Huyết Hận

Chương 95: Chân tướng thân thế










Trực thăng vẫn đang bay với tốc độ rất nhanh.



Những binh lính trên máy bay thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm cảm ơn thần linh đã phù trợ. Nếu như họ cũng theo nhóm kia tấn công Thiên Cơ lầu, e là không thể nào toàn mạng trở về.



Martin ngồi cạnh viên phi công, trầm ngâm không nói gì.



3 người Vấn Thiên được bố trí ngồi gần cửa máy bay. Dạ Lan mệt mỏi quá độ, không ngại ngần gì ngả đầu vào vai Vấn Thiên mà nghỉ ngơi. Sát thần vẫn còn hôn mê, trong lúc thần trí mơ hồ, hắn lại ôm chặt lấy Vấn Thiên, làm chàng chỉ còn biết chửi thầm trong lòng. Nét mặt Vấn Thiên trông có vẻ khổ sở vô cùng.



Một lúc sau, trong đầu Vấn Thiên bỗng vang lên một giọng nói



“Nhất định chút nữa họ sẽ thẩm vấn chúng ta, anh đừng khai ra tôi từng là người của Thiên Cơ lầu nhé. Có được không vậy ?”



Vấn Thiên ngạc nhiên nhìn sang bên Dạ Lan, chỉ thấy cô ta gật đầu, như xác nhận cho nghi vấn đang tồn tại trong lòng chàng. Chàng liền dùng suy nghĩ để trả lời Dạ Lan



“Được thôi. Chúng ta sẽ thống nhất như thế này, cô là người dân lương thiện bị Thiên Cơ lầu bắt làm tù binh, gia đình cô đã bị họ sát hại, tình cờ gặp được tôi nên mới được tôi cứu ra. Còn gã tóc đỏ đó, với tính cách của hắn, nhất định hắn sẽ không để bị tra hỏi đâu. Cho dù có bị tra tấn hắn cũng không khai. Cô đừng lo “



Vấn Thiên nghĩ thầm



“Thần giao cách cảm à … Lợi hại thật … Không biết cô ta có đọc được suy nghĩ của mình không nhỉ ?”



Giọng nói của Dạ Lan lại vang lên



“Bình thường thì không. Nhưng tôi có thể dùng suy nghĩ để trò chuyện cùng anh. Chỉ khi anh trả lời câu nói đầu tiên của tôi thì từ lúc đó tôi mới có thể đọc được suy nghĩ của anh. Chỉ cần anh ngủ một giấc là kết nối tinh thần này sẽ chấm dứt. Anh đừng lo “



Vấn Thiên dùng suy nghĩ hỏi



“Cô còn có khả năng gì nữa ?”



Dạ Lan trả lời



“Còn vài khả năng nữa, nhưng đến lúc thích hợp tôi mới có thể cho anh biết “



“Không nói thì thôi … “ – Vấn Thiên mất hứng, ngoảnh mặt đi chỗ khác.



Mãi thật lâu sau, không thấy Vấn Thiên nói năng gì, Dạ Lan đành lên tiếng



“Giận rồi à … “



Bỗng từ cổ họng Vấn Thiên vang lên tiếng ngáy khò khò rất tự nhiên. Dạ Lan hiểu ngay là chàng ta đã ngủ mất rồi, trong lòng có hơi bực bội, mắng khẽ



“Cái tên này thật là đáng ghét “



Vấn Thiên chỉ giả vờ ngủ, nghe thấy thế cũng phải cười thầm. Chàng nhắm mắt, tựa người vào thành ghế, chỉ một lát sau đã ngủ thật. Vừa rồi chàng đã tiêu hao thể lực quá nhiều, lại trúng phải 2 chiêu kiếm không nhẹ của Hàn Băng. Ngủ một giấc thoải mái có thể làm cho tốc độ hồi phục trở nên nhanh hơn, tinh thần cũng sẽ minh mẫn hơn, sẵn sàng cho cuộc thẩm vấn chắc chắn sẽ diễn ra.



