Huyết Lang Báo Thù

Chương 733: Anh Kiếm Tôi Là Người Có Trí Nhớ Kém Sao!”






“Kệ cậu ta đi!”, Trác Thương Ngân nhả ra một câu, Lãnh Lạc lập tức lui xuống!  
Đông Phương Hạ thấy vậy liền lạnh lùng hừ một tiếng, còn làm thế khiến người ta tức chết với Lãnh Lạc! Điều này khiến mấy người Tây Môn Kiếm không thể không thắc mắc phân thận của Lãnh Lạc, tại sao cô ấy cung kính với lão tổ tông như vậy.

Trác Thương Ngân thấy Đông Phương Hạ hiên ngang đi đến hầm rượu, ông ấy nói với Lãnh Lạc: “Theo cách nói của tên nhóc đó, người hiện tại các con có cách sống của người hiện đại! Lão phu không quản việc này, nhưng Lãnh Nhi, con đừng quên thân phận của con, bất kể lúc nào và ở đâu, đừng quên con là người thế nào của cậu ta!”  

“Lão tổ tông dạy rất phải, hậu sinh tiểu bối biết sai rồi! Xin lão tổ tông đừng trách”, Lãnh Lạc lại quỳ xuống.

Cuộc nói chuyện của Trác Thương Ngân và Lãnh Lạc, nếu để Đông Phương Hạ nghe thấy, nhất định sẽ không đơn thuần cho rằng Lãnh Lạc chỉ là sư tỷ của anh, nhất định cô ấy còn có thân phận khác.

Mấy người Tây Môn Kiếm đã nhìn thấy tất cả, cho dù trong lòng có thắc mắc lớn cũng không dám lên tiếng hỏi điều gì.

An Nhiên là cậu bé nghịch ngợm, cũng không dám hỏi! Sau khi thấy ông lão vào phòng, cậu ta liền hô gọi mấy người Tây Môn Kiếm đến nơi khác.


Trước khi đi, Vương Thiến Thiến nhìn căn phòng nhỏ một cái! Sau khi ánh nhìn của cô ta đặt vào Lãnh Lạc, ánh mắt liền thay đổi!  
Không ai biết tại sao ánh mắt của Vương Thiến Thiến lại thay đổi, cũng không có ai biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì! Nhưng nỗi sợ trong lòng cô ta không hề giảm bớt, đặc biệt là nhìn thấy ông lão trong truyền thuyết như Trác Thương Ngân!  
Nơi ở của An Nhiên ở bên cạnh của Khê Cốc, cảnh sắc ở đây cũng khiến người ta tâm hồn rộng mở, tinh thần vui vẻ! Đi qua sân đình đến căn nhà nhỏ, An Nhiên vội vàng bảo mấy người Tây Môn Kiếm ngồi xuống! Sau khi bưng một ấm trà đến, cậu ta nói với Tây Môn Kiếm: “Anh Kiếm, không ngờ lần này người đi cùng lão đại đến là anh, he he, anh còn nhận ra tôi chứ!”  
Trong những người ngồi đây, An Nhiên chỉ quen Tây Môn Kiếm! Ban đầu lúc cậu ta rời đi, Bạch Vỹ vẫn chưa gia nhập Lang Quân, Trương Vũ Trạch ở Hải Bang, Vương Thiến Thiến ở Tào Bang!  
Tây Môn Kiếm thấy An Nhiên vẫn giống như lúc anh ta quen biết ở Yên Kinh, khuôn mặt chỉ đen hơn một chút, trưởng thành hơn trước đây! Anh ta cười nói: “Làm sao? Cậu tưởng rằng Trương Hàm sẽ cùng chúng tôi đến đây à! Anh Kiếm tôi là người có trí nhớ kém sao!”  
“He he… Anh Kiếm dạy rất phải, nhưng đừng mang Trương Hàm ra đùa”, khuôn mặt An Nhiên ửng đỏ, đưa chén trà cho mấy người Tây Môn Kiếm và Trương Vũ Trạch.

Ba người Trương Vũ Trạch, Bạch Vỹ, Vương Thiến Thiến ngắm nghìn bài trí trong phòng, một chiếc bàn một chiếc ghế, toàn bộ đều là kiểu dáng cổ đại, ngay cả chén trà này cũng vậy.


Lúc ánh mắt của Bạch Vỹ đặt vào chén trà, con mắt trừng mở thật to, mẹ kiếp, là đồ dùng trong hoàng cung thời đại nhà Thanh, hay lắm! Không chỉ là những thứ này, đồ gốm được bày trong phòng đều là đồ vật cổ xưa quý giá, bất kỳ vật phẩm nào ở đây, nếu mang đến Yên Kinh, chắc chắn sẽ gây lên bao nhiêu làn sóng.

Trương Vũ Trạch vẫn nhìn dò xét An Nhiên, em rể tương lai của mình, làm sao trong vòng ba tháng ngắn ngủi, lại có võ nghệ như vậy! Ban đầu ở trường đại học Yên Kinh, Trương Vũ Trạch chỉ nhìn qua An Nhiên một cái, bây giờ tiếp xúc ở khoảng cách gần, hắn thật không ngờ An Nhiên lại hoạt bát nhanh nhẹn như vậy.

.