay của Trạch Hiên.
Đôi mắt đen láy mang sự kiên quyết nhìn hắn, Nguyệt Quân nói rằng:"Đúng là bản thân ta rất muốn sống nhưng không phải là sống lại bằng cách này của ngươi.
Nguyệt Quân ta cũng không thể vì sự tham muốn sống của bản thân mà hại người khác.
A Hiên, ngươi hãy suy nghĩ lại đi."
"A Quân, ngươi có biết không? Chỉ vì muốn Nguyệt Quân ngươi sống trở lại mà chính bản thân Trạch Hiên ta phải tính toán hết thảy tất cả mọi thứ.
Cũng chỉ vì ngươi mà bản thân ta phải dùng đến việc đổi mệnh.
Tại sao ngươi không hiểu cho ta? Bản thân Trạch Hiên ta làm tất cả chỉ vì muốn ở bên cạnh ngươi!", Trạch Hiên kích động trước sự ngăn cản của Nguyệt Quân, hắn mang tâm trạng bức dọc nói ra những lời trong lòng cho đối phương biết.
Bản thân Trạch Hiên chỉ muốn Nguyệt Quân biết rằng hắn yêu y rất nhiều, tình yêu của Trạch Hiên hắn dành cho Nguyệt Quân nhiều đến mức có thể lấy cả Tam giới để đổi lấy.
Huống chi là việc đổi mệnh số, chỉ cần việc đó có lợi với người thương cho dù có xảy ra hậu quả gì đi chăng nữa thì bản thân hắn đều tình nguyện chịu đựng hậu quả đó.
Cơ thể nguyên anh của Nguyệt Quân chợt thay đổi sau khi Trạch Hiên thốt ra những lời trong lòng, kích thước của cơ thể y dần dần lớn ra nhưng kèm theo đó là sự mờ nhạt xuất hiện trên cơ thể của Nguyệt Quân.
Y giang đôi tay ôm lấy Trạch Hiên đang đứng sững người nhìn bản thân, giọng nói dịu dàng mang sự ấm áp như ánh nắng mặt trời vang lên bên tai hắn.
Nguyệt Quân nói rằng:"Ta đều biết hết, bản thân Nguyệt Quân ta cũng hiểu được tình cảm mà ngươi dành cho ta.
A Hiên à, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.
Hãy đi cùng ta sống một cuộc đời mới."
Trạch Hiên cắn môi cố kìm nén cảm xúc trong người sau lời nói của đối phương, hắn chậm rãi ôm lấy Nguyệt Quân vùi khuôn mặt mang cảm xúc khó tả vào bờ vai ấm áp của y.
Thật sự bây giờ, chính bản thân hắn cũng không biết nên làm thế nào? Trạch Hiên hắn cũng không biết nên chọn theo con đường nào?
Nguyệt Quân biết Trạch Hiên còn đang do dự về sự lựa chọn của bản thân, y nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của đối phương chậm rãi cất lời:”A Hiên, ngươi đừng tiếp tay cho Thiên Mệnh làm hại người.
Nguyệt Quân ta như thế này cũng là do gã hại mà ra, thứ gã muốn thật sự là mệnh cách đặc biệt của ta và Thẩm đại nhân.
A Hiên, ngươi biết lý do tại sao tên Tử Thành kia lại phản bội chúng ta không?"
Trạch Hiên nghe thấy người thương nhắc đến chuyện cũ, hắn mang tâm trạng nặng nề chậm rãi rời khỏi bờ vai của Nguyệt Quân.
Đôi mắt ươn ướt những giọt nước mắt nhìn y, hắn nhỏ giọng hỏi:"Ý của ngươi là do Thiên Mệnh đứng đằng sau giật dây?", Nguyệt Quân hạ mắt im lặng gật đầu sau câu hỏi của đối phương.
Vốn dĩ chuyện này bản thân y cũng không hề biết nhưng sau khi suy nghĩ về chuyện năm đó.
Nguyệt Quân mới biết rõ được hết thảy tất cả mọi chuyện, Trạch Hiên từng nói rằng bản thân y và Thẩm đại nhân có chung một số phận, chung một mệnh cách đặc biệt.
Thế tại sao Tử Thành lại muốn hiến tế Nguyệt Quân y cho Thiên Mệnh, tất cả cũng chỉ vì sự tham muốn của bản thân cho nên mới bị gã Thiên Mệnh lợi dụng để lấy được mệnh cách đặc biệt ấy từ người Nguyệt Quân.
Có lẽ do Thiên Mệnh đã nhìn ra điều gì đó trong tương lai mới lập ra âm mưu hại y và Trạch Hiên.
"Nếu đã như vậy thì chúng ta phải tìm cách tiêu diệt gã này, không thể để gã Thiên Mệnh này sống lâu hại người được.", Trạch Hiên cất lời lập tức kéo Nguyệt Quân từ dòng suy nghĩ trở về, đôi mắt mang sự dịu dàng, ấm áp nhìn đối phương.
Y nở nụ cười nói rằng:"A Hiên, chuyện tiêu diệt gã cứ để ta lo.
Nguyệt Quân ta sẽ đồng quy vu tận với gã ta ở vết rách Thời Quang Ma.
Thẩm đại nhân đều nhờ vào A Hiên ngươi chăm sóc."
Trạch Hiên vươn tay nắm lấy bàn tay của Nguyệt Quân, đôi mắt đen mang cảm xúc khó tả nhìn khuôn mặt quen thuộc năm nào.
Hắn run rẩy cất lời:"A Quân… Hãy để Trạch Hiên ta cùng đi với ngươi.
A Quân ngươi đi rồi, ta cũng không còn ý nghĩa gì để sống tiếp cho nên sống thì cùng nhau sống đến bạc đầu, chết thì cùng nhau chết.", lời nói mang cảm xúc nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự đau xót trong lòng của Trạch Hiên khiến trái tim Nguyệt Quân cũng cảm nhận được sự chua xót khi thấy những lời như vậy của đối phương.
Nguyệt Quân chớp mắt gật đầu mỉm cười đáp:"Được, sống chết cùng nhau vượt qua."
Lúc này, Thiên Mệnh hóa thành một thiếu niên không mấy anh tuấn đứng nhìn vết rách Thời Quang Ma đang hoạt động ở phía dưới.
Đôi mắt đỏ tươi không mang cảm xúc gì nhìn vết rách ấy bất chợt giọng nói của Trạch Hiên vang lên từ phía sau:"Mọi chuyện đã làm theo ý đại nhân.
Không biết nhiệm vụ tiếp theo của ta là gì?”
Thiên Mệnh không mấy ngạc nhiên trước tốc độ làm việc của Trạch Hiên, gã lặng người không nói gì chỉ nhìn vết rách Thời Quang Ma giây lát mới chậm rãi xoay người.
Mũi kiếm sắc nhọn mang theo tức khí lạnh lẽo bất ngờ đâm xuyên qua ngực Thiên Mệnh, màu máu đỏ thẫm lập tức hòa vào lớp y phục trên người gã.
Đôi mắt đỏ tươi của gã dời lên nhìn sự lạnh lẽo pha lẫn với hận thù trong đôi mắt của đối phương, bàn tay Thiên Mệnh vươn lên nắm lấy lưỡi kiếm, khóe môi gã cong lên nở ra một nụ cười quái dị nói:”Mệnh Thần à, ngươi quá ngây thơ rồi! Ngươi tưởng Thiên Mệnh ta dễ dàng chết dưới một kiếm chí mạng này sao?”