Sau hàng chục giờ bay, cuối cùng trực thăng cũng về đến một căn cứ của quân đội Mĩ. Sát thần đã tỉnh dậy trước khi trực thăng hạ cánh vài phút. Thấy hắn bị thương khá nặng, người ta bèn đưa hắn vào bệnh viện gần đó để chữa trị. Chỉ trong vòng vài giờ sau, nhân lúc các bác sĩ và nhân viên bệnh viện không chú ý, Sát thần đã bỏ trốn mất tích




Vấn Thiên và Dạ Lan lại ngầm thỏa thuận với nhau một lần nữa để thông đồng lời khai. Quân đội chỉ thẩm vấn 2 người Vấn Thiên trong vòng hơn 1 giờ rồi trả tự do cho họ. Dường như những chuyên gia thẩm vấn đó đã tin rằng Vấn Thiên đến Thiên Cơ lầu chỉ đơn thuần là vì bản tính thích phiêu lưu mạo hiểm và lòng tham muốn chiếm đoạt bảo vật, còn Dạ Lan chỉ là một nạn nhân đáng thương của Thiên Cơ lầu.



Vấn Thiên và Dạ Lan vừa ra khỏi cổng căn cứ quân sự thì lại gặp Martin Ba. Có vẻ như ông ta đã chờ sẵn ở đó.



Martin nhìn Vấn Thiên, có vẻ nuối tiếc hỏi



“Cậu không định tiếp tục theo học ở học viện quân sự Marshall nữa sao ?”



Vấn Thiên gãi đầu, nói



“Chưa biết nữa. Hiện giờ tôi đang muốn trở về nhà. Có lẽ sau đó tôi mới có thể quyết định chính xác được “



Chàng ngưng một lúc rồi nói tiếp



“Nếu như ông muốn tìm người để giám định cổ vật, có thể đến cửa hiệu của cha tôi, tìm ông ấy cũng được mà “



Martin không nói gì, để Vấn Thiên và Dạ Lan ra đi, sau đó mới lẩm bẩm độc thoại



“Nhân tài như cậu thật khó tìm … Cậu không phục vụ cho quân đội quả thật là đáng tiếc … Hy vọng sau này cậu không làm gì có hại cho chính phủ … Tôi không thích đối đầu với cậu chút nào … “



Còn về phần Vấn Thiên, chàng lại nghĩ thầm



“Bọn Linh Không phái quả thật lợi hại. Làm cách nào để trở lại Thiên Cơ lầu cứu Huyền Vũ đây … Thật là khó quá … Thôi cứ về nhà nghỉ ngơi mấy hôm cho bình tĩnh lại rồi tìm biện pháp sau vậy “



Vấn Thiên và Dạ Lan quá giang một chiếc xe tải chở hàng để đi đến sân bay gần đó nhất. Chàng vừa yên vị tại khoang chứa hàng của xe tải thì một giọng nói cất lên



“May quá, lại gặp ngươi rồi “



Vấn Thiên chửi thầm trong đầu



“Xui thật ! Lại gặp phải tên biến thái đó … Đúng như Tử thần nói, tên này giống như âm hồn bất tán… Hắn bám theo mình như thế này, liệu có khi nào hắn đã thích mình rồi chăng… Số mình thật là khổ mà …“



Sát thần cười hềnh hệch, nói



“Vụ cá cược đó, xem như ta thua. Ta sẽ làm theo 1 yêu cầu của ngươi. Ngươi cứ thoải mái nói ra việc mà ngươi cần ta làm. Ta sẽ không từ chối đâu “



Vấn Thiên lập tức nói



“Đừng đi theo tôi nữa.”



“Không được” – Sát thần lắc đầu



“Vì sao lại không được ?” – Vấn Thiên cười mếu, hỏi



Sát thần nói



“Đi đâu là quyền tự do của ta. Về điểm này, ngươi không thể ép buộc ta được. Hiện giờ ta cảm thấy thích ngươi nên sẽ đi theo ngươi một thời gian. Khi nào chán ta sẽ tự rời khỏi ngươi thôi mà “



Vấn Thiên méo mặt, im lặng. Dạ Lan thấy thế liền cười khúc khích một hồi. Vấn Thiên tức mình thầm nghĩ



“Phải dạy dỗ cô ta một trận ra trò mới được “



Nhưng suốt nửa ngày trời, trải qua mấy lần thay đổi phương tiện di chuyển, chàng vẫn không nghĩ được cách nào



Cuối cùng 3 người cũng đến được một sân bay. Nhưng lại gặp phải một vấn đề nhỏ: họ không có xu nào trong túi cả.



Vấn Thiên đành lợi dụng thân thủ xuất quỷ nhập thần của mình để giở trò đạo tặc. Chàng giả vờ vào phòng vệ sinh để tiểu tiện rồi nhanh tay trộm được chiếc ví của một nam nhân béo mập, có vẻ như là một thương gia. Trong đó có đủ số tiền để mua vé máy bay và dư ra một khoảng kha khá để chi tiêu cho những việc khác



Cuối cùng, sau nhiều giờ bay, Vấn Thiên cũng về đến New York. Chàng không vội về nhà mà thuê phòng tại một khách sạn gần sân bay để nghỉ ngơi. Dạ Lan vẫn còn sợ người của Linh Không phái bám theo cô nên nằng nặc đòi ở chung phòng với Vấn Thiên, cả tên biến thái Sát thần cũng lấy lý do bị thương để được ở chung phòng với chàng. Vấn Thiên chỉ còn biết cười khổ, sau đó chàng chỉ thuê một phòng trong khách sạn rồi dẫn 2 kẻ đồng hành phiền phức cùng lên phòng.



Cả 3 người cùng nằm trên một chiếc giường đôi. Vấn Thiên nằm giữa Dạ Lan và Sát thần. Giấc ngủ tìm đến với chàng rất nhanh.



Sáng hôm sau, Dạ Lan là người đầu tiên tỉnh giấc. Cô phát hiện mình đang bị Vấn Thiên ôm trong vòng tay và đôi ma thủ của chàng hiện đang tọa lạc tại vùng đồi núi đầy quyến rũ của thiếu nữ. Đồn bộ phía sau của Dạ Lan lại bị một vật thể thô cứng xâm phạm. Cách mấy lớp y phục nhưng Dạ Lan vẫn cảm nhận rõ ràng sự thô dài, ngang ngạnh của vật thể đó. Dạ Lan cũng đoán được đó là vật gì, nét mặt dần dần ửng hồng tỏ vẻ xấu hổ. Cô cố gắng cựa quậy, vùng vẫy nhưng càng giãy dụa, Vấn Thiên trong vô thức lại càng ôm chặt hơn . Thế là Dạ Lan đành nằm im chịu trận, trong lòng thầm chửi mắng Vấn Thiên



“Dâm tặc … Quỷ háo sắc …Ngay cả khi nằm ngủ cũng giở trò với người ta …”



Bất chợt nhớ đến những hình ảnh hoan ái nóng bỏng đã từng được xem qua màn hình theo dõi, mặt Dạ Lan bỗng đỏ bừng như say rượu, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, trong lòng cảm thấy rạo rực khó tả. Nghĩ đến tình cảnh của mình, thân cô thế cô, lại bị Linh Không phái truy sát, bất giác từ đôi mắt long lanh của Dạ Lan lại tuôn trào dòng lệ



Lệ thủy thấm ướt cả phần y phục trước ngực Dạ Lan. Vấn Thiên đang mơ ngủ bỗng kêu lên



“Cái gì mà ướt át thế này …”



