Ba ngày sau đó cứ êm đềm trôi qua, Thẩm Thần vì việc luyện đan để giải độc cho Lăng Tiêu mà xuống núi liên tục tìm thảo dược, có thể nói rằng đến thời gian nói chuyện với Ngô Thanh cũng khá ít.
Hai người họ chỉ trò chuyện với nhau khi đêm đã khuya, Ngô Thanh biết y bận rộn với việc chữa trị cho Lăng Tiêu nên hắn có đề nghị muốn cùng đối phương tìm thảo dược nhưng y lại từ chối bảo rằng:
"Ngươi không cần phải làm vậy, ta chỉ cần Ngô Thanh ngươi ở lại chăm sóc Lăng Tiêu.
Mọi chuyện còn lại cứ để ta lo.", Ngô Thanh biết bản thân có làm gì thì Thẩm Thần vẫn giữ nguyên lời nói ấy, vì vậy hắn cũng không dám làm phiền nhiều đến Thẩm Thần.
Cho nên Ngô Thanh luôn có thời gian ở bên cạnh Lăng Tiêu chờ đợi người nằm trên giường tỉnh lại.
Quả nhiên, y thuật của Thẩm Thần cộng với sự chăm sóc của Ngô Thanh như một phép màu khiến Lăng Tiêu đang hôn mê trên giường chợt tỉnh lại.
Việc đầu tiên mà đối phương làm chính là muốn đi nói lời cảm ơn với Thẩm Thần nhưng tiếc rằng hắn còn chưa ngồi dậy thì Ngô Thanh đã nhanh tay ép người nằm xuống, đối phương cất lời dỗ dành hắn bằng lời nói ngọt ngào nhẹ nhàng, Ngô Thanh nói rằng:"Có chuyện gì thì ngươi cứ nói với ta.
Bản thân Lăng Tiêu ngươi chỉ mới tỉnh lại không nên làm vậy, ảnh hưởng đến sức khỏe thì lại khiến cho Thẩm Hy càng thêm mệt."
Lời nói của người thương cất lên thì cho dù Lăng Tiêu có bất mãn với hành động của đối phương đến mấy cũng không dám phản đối.
Nhìn bề ngoài hắn là nam nhân lạnh lùng như vậy nhưng thật ra khi có người thương ở trước mặt thì có bao nhiêu bất mãn hay sự lạnh lùng vô tình cũng vứt sang một bên.
Bởi vì Lăng Tiêu cùng người thương đã trải qua rất nhiều chuyện mới nhìn thấu được tình cảm của đối phương cho nên hắn có như thế nào cũng luôn mang sự dịu dàng và nhẹ nhàng dành cho đối phương, riêng những lời nặng nề thì lại giữ trong lòng.
Tất cả việc hắn làm chỉ vì muốn người thương cảm nhận được ấm áp từ tình yêu mà Lăng Tiêu hắn dành cho đối phương.
Lăng Tiêu biết Ngô Thanh lo cho sức khỏe của hắn và sợ Lăng Tiêu hắn làm phiền đến Thẩm Hy, cho nên Lăng Tiêu cũng không thể làm gì hoài việc nghiêng đầu sang một bên tránh ánh mắt của Ngô Thanh, nhẹ giọng nói:"Được, ngươi thay ta chuyển lời đến Thẩm Hy rằng Lăng Tiêu ta rất cảm ơn vì tất cả.
", Ngô Thanh cười thấp trước hành động của Lăng Tiêu, đối phương cũng lập tức đáp ứng yêu cầu mà người trên giường đưa ra, một câu nói "được" vang lên trong phòng.
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi đó, Lăng Tiêu bị Ngô Thanh cùng với giọng nói nhẹ nhàng của đối phương dỗ dành hắn nghỉ ngơi khiến người trên giường hơi bực bội nhưng biết làm sao được khi người ép hắn lại là người thương.
Lăng Tiêu chỉ biết khiến sự bực bội đó thành sự bất lực thở dài, hắn cũng không còn cách gì hoài làm theo lời của người thương.
Cơ mà rất hiệu quả, chưa được bao lâu thì Lăng Tiêu đã rơi vào giấc ngủ sâu, điều đó khiến Ngô Thanh cảm thấy yên lòng hơn một chút, hắn không vội đi tìm Thẩm Thần chỉ ngồi lặng người đợi từng thời gian từng chút một trôi qua.
