Tiếng cười to này khẳng định là của Lục Trúc, nha đầu kia lá gan ngày càng to, trừng mắt nhìn Lam Vũ Tích, chỉ kém không thốt ra: “Xứng đáng xứng đáng thực con mẹ nó xứng đáng!”
Nha hoàn bà vú đứng bên ngoài có người nghẹn cười , có người sợ hãi than, trên mặt đủ loại biểu tình, cần có biểu tình gì đều có.
Nhìn nhìn lại Lam Vũ Tích, mặt hết trắng bệch, xanh mét lại trở nên tím tái. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, dung nhan đẹp đẽ giờ phút này mang theo hương vị dữ tợn, âm ngoan trừng mắt Huyết Hồ, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Lam Vũ Lạc! Ngươi chờ đó cho ta!”
“Đủ rồi! Mới sáng sớm tỷ muội trong nhà ầm ĩ cái gì! Còn không mau mau đi tới hội hoa đào! Chớ làm cho người ta chê cười!”
Một tiếng rống giận dữ từ trong Lam phủ truyền đến, Huyết Hồ không nói gì, không cần quay đầu cũng biết người lên tiếng là ai – Chính là phụ thân Lam Kì.
Lập tức đi đến xe ngựa, thời điểm đi qua người Lam Vũ Tích, Huyết Hồ nhíu nhíu đôi mày xinh đẹp tuyệt trần, con ngươi tràn đầy tia sáng sắc lạnh, trong thanh âm tràn đầy ngoan tuyệt:
“Ta sẽ chờ! Hừ!”
Lam Vũ Tích trừng mắt Huyết Hồ một cái, trên mặt tràn đầy âm ngoan. Nàng ta nhấc lên làn váy đi tới hướng xe ngựa.
Hội hoa đào, hội hoa đào có thể nào lại không có hoa đào.
Chỉ thấy một địa phương ngoại ô non xanh nước biếc, hoa đào tung bay, cảnh sắc đẹp đẽ không khác gì nơi tiên cảnh.
Không đến một canh giờ, xe ngựa Lam phủ liền tới nơi.
Tay ngọc của Huyết Hồ vén lên tầng sa mạn màu hồng nhạt liền ngửi thấy hương hoa đào tràn ngập, làm người ta thần thanh khí sảng, vui vẻ thoải mái. Tao nhã bước chân xuống xe ngựa, động tác của hào phóng khéo léo, mềm nhẹ đến cực điểm, không mang một chút ý tứ ra vẻ.
Nhìn nhìn lại Lam Vũ Tích, trên mặt lộ ra một tia cười yếu ớt, được tỳ nữ nâng xuống xe ngựa, con ngươi thanh cao đảo qua mọi người
.
Thân ảnh hai người xuất hiện ở trong mắt mọi người, nhất thời tiếng kinh hô cùng một mảnh nghị luận vang lên.
“Gì? Kia không phải xe ngựa Lam phủ sao? Người mặc quần áo đỏ là ai vậy?? Thật xinh đẹp!”
“Đó là không phải Lam gia tam tiểu thư sao?! Nghe nói Lam gia tam tiểu thư không chỉ có tài năng xuất chúng mà dung mạo cũng là quốc sắc thiên hương!”
“Không đúng! Người mặc quần áo phấn hồng mới là Lam gia tam tiểu thư!”
“......”
Huyết Hồ nghe vậy, mặt không gợn sóng, không để ý đi xuyên qua đám người, hội hoa đào còn chưa bắt đầu, nàng bước chân đi đến địa phương không có người, nghĩ muốn được yên tĩnh một lát. Những người trước mắt thật sự là làm cho nàng đau đầu.
Lam Vũ Tích càng nghe sắc mặt lại càng đen, hàn ý trong mắt ngày càng tăng lên. Lần đầu tiên, nàng bi so sánh với một phế vật, lại còn bị hạ thấp. Đây là trường hợp đầu tiên! Nắm thật chặt bàn tay giấu trong áo, nhìn bóng dáng Huyết Hồ đang rời đi, trên mặt hiện lên một tia ngoan lệ.