Huyết Lang Báo Thù

Chương 148: Rời Khỏi Một Thời Gian






“Là Vỹ Kỳ à, vừa đến phải không!”, Đông Phương Hạ mở mắt, nhẹ giọng hỏi.

      Hoàng Vỹ Kỳ không biết Đông Phương Hạ tìm mình có việc gì, đối diện với Huyết Lang thủ đoạn tàn nhẫn, khó mà suy đoán, anh ta thực sự không dám có chút chậm trễ, do dự một lúc, nói: “Nhận được điện thoại của Dạ Ảnh, tôi sắp xếp phó đường chủ trấn giữ chiến đường, rồi mới đến!”  
      “Ồ, không sao! Tôi gọi anh đến là muốn đích thân nói với anh, vừa nãy tôi và mấy người Tây Môn mở cuộc họp nhỏ, còn nội dung, anh Hồ sẽ nói với anh! Còn nữa, A Thành sẽ rời khỏi một thời gian.

Anh, Vũ Thần, A Phi không cần lo lắng cho anh ta!”  

      Hoàng Vỹ Kỳ nghe xong liền thắc mắc: “Huyết Lang, anh muốn A Thành đi đâu? Thương tổn của cậu ta còn chưa hồi phục hoàn toàn!”  
      Đông Phương Hạ biết bốn anh em Hoàng Vỹ Kỳ, Tạ Vũ Thần, A Phi, A Thành tình sâu nghĩa nặng! Nhìn ánh mắt thắc mắc của Hoàng Vỹ Kỳ, anh liền đứng lên, lắc đầu cười, không nói ra lý do.

      Hoàng Vỹ Kỳ thấy vậy, biết mình đã hỏi câu không nên hỏi! Nếu Huyết Lang muốn hại A Thành, cũng sẽ không xảy ra chuyện sau này rồi, càng sẽ không tiêu hao nội lực chữa bệnh cho A Thành! Nói không chừng có việc để A Thành đi làm! Thế là, hơi khom lưng trước mặt Đông Phương Hạ, nói:   
      “Huyết Lang, nếu không có việc gì, tôi đi trước tìm anh em Ngạn Hạo!”  
      Hoàng Vỹ Kỳ này, phản ứng thật nhanh! Biết mình hỏi câu không nên hỏi, Đông Phương Hạ thích thú nhìn Hoàng Vỹ Kỳ một cái, mỉm cười, nói: “Cùng đi đi, anh tìm anh Hồ, tôi tìm A Thành!”  
      “Ừm”.

      Sau đó, Hoàng Vỹ Kỳ đến tầng ba tìm Hồ Ngạn Hạo! Đông Phương Hạ đến tầng bốn, đến trước cửa phòng của A Thành, Đông Phương Hạ nghe thấy bên trong phát ra âm thanh “tu tu tu tu”,  sau khi xua tay bảo người anh em canh giữ lối đi tránh xa một chút, rồi mới gõ cửa!  
      Đông Phương Hạ là thống soái Lang Quân, vốn có thể trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhưng anh không làm vậy, mà gõ cửa trước, như vậy cũng là tôn trọng A Thành.

      “Vào đi”.

      Có nước ép ngọc khấu, thương tổn của A Thành hồi phục vô cùng nhanh! Gần mười ngày ngắn ngủi, không những có thể xuống giường, còn có thể vứt bỏ cây trượng mà anh em chuẩn bị cho anh ta, thử đi lại!  

      A Thành nghe thấy có người gõ cửa, cứ nghĩ là anh em phía dưới mang bữa ăn đêm cho mình, đâu biết khi vừa quay đầu thì nhìn thấy Đông Phương Hạ, liền ngẩn người tại chỗ.

      “Huyết Lang, muộn… muộn vậy rồi, anh còn chưa nghỉ ngơi sao?”  
      Giọng nói của A Thành rất kích động! Nếu không phải người đàn ông này trước mắt, có lẽ cả đời anh ta cũng không xuống giường được, cả cuộc đời dài đằng đẵng phải ở trên giường! Từ sau hôm đó ngất đi, anh cũng không nhìn thấy Đông Phương Hạ, có thể không kích động sao! Anh ta nói xong, cố sức di chuyển từng bước về phía Đông Phương Hạ, cơ thể lắc lư lảo đảo!  
      Đông Phương Hạ thấy vậy, bước nhanh về phía A Thành, đỡ A Thành, quan tâm nói: “Cẩn thận, anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cẩn thận ngã, làm lệch vị trí xương cốt mới mọc ra!”  
      Thấy Đông Phương Hạ không tiếc hạ thấp thân phận dìu đỡ mình, còn quan tâm mình! A Thành đường đường là nam nhi cao bảy thước cảm động cay sống mũi, khó khăn nuốt nước miếng, hai giọt nước mắt nóng hổi trượt xuống má.

      “Huyết Lang, mau ngồi đi! Mau ngồi đi!”  
      Giọng của A Thành hơi nghẹn lại, giọt nước mắt lăn trên má, tươi cười mời Đông Phương Hạ ngồi!   
      Họ ngồi trên ghế gỗ, Đông Phương Hạ nhìn A Thành, khi nhìn thấy nụ cười vui mừng và khoang mắt hơi đỏ của A Thành, nói nhẹ: “Mấy ngày nay tôi hơi bận, tối nay mới có thời gian, qua đây thăm anh, anh khỏe chứ”.

      “Huyết Lang… tôi…”  
      Sự quan tâm, phần tình cảm này, A Thành khó mà dùng từ ngữ để biểu đạt! Nhìn thần sắc hiền hòa vô tư của Đông Phương Hạ, khóe mắt của A Thành lại trượt xuống hai giọt nước mắt! Đôi chân quỳ xuống.


      “A Thành, anh đang làm gì vậy, mau đứng lên!”  
      “Huyết Lang, mạng sống thứ hai của A Thành là do anh cho! A Thành… sau này, thiên đường địa ngục, chỉ dựa vào một câu nói của Huyết Lang anh, để báo đáp ơn cứu mạng của anh!”  
      “Đứng dậy trước rồi nói!”, Đông Phương Hạ dìu A Thành, sau khi dìu anh ta ngồi lên ghế gỗ bên cạnh, mới nói: “A Thành, tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng các anh là anh em của tôi, cứu anh là việc nên làm! Sau này không được phép làm vậy nữa! Muốn báo đáp tôi, tôi sắp xếp nhiệm vụ cho anh không phải là được rồi sao?”  
      “Xin nghe Huyết Lang giao phó, chỉ là… chỉ là… bây giờ A Thanh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ sợ không những không giúp được, ngược lại còn làm hỏng việc lớn của Huyết Lang”, A Thanh đang vui mừng, đồng thời cũng hận một nỗi mình không khỏe lại sớm.

      Đông Phương Hạ khoát tay, trầm giọng nói: “Không phải bảo anh thực hiện nhiệm vụ ngay bây giờ! A Thành, tôi cũng không vòng vo nữa, tôi muốn anh rời khỏi Lang Quân!”  
      “Rời khỏi Lang Quân?”, A Thành kinh ngạc.