Hào quang màu vàng
vẫn đang không ngừng tản ra. Lúc này trên không trung đã sớm bị mây đen
bao phủ, từng trận gió lạnh thổi qua, tiếng sấm ầm ầm, tia chớp không
ngừng đánh vào vách núi.
“Ba…..”
Mấy gốc cây đại thụ bị tia chớp chặt đứt, khắp nơi như muốn nổi bão
Hào quang màu vàng tiếp tục lóe lên từ vách núi, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng chói mắt, chiếu sáng một nửa bầu trời.
“Phanh…..”
Tia chớp sáng lên, mưa to gió lớn.
Trên đảo Tử Vong dần nổi lên cơn gió xoáy kỳ lạ. Dần dần, không trung hiện
lên một cơn lốc màu đen, tất cả những người công lực thấp đều bị hút
vào.
Chốc lát thanh âm hoảng sợ, thanh âm tru lên vang vọng toàn bộ đảo Tử Vong.
“Ba…..”
Lại là một trận nổ, tia chớp bổ về phía đỉnh núi.
Trong thần sắc khiếp sợ của mọi người đỉnh núi chậm rãi tách ra, hào quang màu vàng mạnh lên khiến không ai mở được mắt.
“Mẹ ơi, thần vật, thần vật xuất thế......”
“Thật là thần vật a......”
Đám người sôi trào, từng đợt vui sướng không ức chế được vang lên. Dù sao
cũng khó gặp được thần vật xuất thế, cho dù không chiếm được nhưng được
nhìn một lần cuộc đời này coi như cũng không uổng phí.
Huyết Hồ nhíu mi, nâng mắt nhìn lên, con ngươi bình thản vô ba hiện lên một chút dao động.
Mặt đất không ngừng run run , gió xoáy càng thêm hung mãnh, một đám người ở đây đều ngã trái ngã phải, giống như người say rượu khó có thể đứng
vững.
Bách Lý Huyền Không gắt gao đem Huyết Hồ ôm vào trong ngực, cẩn thận che chở nàng, sợ không cẩn thận một cái, nàng sẽ biến mất ngay trước mắt mình.
Thoáng nhìn lo lắng, quan tâm cùng tình cảm
trong mắt Bách Lý Huyền Không, Huyết Hồ lần đầu tiên không có mở miệng
mắng hắn. Dù sao hắn có thể đối đãi nàng như vậy sao nàng có thể không
biết tâm của hắn.
Âm Lăng Phong lay động, một đôi mắt nhiễm lãnh ý gắt gao nhìn chằm chằm tay Bách Lý Huyền Không ôm bên hông Huyết Hồ,
sắc mặt càng trở nên âm trầm.
Âm Lăng Triệt híp lại hai mắt,
trong mắt tràn đầy thần sắc nguy hiểm. Dám cướp người cùng hắn, hắn sẽ
khiến tên kia chết không có chỗ chôn!
Phong Nhiễm thấy bóng dáng
của Lục Trúc đứng thẳng cũng không xong nhưng tiểu nha đầu vẫn mang vẻ
mặt quật cường, đôi mắt to trong veo như nước kia chạm vào lòng hắn lần
đầu tiên khiến hắn sinh lòng thương tiếc, tiến lên đem Lục Trúc bảo hộ
bên người.
Lục Trúc nâng mắt liền thấy Phong Nhiễm mặt không đổi
sắc đứng bên người mình, con ngươi tràn đầy thân thiết, mặt đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu.