Âm Lăng Triệt cũng không mở miệng nói sẽ nạp Bạch Mạt Mạt làm sườn phi. Điều này làm cho Bạch Mạt Mạt tức giận không thôi.
Nhưng Bạch Mạt Mạt là người hiểu chuyện, cũng không đem việc này tính ở trên
người Huyết Hồ, cũng thừa nhận là nàng đánh nhau không giỏi.
****
Dọc đường, Lam Tuyết Linh đem Lam Vũ Tích đặt ở trong xe ngựa, giúp nàng
vận chuyển chân khí cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh lại. Lam thiếu gia
cau mày nhìn thoáng qua đầu Lam Vũ Tích không còn một cọng tóc, khẽ thở
dài một tiếng.
Quay đầu lại con ngươi hơi tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Huyết Hồ biểu tình lạnh nhạt ngồi một bên không lên tiếng, thản nhiên mở miệng: “Lạc nhi, vì sao muốn đả thương Tích nhi? Ca ca biết
bình thường Tích nhi đúng là không tốt, không ít lần khi dễ ngươi. Nhưng Lạc nhi, dù sao nàng cũng là muội muội của ngươi. Ngươi làm như vậy đối với một nữ hài tử mà nói là quá tàn nhẫn.”
Tàn nhẫn?
Hay cho một câu tàn nhẫn!
Lúc Lam Vũ Tích khi dễ nàng thì không tàn nhẫn? Thời điểm Lam Vũ Tích ước
nàng chết không phải tàn nhẫn! Hiện tại nàng chẳng qua là thay Lam Vũ
Lạc đòi lại công đạo mà thôi!
Lam Vũ Lạc thật sự đã chết! Giờ đây nàng cùng Lam Vũ Tích không có nửa điểm quan hệ!
Nghĩ vậy, trong lòng nàng dâng lên một cỗ lửa giận không tên!
Nếu hắn không phải là ca ca của Lam Vũ Lạc, là người duy nhất trên thế giới này cho nàng ấm áp thì chỉ bằng buổi nói chuyện này, nàng không dám cam đoan giây tiếp theo nàng có thể xông lên bóp chết hắn hay không!
“Ngượng ngùng, ngươi không có tư cách giáo huấn ta! Ta làm việc không cần đồng ý của ngươi!” Huyết Hồ nâng đôi môi đỏ gợi lên một chút cười lạnh, con
ngươi mang hàn ý dày đặc tràn đầy trào phúng, lời nói lạnh lùng bay vào
tai Lam Tuyết Linh.
Lam Tuyết Linh ngẩn ra, trong thanh âm có
chút tang thương cùng bất đắc dĩ, thở dài nói: “Lạc nhi, ba năm không
gặp, ngươi thay đổi không ít”
Huyết Hồ nghe vậy cũng không quan tâm, như trước là thần sắc lạnh nhạt.
Nàng không phải là Lam Vũ Lạc, tất nhiên là sẽ không yếu đuối giống Lam Vũ Lạc.
Nàng là Huyết Hồ, đệ nhất sát thủ Huyết Hồ!
Nguyên tắc của nàng chính là, khi (khi trong khi dễ á) nàng sẽ phải chết! Mà
đối với Lam Vũ Tích thì không thể để nàng ta chết dễ như vậy được mà
phải từ từ tra tấn nàng ta, từ từ hủy nàng!
Một đường về phủ trên xe ngựa không khí rất là nặng nề, yên tĩnh đến có chút áp lực…..
Giống như qua vài thế kỷ, rốt cuộc xe ngựa ngừng lại ở trước một phủ đệ xa
hoa, bên ngoài truyền đến thanh âm của tùy tùng: “Công tử, tiểu thư, đã
đến”