Chàng chợt tỉnh giấc, đảo mắt nhìn quanh. Điều đầu tiên Vấn Thiên phát hiện ra là chàng đang bị Sát thần ôm chặt. Đôi tay Vấn Thiên liền rời khỏi Dạ Lan, cố gắng tháo gỡ đôi tay của Sát thần ra khỏi người chàng. Vấn Thiên bực bội ngồi trên giường nhìn Sát thần, sau đó lại chuyển hướng sang Dạ Lan. Thấy dòng lệ đang tuôn rơi từ đôi mắt đẹp, Vấn Thiên cảm thấy chạnh lòng, lên tiếng hỏi



“Vì sao cô lại khóc ? Chẳng phải chúng ta đã được an toàn rồi sao ?”



Dạ Lan lấy tay áo chùi nước mắt, nói



“Không có gì cả … Chỉ là … Chỉ là tự dưng tôi cảm thấy buồn nên khóc thôi …”



Vấn Thiên thầm nghĩ



“Chắc cô ta đang nhớ đến Thiên Cơ lão nhân. Thật tội nghiệp, có lẽ đối với cô ta, lão già ấy chính là người thân duy nhất. Lúc này mà bỏ rơi cô ta thật là không nỡ, hay là mình đem cô ta về nhà vậy. Ái chà … Sẽ phiền phức một ít đây …”



Vấn Thiên ôm Dạ Lan vào lòng, dịu dàng an ủi



“Thôi nào, đừng khóc nữa. Nhà tôi vẫn còn vài phòng trống, tạm thời cô có thể ở đó. Tiền bạc thì tôi không có nhiều lắm, nhưng cũng đủ để nuôi cô vài chục năm, miễn là cô đừng tiêu xài hoang phí thôi “



Tim Dạ Lan dường như đập nhanh hơn, trong lòng thầm nghĩ



“Phải chăng đây là một lời tỏ tình …”



“Ta cũng đáng thương lắm, ta chẳng có người thân, cũng chẳng có nhà để về nữa. Hu hu hu …” – Sát thần đột ngột lên tiếng



Vấn Thiên làu bàu




“Mặc kệ ngươi …”



Vài giờ sau, ăn sang xong xuôi, Vấn Thiên liền trả phòng rồi dẫn Dạ Lan đi đến cửa hiệu Ancient Treasure. Sát thần cũng lẽo đẽo bám theo sau. Vấn Thiên trong lòng không vui nhưng đành làm ngơ. Vì hiện tại tu vi cùa Sát thần vẫn cao hơn chàng một bậc, gây sự với hắn thật không nên chút nào



Vấn Thiên có chút ngạc nhiên khi thấy cửa hiệu vẫn đang đóng cửa. Chàng lại chuyển hướng, đi thẳng về nhà.



Trong lòng Vấn Thiên có chút lo âu



“Gần đây mình gây oán cũng khá nhiều … Có khi nào những cừu nhân đó đã tìm đến và gây khó dễ cho cha mẹ nuôi của mình chăng … Cứ về nhà thì sẽ rõ vậy …”



Nửa giờ sau, Vấn Thiên đã đến trước biệt thự của Max. Chàng ngần ngừ một lúc rồi đưa tay bấm chuông.



Mãi không thấy ai mở cửa, Vấn Thiên nôn nóng, bèn phá cửa sổ xông vào.



Nghe động, một nam nhân từ trên lầu chạy xuống xem xét tình hình. Vừa thấy Vấn Thiên, người đó liền ngạc nhiên, đứng ngây người ra. Vấn Thiên mừng rỡ ôm chầm lấy người đó, kêu lớn



“Cha. May quá, cha vẫn vô sự …”



Một thiếu phụ đi từ trên lầu xuống. Vừa thấy Vấn Thiên, thiếu phụ tỏ vẻ ngạc nhiên đến sững sờ. Vấn Thiên lại nhào vào lòng thiếu phụ, giọng nói có vẻ nịnh bợ



