Huyết Lang Báo Thù

Chương 30: Thời Hạn Một Năm






Đêm qua, mặc dù Đông Phương Hạ và Nam Cung Diệc Phi ngủ cùng giường, nhưng hai người cũng không đi quá giới hạn, không phải Đông Phương Hạ không đủ đàn ông, mà là anh không biết mình ngủ mất từ lúc nào.

Hôm nay Đông Phương Hạ không ngủ nướng! Sáng sớm đã bị ông nội gọi đến thư phòng, bố và chú hai cũng có mặt ở đó.

“Hạ, nói một chút dự định của cháu đi! Tối qua cháu làm thế với nhà họ Tư Mã, nhà bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua”, Đông Phương Hùng chú hai Đông Phương Hạ hút một điếu thuốc đặc biệt, nhàn nhạt hỏi.

Đông Phương Hạ nhìn chú hai, lại nhìn bố mình, cuối cùng dừng lại trên người ông nội! Cân nhắc nói: “Nhà họ Tư Mã luôn đối đầu với nhà Đông Phương chúng ta, cộng thêm cái chết của Mễ Ngạn, cháu sẽ không bỏ qua cho nhà bọn họ.


Ông nội, bố, chú hai, mọi người không cần lo lắng cho cháu, lúc thích hợp có thể bí mật giúp cháu là được, những việc khác cháu có thể ứng phó, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến con đường làm quan của nhà Đông Phương”.

“Thằng nhóc, nói gì vậy! Cháu là người nhà Đông Phương chúng ta, lẽ nào chúng ta sẽ mặc kệ không quan tâm cháu sao! Chú…khụ khụ khụ…”
Nghe xong, Đông Phương Hùng rống lên! Chưa kịp nói xong đã bị nicotine làm cho bị sặc.

Đông Phương Hạ đi đến trước mặt chú hai, nhìn vào nửa điếu thuốc đặc biệt mà chú hai vừa vứt vào trong gạt tàn, lắc đầu cười nói: “Loại thuốc lá này chú cũng đừng hút nữa, cháu đã bảo Tây Môn Kiếm mang hai hộp thuốc lá đặc biệt của hoàng gia Anh đến đây, loại đó không gây tổn hại đến cơ thể!”
“Thằng nhóc rốt cuộc bản lĩnh của cháu lớn như nào, đến thuốc lá đặc chế của hoàng gia Anh cũng có”.

Đông Phương Hùng trở nên hưng phấn, loại thuốc lá mà cháu trai nói đến, là loại tốt nhất của hoàng gia Anh, nghe nói mỗi năm sản xuất theo số lượng quy định, cực kỳ ít! Những nhân vật lớn trên thế giới có được một hộp đã là không tệ rồi, thằng nhóc này mở miệng nói hai hộp, đúng là núi cao còn có núi cao hơn.

Không chỉ Đông Phương Hùng hưng phấn, mà đến cả ông nội, bố của Đông Phương Hạ cũng thèm thuồng! Ngay sau đó, ông nội Đông Phương Hạ giả vờ nghiêm túc nói: “Hạ, đợi lát nữa ông sẽ đích thân kiểm tra, xem thứ mà cháu tặng ông có vấn đề gì không!”
Trời…ông già quá bá đạo rồi! Hạ nói tặng cho ông ấy lúc nào chứ, rõ ràng là nói cho mình mà! Trán Đông Phương Hùng đổ mồ hôi lạnh.

Đông Phương Viêm nhìn con trai mình đầy thích thú, không tranh với bố và em trai! Con trai hào phóng như vậy, trong tay chắc chắn vẫn còn, hôm khác tìm cơ hội, “nói” với nó một chút.

“Đúng rồi, Hạ, ngọc khấu đã dựa theo phương pháp cháu đưa cho ông ngâm được năm mươi cân rượu, tiếp theo nên xử lý như nào!”, ông nội Đông Phương Hạ hỏi.

“Một lạng rượu ngọc khấu ủ với năm cân rượu trắng, để ở nơi lạnh, một ngày chỉ được uống một lần, không được uống quá hai lạng rưỡi.


Tương lai người nhà chúng ta có thể sống lâu trăm tuổi, đàn ông cường tráng, phụ nữ xinh đẹp như hoa, người luyện võ thành quả đạt được gấp đôi…”, Đông Phương Hạ nói ra những tác dụng bên trong của ngọc khấu.

Ông nội của Đông Phương Hạ chăm chú lắng nghe, chỉ sợ bỏ sót một chi tiết nào đó! Sau khi nghe được rất nhiều công dụng của ngọc khấu, lập tức trở nên cảnh giác, càng thêm coi trọng ngọc khấu.

Nói chuyện một lát, Đông Phương Viêm hỏi Đông Phương Hạ: “Con với Diệc Phi thế nào rồi?”
“Ừm…cũng không tệ!”
“Nếu đã như vậy, các cháu cố gắng một chút, tranh thủ sớm sinh chắt trai cho ông! Bằng không, xử lý theo quân pháp”, lần này đến lượt ông nội Đông Phương Hạ nói.

Trời đất…ông nghĩ cháu ông là cái máy sao! Nói có liền có, còn xử lý theo quân pháp: “Ông nội, chuyện này có chút miễn cưỡng!”
“Miễn cưỡng cái gì, cháu muốn nhà họ Đông Phương không có người nối dõi sao? Cho cháu một năm, đến lúc đó không sinh được chắt trai…hừ!”, Ông nội Đông Phương Hạ đập bàn đứng dậy.

Đông Phương Hạ rụt cổ lại! Mặt ủ mày chau: “Đây không phải là vấn đề của cháu, mấu chốt là…”
“Được rồi, quyết định vậy đi!”
Ông nội Đông Phương Hạ không cho Đông Phương Hạ cơ hội phản bác! Bước ra khỏi thư phòng, Đông Phương Hạ như quả bóng xì hơi.

Hác Hàm Nguyệt nhìn thấy con trai ủ rũ, bước tới quan tâm hỏi: “Con trai, sao vậy?”
Nam Cung Diệc Phi cũng tò mò đi tới.


Đông Phương Hạ nhìn mẹ mình, lại nhìn đến Nam Cung Diệc Phi.

Nắm lấy tay mẹ mình, nói: “Mẹ, mẹ phải giúp con, ông nội với chú bọn họ ức hiếp con”.

“Sao vậy?”, nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán Đông Phương Hạ, Hác Hàm Nguyệt trở nên lo lắng.

“Ông nội muốn có chắt trai, hạn trong một năm! Mẹ, mẹ nói xem con mới có mấy tuổi chứ”.

“Ồ…”, vẻ mặt căng thẳng của Hác Hàm Nguyệt lập tức giãn ra, quay đầu lại nói: “Thế à…một năm…sao lại lâu như vậy!”
Ầm…Đông Phương Hạ nghe xong suýt ngã xuống đất, khóc không ra nước mắt nhìn mẹ mình, môi run run, rất lâu không nói được lời nào.