Đến khoảng hai canh giờ sau, Thẩm Thần từ bên ngoài bước vào, tay mang theo một hộp gỗ đi đến chỗ Ngô Thanh.
Ánh mắt của đối phương chợt dời sang người y, hắn nói rằng:"Thẩm Hy, A Tiêu nhờ ta chuyển với ngươi rằng Lăng Tiêu hắn rất cảm ơn vì tất cả.", trước lời nói của Ngô Thanh, Thẩm Thần không lộ ra chút bất ngờ nào chỉ là bản thân y cảm nhận được sự nhẹ lòng khi nghe tin tốt này.
Thẩm Thần im lặng xoay người đặt hộp gỗ trong tay lên chiếc bàn ở gần đó, y mở hộp gỗ nhanh chóng lấy kim châm ở trong chiếc hộp sau đó bước đến chỗ Lăng Tiêu.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Thẩm Thần chợt xuất hiện nụ cười nhẹ nói rằng:"Lăng Tiêu tỉnh lại là tốt rồi.
Nói với hắn rằng không cần phải cảm ơn ta, những gì mà ta làm đều vì các ngươi là bằng hữu của ta.", y vừa nói vừa cầm từng kim châm chậm rãi đâm vào những nguyệt đạo trên khuôn mặt ngủ say của Lăng Tiêu.
"Nhưng bọn ta lại cảm thấy bản thân đã nợ ngươi rất nhiều.", tay cầm kim châm của Thẩm Thần chợt ngừng lại, tầm nhìn của y lập tức chuyển dời sang Ngô Thanh ở bên cạnh sau những câu nói đó.
Thẩm Thần nhẹ lắc đầu phản đối lời nói của Ngô Thanh, y đáp:"Là ta nợ bọn ngươi, nếu không có những người bằng hữu như các ngươi.
Ta vốn dĩ đã không thể nhìn thấy vẻ đẹp ẩn sâu ở trần gian, chắc có lẽ bản thân ta của lúc này vẫn nằm sâu trong bóng tối."
Ngô Thanh hơi cúi thấp đầu che dấu đi sự hối hận nhỏ giọng chất vấn bản thân mình:"Nếu bọn ta không xuất hiện thì ngươi sẽ không đau lòng đến mức này.
Và cũng không chờ đợi người đó như thế này, tất cả là lỗi của bọn ta.", kim châm trong tay Thẩm Thần được đặt lại chỗ cũ, bàn tay của y lập tức chuyển hướng đến bờ vai của Ngô Thanh.
Thẩm Thần nhẹ nhàng vỗ vai an ủi đối phương bằng giọng nói dịu dàng và ấm áp:"Ngươi đừng tự trách, ta như thế này không phải là lỗi của các ngươi.
Ta lựa chọn như thế nào đều chấp nhận hậu quả của nó cho nên việc ta chờ đợi đối phương chính ta đã lựa chọn."
Lời nói an ủi của Thẩm Thần như viên kẹo ngọt dỗ dành được một phần nào của sự đau đớn và tự trách trong lòng Ngô Thanh, hắn biết người trước mặt này là một nhân tài hiếm có, có tài lẫn nhan sắc nhưng bản thân Ngô Thanh lại cảm thấy tự trách và thương xót một phần nào đó, bởi vì không thể giúp ích được y.
Không những vậy, còn khiến cho đối phương mất đi người thương phải mang sự hy vọng nhỏ bé chờ đợi người thương đến tìm.
Thẩm Thần biết bản thân an ủi vô ích, y cảm giác như đối phương vẫn chưa quên đi sự tự trách trong lòng đành phải cười cười nói đùa châm chọc đối phương:"Ngươi đừng buồn như vậy, không phải Ngô Thanh của chúng ta rất hoạt bát sao? Tại sao lại buồn bã và tự trách bản thân như vậy?", mục đích của y chính là muốn Ngô Thanh dần dần quên đi những cảm xúc tiêu cực đó.
Quả nhiên rất có hiệu quả, lời nói đùa của Thẩm Thần lập tức khiến Ngô Thanh chậm rãi quên đi nỗi buồn tự trách trong lòng.