“Mẹ. Đã lâu không gặp, mẹ vẫn trẻ trung như trước”



“Trông không giống chút nào. Nửa điểm cũng không giống” – Sát thần đứng gần đó khẽ lên tiếng



“Tôi cũng thấy nét mặt anh ta không giống 2 người đó cho lắm …” – Dạ Lan nói nhỏ đủ để cho Sát thần nghe thấy



Max và Nguyệt Ảnh kinh ngạc nhìn 2 người lạ mặt. Một lúc sau, Max lên tiếng



“Chúng ta vào trong rồi nói chuyện sau. 2 người này là ai vậy ? “



“Bằng hữu mới của con” – Vấn Thiên chỉ giải thích sơ qua



Vấn Thiên đi vào phòng ăn, thoải mái ngồi xuống ghế. Chàng liếc mắt ra hiệu cho Sát thần và Dạ Lan, như ngầm dặn họ không được ăn nói linh tinh



Thức ăn đã được dọn ra, trừ Sát thần cắm cúi ăn như người chết đói lâu ngày, tất cả mọi người còn lại đều chăm chú lắng nghe câu chuyện của Vấn Thiên. Nét mặt Max và Nguyệt Ảnh hiện lên sự trầm tư khó tả khi nghe đến đoạn Lãnh Huyết thuyết phục Vấn Thiên đi ám sát Thiên Cơ lão nhân với phần thưởng chính là bí mật về thân thế của chàng. Khi Vấn Thiên kể đến trận giao tranh tại Vô Danh trấn, Dạ Lan cũng tham gia vào câu chuyện. Cô thay Vấn Thiên kể lại rất chi tiết toàn bộ sự việc diễn ra sau khi Vấn Thiên biến hình thành hấp huyết quỷ. Rồi sau đó Dạ Lan tiếp tục kể về việc Vấn Thiên bị giam trong Thiên Cơ lầu, sau đó thoát ra như thế nào, đương nhiên là cố ý giấu bớt những chi tiết không hay có liên quan đến cô. Nét mặt Max và Nguyệt Ảnh biến đổi liên tục, Sát thần thì vẫn chú tâm ăn uống, tỏ vẻ không quan tâm lắm.



Câu chuyện về Vấn Thiên cuối cùng cũng đã được kể hết. Chàng cố ý nhấn mạnh những chi tiết có liên quan đến thân thế của mình, như một lời ám thị ngầm để Max và Nguyệt Ảnh có thể hiểu được.



Sát thần cũng chén sạch thức ăn trên bàn. Hắn gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, trông giống như một con heo lười biếng. Max và Nguyệt Ảnh lấy lý do thu chọn chén dĩa, đồng loạt đứng lên, cùng đi ra khỏi phòng ăn. Vấn Thiên và Dạ Lan vẫn ngồi yên tại chỗ



Nguyệt Ảnh bỏ đống chén dĩa vào bồn rửa, kéo Max lên lầu, thì thầm to nhỏ



“Dường như Vấn Thiên đã biết được điều gì đó về thân thế của nó …”



Max ngập ngừng nói



“Anh đoán tay Lãnh Huyết đó chính là … À thôi … Dù sao Vấn Thiên cũng đã lớn rồi. Nó có quyền được biết về thân thế thật sự của nó… Chúng ta không thể và không nên giấu nó mãi …”



Max cũng không tỏ ra vội vã lắm, anh ta sửa chữa khung cửa sổ bị Vấn Thiên đập vỡ xong, bèn đóng cửa ngoài lại, rồi gọi Vấn Thiên vào phòng khách. Dạ Lan vẫn ngồi lại trong phòng ăn. Sát thần vẫn gục mặt xuống bàn, ngáy ro ro. Vấn Thiên đoán rằng chàng sắp được biết bí mật về thân thế của mình, trong lòng cũng không tránh khỏi có chút khẩn trương.



Max và Nguyệt Ảnh nghiêm trang ngồi đối diện với Vấn Thiên. Max lên tiếng trước



“Có một điều chúng ta phải nói với con. Chúng ta sợ là con sẽ sốc khi biết được điều đó. Con hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt vào nhé “



Vấn Thiên gật đầu, ngập ngừng hỏi nhỏ



“Có phải … Con không phải là con ruột của cha mẹ… Có đúng vậy không ?”



Nguyệt Ảnh buột miệng nói khẽ vào tai Max



“Em đoán không sai … Vấn Thiên rất thông minh … Nhất định là nó đã nhận ra được điều này …”



Max thở dài, gật đầu nói



“Con cũng đã biết điều này, chúng ta cũng không định giấu con nữa. Dù sao con cũng đã lớn rồi “



Vấn Thiên hỏi



“Cha ruột của con là ai ?”



Max trầm ngâm nói



“Ta tên thật là Max Deviance. Cha ruột của con, ông ấy từng là chủ nhân của ta. Mẹ nuôi của con vốn tên gọi là Nguyệt Ảnh, cũng từng là thuộc hạ của cha con. Ông ấy tên là Diệp Khải Nguyên, vốn là một tuyệt thế cường giả. Thân thế của ông ấy cũng không rõ ràng. Tất cả những thuộc hạ của ông ấy, kể cả ta và mẹ nuôi của con đều không ai biết về thân thế của ông ấy cả. Cách đây gần 20 năm, ông ấy giao con cho chúng ta nuôi dưỡng rồi mất tích từ đó “



Nguyệt Ảnh bỗng chuyển thân phóng đi, chỉ chốc lát sau đã áp giải một thiếu nữ bước vào phòng khách. Có vẻ như Dạ Lan không kiềm chế nổi sự tò mò đã thập thò sau cánh cửa phòng khách để nghe lén và bị Nguyệt Ảnh phát hiện



Vấn Thiên bước đến bên Nguyệt Ảnh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nguyệt Ảnh, nói



“Mẹ à, cô gái này cũng biết một ít về thân thế của con. Hơn nữa, cô ấy cũng không gây hại gì cho chúng ta đâu, cứ để cô ấy nghe chuyện này cũng được “



Max gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Vấn Thiên. Nguyệt Ảnh cũng buông Dạ Lan ra. Dạ Lan khép nép ngồi cạnh Vấn Thiên, mặt cúi gằm xuống tỏ vẻ xấu hổ.



Vấn Thiên muốn tiếp tục lại câu chuyện vẫn còn dang dở. Chàng hỏi



“Cha ruột của con vẫn còn sống hay là đã qua đời rồi ? Vì sao năm đó ông ấy lại bỏ đi ? “



Max lại thở dài, nói



“Năm đó, ông ấy có hẹn quyết đấu với một tuyệt thế cường giả khác. Có lẽ ông ấy cũng dự liệu rằng mình sẽ không trở về, nên mới giao con cho chúng ta nuôi dưỡng. Tâm trạng của ông ấy lúc đó rất xấu, ngập tràn bi thương và đau khổ, dường như không muốn sống nữa. Không ai biết kết cục của trận chiến đó thế nào, nhưng ta tin rằng ông ấy vẫn còn sống. Bởi vì ta đã kết nối sinh mệnh của mình với ông ấy, nếu như ông ấy chết đi, ta cũng không thể sống được “



Vấn Thiên kinh ngạc, ấp úng hỏi



“Kết nối sinh mệnh … Là như thế nào ?”



