Huyết Lang Báo Thù

Chương 367: Phân Tích Cách Đánh






Đông Phương Hạ ở phòng khách nói chuyện cùng mấy người Dạ Phong, Hoàng Vỹ Kỳ, Vương Á Hổ, A Phi một lúc, rồi đứng lên tìm kiếm bóng hình của Quân Tử khắp nơi.

Hoàng Vỹ Kỳ thấy Đông Phương Hạ không ngừng nhìn ngó, nghi hoặc hỏi: “Huyết Lang, cậu tìm ai?”                “Quân Tử”.


“Huyết Lang, Quân Tử ở bên đó! Tôi gọi anh ta lại!”, A Phi nghe thấy Đông Phương Hạ tìm Quân Tử, vội vàng đứng lên, nói xong liền định đi gọi Quân Tử.

Đông Phương Hạ thấy vậy vung tay ngăn A Phi, nói: “Không cần đâu, đích thân tôi qua đó, dẫn đường đi!”  !             “Vâng”.

Đông Phương Hạ đi trong đám đông, các anh em nhìn thấy Đông Phương Hạ, kích động mỉm cười gật đầu, sau đó làm việc của họ.

Đi xuyên qua đám đông, A Phi quay đầu chỉ vào phía gần bức tường nói với Đông Phương Hạ: “Huyết Lang, Quân Tử ở đó!”  
Đông Phương Hạ nhìn theo hướng A Phi chỉ, thấy Quân Tử không biết đang nói chuyện gì với mấy anh em của Bạch Hổ Đường, chỉ thấy Quân Tử rất tập trung, rất hứng thú nhìn vào một tấm bản đồ trên bàn, thỉnh thoảng còn nói mấy câu!  
Đông Phương Hạ vung tay bảo A Phi đi làm việc của mình, do dự một lúc, đi đến vỗ vai Quân Tử từ phía sau.


“Đừng làm phiền tôi! Không thấy tôi đang bận à! Tránh ra tránh ra”.

Tinh lực của bảy người đám Quân Tử đều dồn vào tấm bản đồ trên bàn, không chú ý đến Đông Phương Hạ! Quân Tử còn không quay đầu nhìn, trực tiếp đưa tay đẩy Đông Phương Hạ ra, rồi tiếp tục nghe các anh em khác giảng giải làm thế nào mới có thể giết kẻ địch đến mức bọn chúng không còn sức đánh trả trên chiến trường.

Đông Phương Hạ thấy vậy bất lực lắc đầu, vỗ vai Quân Tử lần nữa, Quân Tử đưa ta định đẩy Đông Phương Hạ, Đông Phương Hạ nhanh chóng nắm lấy bàn tay của Quân Tử.

Quân Tử cảm nhận bàn tay của mình bị người khác nắm, sau đó cơn đau xuyên tim truyền đến, Quân Tử suýt kêu lên, quay đầu nhìn, khi thấy là Đông Phương Hạ, anh ta liền giật mình! Nghĩ đến câu nói vừa nãy của mình, còn đẩy cậu ấy một cái, sắc mặt Quân Tử tái nhợt, toàn thân run lên, trán toát mồ hôi!  
“Huyết… Huyết Lang!”  
Đông Phương Hạ nhìn bản đồ mà các anh em vừa bàn luận, trên bản đồ là bảy người! Nhìn bản đồ này, Đông Phương Hạ liền biết các anh em đang bàn các cách tấn công!  
Một người anh em giảng giải cho Đông Phương Hạ một lượt mới nói: “Huyết Lang, Tào Bang và Hải Bang đánh hơn nửa tháng! Tuy chịu tổn thương nặng, nhưng dù sao họ cũng là bang phái lớn hàng đầu phía Bắc! Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tôi nói như vậy không phải là đả kích sĩ khí của các anh em, mà là muốn để các anh em khác biết, tuy Tào Bang chịu tổn thương nặng, nhưng số người vẫn nhiều gấp năm lần chúng ta! Đã như vậy, người của Tào Bang khó tránh có lòng khinh địch, chúng ta phải lợi dụng tâm lý này của bọn chúng! Đâm một nhát thật mạnh vào hang ổ của bọn chúng! Cuộc chiến này, không phải anh em chúng ta chết thì là Tào Bang vong! Anh em Lang Quân chỉ có chết trận, không có không chiến đã rút lui!”  

“Huyết Lang, mục tiêu tối nay của anh em chúng ta là mỗi một người giết ba kẻ địch! Tuy số người của họ nhiều gấp năm lần chúng ta, nhưng anh em chúng tôi vừa phân tích! Lão già Tào Nghị Hùng sẽ không dồn toàn bộ binh lực về phía chúng ta, nếu không khi anh em của Huyền Vũ Đường phát động tấn công, Tào Nghị Hùng đánh thế nào! Huống hồ còn có anh em của Thanh Long Đường ở giữa.

Vì vậy, anh em chúng tôi một người giết ba người không thành vấn đề! Cho dù chết trận, chúng ta cũng phải giết thêm hai người, như vậy là hời rồi!”  
Người anh em đó nói, một anh em khác khí thế bừng bừng tiếp lời.

Lúc này, lại có một người anh em khác đứng lên: “Đại trượng phu chết thì chết, có gì đáng sợ! Trước đây Bạch Hổ Đường chúng tôi bị tổn thất nhiều anh em trong tay Tào Bang, còn cả anh em của chiến đường khác! Tối nay, chúng ta lên món khai vị cho Tào Nghị Hùng trước, mỗi một món đều thêm “ớt cay” cho lão già đó, cay đến mức cho ông ta nôn ra máu!”  
“Ha ha ha…”