Ngô Thanh ngẩng đầu nhìn y với ánh mắt ôn hòa mỉm cười nói rằng:"Cảm ơn ngươi, Thẩm Hy.", Thẩm Thần thu tay lắc đầu chỉ cười chứ không trả lời, đối phương biết ý cũng không nói gì thêm.
Hắn lặng lẽ nhìn y cầm những kim châm đâm vào nguyệt đạo trên khuôn mặt của người trên giường.
Sau khi Thẩm Thần đả thông kinh mạch trong người Lăng Tiêu và căn dặn Ngô Thanh nhớ chăm sóc và cho đối phương uống thuốc đúng giờ mới an tâm trở về phòng đóng cửa nghỉ ngơi ba ngày.
Trong thời gian Lăng Tiêu trúng độc hôn mê, Thẩm Thần y đã không màng đến sức khỏe mà tìm hiểu loại độc dược trong người Lăng Tiêu.
Mọi công sức của Thẩm Thần đều được đền đáp khi y tìm ra được loại độc đó trong những quyển sách cổ và cũng có lẽ Thẩm Thần cũng cảm nhận được phần nào nhẹ nhõm sau khi biết tin Lăng Tiêu tỉnh lại, sự nặng nề trong lòng y đã dần dần biến mất.
Cuối cùng bản thân Thẩm Thần có thể nghỉ ngơi vài ngày chờ đợi Lăng Tiêu khôi phục sức khỏe.
Sau khi uống thuốc mà chính tay Thẩm Thần luyện ra, độc dược trong người Lăng Tiêu có dấu hiệu biến mất dần dần đi.
Đợi khi độc dược biến mất hoàn toàn thì đã hơn một tháng và kèm theo đó là những sự thật bất ngờ về thân phận của Thẩm Thần.
Ban đầu, Lăng Tiêu nhìn thấy dung mạo tuyệt mỹ của y thật sự có cảm giác y chang như Ngô Thanh, vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến hắn không thể nào nhớ ra nhưng đến khi nhớ đến chuyện vị thần mang danh "Cung Thanh Kiếm Tử" mới nhận ra dung mạo của bức tượng rất giống với dung mạo của Thẩm Thần.
Biết bằng hữu của mình là thần tiên thật sự Lăng Tiêu không tài nào chấp nhận nhưng khi chính miệng Thẩm Thần thừa nhận, hắn mới thật sự chấp nhận sự thật bất ngờ này.
Bên cạnh đó, hai người bọn hắn cũng biết thêm về cái tên của Thẩm Thần, nói là biết nhưng hắn và Ngô Thanh vẫn gọi y là "Thẩm Hy", bởi vì cái tên này đã đi theo bọn hắn rất lâu mà Thẩm Thần lại không có ý kiến gì về cách xưng hô nên hắn và Ngô Thanh quyết định gọi y bằng cái tên thường hay gọi.
Và thời gian cứ thế trôi qua, Lăng Tiêu và Ngô Thanh sống cùng Thẩm Thần ở núi Thanh Nguyệt gần hai năm mới rời đi.
Trước khi đi, hai người họ có trao lại cho y một miếng ngọc tuyệt đẹp, bảo rằng:"Nếu có chuyện gì cần giúp thì cầm miếng ngọc này gọi tên bọn ta.
Hai người chúng ta sẽ xuất hiện đến giúp ngươi.", Thẩm Thần cũng không dám từ chối ý tốt của hai người họ mà vươn tay nhận lấy miếng ngọc ấy từ tay Lăng Tiêu, y gật đầu nói "cảm ơn".
Dưới ánh mắt của Thẩm Thần, hai bóng hình của Ngô Thanh và Lăng Tiêu dần dần mờ nhạt hòa vào thiên nhiên trước mắt.
Lăng Tiêu và Ngô Thanh vừa rời đi không lâu thì Trường Hạ trở về sau chuyến đi kèm theo đó hắn mang theo một người đến gặp y.
Ánh mắt của Thẩm Thần hơi bất ngờ khi nhìn thấy đối phương, giọng nói tôn kính vang lên:
"Đệ tử Tịch Nhiên bái kiến sư phụ.".