Dạ Lan ngồi cạnh Vấn Thiên bỗng lên tiếng




“Đối với một số linh thú hoặc cương thi, để khống chế và điều khiển chúng người ta phải sử dụng đến một ma thuật gọi là Huyết ấn. Khi sử dụng ma thuật này, sinh mệnh của linh thú, hay cương thi đó sẽ gắn kết với sinh mệnh của người thi triển ma thuật. Nói đơn giản hơn, nếu người chủ nhân đó chết đi thì linh thú, cương thi cũng phải chết theo; nhưng nếu chúng chết đi, người đó vẫn vô sự “



Max tỏ vẻ thán phục nói



“Cô gái này có kiến văn quả thật là uyên bác. Đúng là như thế. Chính ta đã tự nguyện để cha của con thi triển Huyết ấn. Ta luôn kính trọng và xem ông ấy như là chủ nhân của mình. Con chính là thiếu chủ của ta …”



Max đưa tay lên mặt, rồi dùng sức kéo mạnh. Lớp da trên mặt anh ta như bị tróc ra toàn bộ, để lộ một gương mặt trẻ trung không kém gì Vấn Thiên.



Max quẳng mặt nạ dị dung đi, nói



"Ta chính là cương thi ngàn năm. Người hồi sinh cho ta là gia tộc Nervy, nhưng ta lại tình nguyện quy thuận làm thuộc hạ của cha con. 20 năm nay, ta phải sử dụng đến thuật dị dung, chỉ đơn giản là vì ta vốn không thể bị lão hóa ..."



Vấn Thiên nét mặt biến đổi liên tục, hỏi



“Vì sao ông ấy lại trở nên bi thương như thế ? Có chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó ? “



Nguyệt Ảnh thay Max trả lời



“Ông ta có khá nhiều nữ nhân … Năm đó, những nữ nhân mà ông ta yêu thương, một số thì bị giết, số khác thì ly tán, cho nên ông ta mới đau khổ như vậy … Một lời khó mà kể hết việc này … Cuộc đời của cường giả ngoài những phút vinh quang, huy hoàng cũng đầy rẫy nhưng đau đớn, bất hạnh. Ân oán vay trả biết đến khi nào mới chấm dứt … Mắt nhìn những người thân yêu nhất rời xa mình, cõi lòng như tan nát… Cuối cùng chỉ còn lại cô độc và đau khổ… Cha con không bảo chúng ta truyền dạy võ công cho con, có lẽ ông ấy không muốn con đi vào vết xe đổ của ông ấy…”



Vấn Thiên trong lòng cảm thấy chua xót, giọng nói đầy xúc động



“Có phải mẹ của con …”



Max không để Vấn Thiên nói hết câu



“Đúng vậy. Mẹ của con đã chết. Nhưng trước khi chết bà ấy đã gặp lại được người mà mình thương yêu nhất trên đời … Cũng có thể xem như số phận cũng đã không quá bất công đối với bà ấy “



Vấn Thiên xúc động hỏi



“Kẻ nào đã gây ra việc đó ?”



Nguyệt Ảnh trả lời



“Chính là cường giả mà cha con đã quyết đấu sinh tử cách đây 20 năm. Người ta gọi hắn là Thiên Ma. Sức mạnh của hắn rất đáng sợ, có thể nói là đủ sức để hủy thiên diệt địa. Nhưng có lẽ con không cần tìm hắn đâu … Đối với cuộc quyết đấu của những cường giả mà nói, chỉ có thể có một kẻ sống sót. Cha con vẫn còn sống, ta tin chắn là tên Thiên Ma đó đã bị tiêu diệt rồi.”



Vấn Thiên lẩm bẩm



“Trận chiến đó … Thần ma đại chiến ? Không lẽ nào …”



Vấn Thiên đột ngột quay sang Max, hỏi



“Có phải cha con có mái tóc bạc trắng như tuyết ?”



Max gật đầu, nói



“Tóc của ông ấy vốn màu đen. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến cái chết của nữ nhân đầu tiên mà ông ấy yêu thương, chỉ trong chốc lát mái tóc ấy đã bạc trắng vì bi thương. Từ đó, ông ấy không thể cười nữa, dù chỉ một lần, dường như chỉ còn lại sự ai oán cùng phẫn nộ vô biên “



Nguyệt Ảnh lại kể tiếp



“Sau khi cha của con mất tích không lâu, trên thế giới lại xuất hiện một ma thần bí ẩn có mái tóc trắng. Ma thần này giết người vô số, giết cả người của chính phái lẫn tà phái. Ngay cả giáo chủ của giáo hội chính thống giáo Roma và hấp huyết quỷ tứ đại gia tộc cũng bị ma thần này sát hại. Thế nhưng, 10 năm trước, ma thần này lại đột nhiên biến mất không tung tích. Rất có khả năng, ma thần đó chính là Diệp Khải Nguyên – cha của con “



Vấn Thiên rùng mình, kinh hãi. Tất cả những mắt xích đã kết nối lại với nhau. Cha của chàng chính là Lãnh diện tử thần, kẻ bị giới tu luyện võ thuật khắp thế giới căm hận và không ngừng truy tìm. Giấc mơ đó dường như là một loại linh cảm kì lạ, có vẻ như nó muốn kể cho chàng biết những việc đã diễn ra trong quá khứ. Trận thần ma đại chiến đó chính là trận chiến định mệnh của cha chàng. Tâm trạng Vấn Thiên trở nên rối bời, chàng cảm thấy đầu óc choáng váng , tưởng như không thể ngồi vững nữa.



Mãi một lúc lâu sau, Vấn Thiên mới lên tiếng



“Thế còn mẹ của con …”



Max lắc đầu, tỏ vẻ lúng túng



“Ta không biết nhiều về bà ấy…”



Nguyệt Ảnh ưu tư nói



“Ta từng gặp bà ấy một lần, cũng suýt chết về tay bà ấy. Mẹ của con tên gọi là Milena Urlan, có thể được xem như công chúa của hoàng tộc hấp huyết quỷ, là một nữ hấp huyết quỷ hung dữ, lợi hại nhưng cũng rất nặng tình. Ta không biết nhiều về chuyện tình của Khải Nguyên và Milena, nhưng có vẻ như nó không đẹp như mối tình của hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích. Cha và mẹ của con đã bị cuốn vào vòng xoáy chém giết tranh giành quyền lực trong nội bộ thế giới hấp huyết quỷ. Mối lương duyên đó cũng hóa thành nghiệt duyên … Mẹ của con đã sinh con ra trong đau khổ và cô độc, rồi sau đó không lâu, bà ấy bị Thiên Ma giết hại. Cha con đã đưa con về, giao cho chúng ta trước khi lên đường đi quyết chiến sinh tử với Thiên Ma. Còn chuyện sau đó thì con đã biết rõ rồi đấy …”



Dạ Lan ngồi cạnh Vấn Thiên cũng xác nhận



“Thiên Cơ lão nhân cũng từng nói về thân thế của anh như vậy … “



Vấn Thiên quay sang Dạ Lan, nắm lấy vai cô ta hỏi



“Cô còn biết được điều gì nữa ?”



Dạ Lan rụt rè nói



“Còn một điều nữa… Thật ra, chẳng hề có cường giả nào có danh tự là Lãnh Huyết cả. Lãnh diện tử thần được các võ giả phương Đông gọi bằng một danh hiệu khác: Bạch phát huyết ma. Nếu ghép hai danh hiệu đó lại, sau đó rút ngắn đi, ta sẽ có danh tự: Lãnh Huyết. Chính là tên của thủ hộ giả ở thư viện Marshall. Dĩ nhiên là ông ta phải dịch dung đi một tí, chẳng dại gì lại để lộ ra những điểm đặc trưng của mình, bởi vì ông ta có quá nhiều kẻ thù mà. Lãnh Huyết và Lãnh diện tử thần chỉ là một người, ông ta cố ý sử dụng 2 loại võ công khác nhau để anh không nhận ra mà thôi “



Vấn Thiên kinh ngạc đến sững sờ, tai chàng như ù đi, không thể nghe thấy gì nữa.