Huyết Lang Báo Thù

Chương 88: Trận Chiến Trong Rừng Cây






Lúc này khuôn mặt Đông Phương Hạ mang theo nét tươi vui, cử chỉ tao nhã, thái độ chân thành, ánh mắt sáng đẹp đó càng khiến tim Diệc Phi đập nhanh hơn.

Cô rất muốn biết lúc Đông Phương Hạ ở nhà họ Bek nước Úc và ở bên ngoài đã tiếp xúc với những người nào, người đàn ông mang nhiều vẻ này, luôn mang đến cho cô kinh ngạc vui mừng!
Tiếng Pháp thuần túy, khí thế dọa người, ánh mắt sắc bén, thủ đoạn tàn nhẫn, những thứ tưởng chừng như không thể dung hợp, hiện tại đều có hết ở trên người đàn ông trước mặt này, người đàn ông này, còn là chồng chưa cưới của cô!
Diệc Phi chưa từng dám nghĩ Đông Phương Hạ sẽ lãng mạn với mình như vậy, bởi vì cô đã là vợ chưa cưới của Đông Phương Hạ rồi, đã không cần thiết phải tốn thời gian trên người cô nữa.


Nhưng, Đông Phương Hạ không chỉ không như vậy, ngược lại trong lúc bận trăm công ngàn việc còn dành thời gian ở bên cạnh cô, thậm chí thân thể có mệt mỏi, cũng phải đến gặp cô.
Những điều này, Diệc Phi thực sự rất cảm động! Mặc dù Đông Phương Hạ không nói, nhưng cô có thể nhìn ra trong lòng Đông Phương Hạ rất quan tâm cô.

Vì vậy, cô rất trân trọng khoảng thời gian ở cùng Đông Phương Hạ! Bởi vì cô biết, Đông Phương Hạ còn có vài hồng nhan tri kỷ nữa! Thư Lăng Vy, Bek Er, cùng với những người cô không biết sẽ dần dần xuất hiện bên cạnh Đông Phương Hạ, đến lúc đó tình yêu Đông Phương Hạ dành cho cô sẽ giảm đi một phần, Đông Phương Hạ không biết thuật phân thân, anh bận như vậy, không thể quan tâm đến tất cả mọi thứ.
“Đây chính là duyên phận! Đông Phương Hạ, em cũng muốn cảm ơn ông trời, là ông ấy đã đem anh đến bên cạnh em! Chúng ta cùng đem những điều này ghi tạc trong lòng nhé.

Được không?”
“Ừm!”
“Cách!”
Hai ly rượu chạm vào nhau! Đông Phương Hạ tao nhã nhấp một ngụm nhỏ rượu vang đỏ.
Mặc dù Diệc Phi sinh ra ở gia đình giàu có, nhưng nhìn thấy Đông Phương Hạ giống như những quý ông ngoại quốc trên phim, Diệc Phi hài lòng gật đầu, cầm lấy dao nĩa.
Cảm giác này, thật ấm áp, yên bình, lãng mạn! Diệc Phi thường xuyên đến những địa điểm cao cấp, nhưng chưa lần nào có cảm giác giống như lần này.


Có lẽ, là người ở bên cạnh không giống nhau.
Đông Phương Hạ nhìn thấy mọi cử chỉ của Diệc Phi đều toát lên vẻ cao quý và tao nhã! Cũng âm thầm tán thưởng.
Trong khoảng thời gian này, hai người nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự! Nếu không phải đã biết Đông Phương Hạ là cậu chủ nhà họ Đông Phương ở nước Z, Diệc Phi thật sự cho rằng anh là quý tộc ưu tú của một quốc gia phương tây nào đó.
Một tiếng sau, hai người đã dùng bữa xong!
“Đợi anh một chút, anh đi thanh toán!”, Đông Phương Hạ lau miệng, nói với Diệc Phi.
“Đông Phương Hạ, lần này, dùng thẻ của em đi!”
Đông Phương Hạ lắc đầu, mỉm cười với Diệc Phi! Đi đến quầy thu ngân.
Ban đêm, bầu trời sao rực rỡ vô cùng đẹp, ánh sao lấp lánh trong vũ trụ, giống như đang chớp mắt, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Từ nhà hàng đi ra, ánh đèn chói mắt khiến Đông Phương Hạ phải nheo hai mắt lại, xe cộ như nêm! Người đi đường qua lại không ngớt.
Đánh giá xung quanh một chút! Đông Phương Hạ mở cửa xe cho Diệc Phi! Sau khi đích thân thắt dây an toàn cho Diệc Phi, mới vòng lại ngồi vào ghế lái, lái chiếc xe thể thao của Diệc Phi rời đi.
Trên đường phố Yên Kinh, Đông Phương Hạ lái xe không mục đích, lúc đi chỗ nọ, lúc dừng chỗ kia, hoàn toàn không có ý định về nhà.
“Anh có việc gì sao? Sao lại đi loanh quanh trên đường vậy!”

“Anh phải xem xem mấy con “rắn” đó còn bám theo chúng ta không!”, Đông Phương Hạ liếc nhìn kính chiếu hậu nói.
“Bọn chúng vẫn còn bám theo sao?”
“Đương nhiên, không giết được anh bọn chúng trở về ăn nói thế nào với cậu chủ của bọn chúng!”, Đông Phương Hạ cười lạnh một tiếng, ngay sau đó, lập tức tăng tốc, lái xe ra khỏi thành phố, đi về phía ngoại ô.

Đồng thời, gửi tin nhắn cho Tây Môn Kiếm.
Nhìn thấy Đông Phương Hạ lái xe đến một nơi hoang vu! Lại nghe thấy Đông Phương Hạ nói như vậy, Diệc Phi không khỏi lo lắng! Suy nghĩ trong giây lát, những điều này đúng là khó tránh khỏi, Đông Phương Hạ có kinh nghiệm nhiều như vậy, sao phải lo lắng chứ! Nếu thật sự sợ hãi, hiện tại anh đã về thẳng nhà rồi, những tên đó, tuyệt đối không dám đến nhà họ Đông Phương làm loạn.
Lúc trước, Đông Phương Hạ chỉ biết có hai xe bám theo mình, nhưng đến vùng ngoại ô, lại có thêm bốn chiếc nữa, xem ra, những tên này đã có sự chuẩn bị đầy đủ!
Ra khỏi thành phố, đi đến một rừng cây! Đông Phương Hạ đậu xe ở ven đường! Xuống xe kéo Diệc Phi đi về phía khu rừng.
Cây cối ở đây thưa thớt! Ánh trăng mờ, tôn lên bầu trời đêm thăm thẳm! Bên cạnh còn có một nhà máy bỏ hoang! Phía trước rậm rạp, càng đi về phía trước càng cảm thấy âm u, dường như ẩn chứa bóng tối vô biên.
Trong đêm tiếng côn trùng kêu càng rõ ràng! Vài cơn gió mát thổi đến, Diệc Phi căng cứng người! Đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc..