Huyết Hận

Chương 87: Thiên cơ đại điển










Yên Thùy cũng ngạc nhiên không kém, nhìn chằm chằm vào Vấn Thiên hỏi



“Là anh đấy à ? Anh đến nơi này từ lúc nào vậy ?”



Vấn Thiên nhìn quanh, cảm thấy không tiện. Chàng liền nắm tay Yên Thùy, kéo cô ra ngoài. Vấn Thiên cùng Yên Thùy dạo bước trên đường, chàng thì thầm vào tai cô



“Đương nhiên là cùng một mục đích với cô rồi “



Yên Thùy tỏ vẻ ngạc nhiên



“Là vì Thiên Cơ đại điển ? “



Vấn Thiên gật đầu



“Cái nơi khỉ ho cò gáy này thì có gì vui vẻ để mà giải trí chứ … Tôi cũng muốn biết một số bí mật “



Yên Thùy hỏi



“Là loại bí mật gì thế ? Có phải lại là bí mật liên quan đến cổ vật ?”



Vấn Thiên lập tức bịa chuyện



“Đúng rồi đấy, tôi muốn biết vị trí chính xác của lăng mộ Tần vương và một vài mộ cổ của người Maya. Trong đó chắc chắn sẽ có những bảo vật trị giá liên thành … Tôi sẽ giàu to và nổi tiếng, he he he … “



Yên Thùy ưu tư nói



“Tôi muốn tìm hiểu về Lãnh diện tử thần. Tôi nghĩ rằng phải hiểu thật rõ thân thế và nguồn gốc võ công của hắn mới có thể tìm ra biện pháp để đánh bại hắn … Nhưng không biết liệu Thiên Cơ lão nhân có chấp nhận lễ vật của tôi không … “



Vấn Thiên bỗng nhớ ra một điều, lập tức hỏi ngay



“Cô cũng có thư mời à ? Làm sao cô lại có thứ đó ?”



Yên Thùy nét mặt bỗng hiện lên một sắc thái kì lạ nói




“Chính tên mặt lạnh Lãnh Huyết đã đưa cho tôi. Chính anh ta bảo tôi đến Thiên Cơ đại điển để hỏi về bí mật của Lãnh diện tử thần đó “



Vấn Thiên nhìn mông lung, thở dài nói



“Xem ra tôi và cô đều là những con cờ trên bàn cờ của Lãnh Huyết … Anh ta cũng giao cho tôi một nhiệm vụ với Thiên Cơ lầu … “



Yên Thùy than thở



“Tôi cũng biết điều đó, nhưng có một số việc không thể không liều lĩnh được … “



Ánh mắt Yên Thùy lại ánh lên sự tự tin, cô kiêu hãnh nói



“Dù sao, tôi cũng là con gái của chưởng môn Thiên Kiếm phái. Tôi tin rằng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi nhất định sẽ đối phó được “



Bất giác nhớ đến những thất bại trước Vấn Thiên, sự kiêu hãnh đó đột nhiên biến mất



Vấn Thiên bỗng lên tiếng hỏi



“Lãnh Huyết vẫn còn ở học viện Marshall chứ ?”



Yên Thùy thở dài



“Anh ta đã bỏ đi rồi. Chiếc hộp đó cũng đã bị lấy mất.”



Vấn Thiên kinh hoàng kêu lên



“Có việc đó sao ? Kẻ nào đã làm điều này ? Ngay cả Lãnh Huyết cũng không chống đỡ nổi ư ? “



Yên Thùy lắc đầu



“Anh ta cố ý để mất chiếc hộp đó thì có. Nhưng tôi cũng phải công nhận rằng trận chiến giữa Lãnh Huyết và những kẻ xâm nhập tối hôm đó thật là kinh thiên động địa. Tôi gần như không quan sát nổi chiêu thức của họ nữa, một lúc sau thì bị kình lực tỏa ra từ trận ác chiến đó làm cho ngất đi. Đến khi tôi tỉnh lại, Lãnh Huyết vẫn còn ở đó, nhưng bị thương không nhẹ, còn chiếc hộp mà anh ta phải canh giữ đã bị lấy đi “



Yên Thùy ngưng lại trong chốc lát rồi nói tiếp



“Trước khi rời khỏi học viện Marshall, anh ta đã đưa tôi thư mời tham gia Thiên Cơ đại điển và bảo tôi chuyển lời lại cho anh, nếu như tôi có thể gặp lại anh “



Vấn Thiên vội hỏi



“Anh ta định nói với tôi điều gì ?”



Yên Thùy buông ra một câu nói hờ hững



“Xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Lãnh Huyết chỉ nói bấy nhiêu đó thôi“



Vấn Thiên trầm ngâm, chẳng nói chẳng rằng. Chàng muốn hỏi thêm một số chi tiết về trận chiến đó, nhưng lại thôi. Có lẽ Yên Thùy đã nói hết tất cả những điều cô ta có thể quan sát được. Đối với trận chiến của những cường giả mà nói, phải là người có thực lực cao, may ra mới có thể quan sát được. Thực lực của Yên Thùy đúng là hơn người, nhưng có lẽ vẫn chưa đủ.



Yên Thùy nói thêm vài câu khách sáo với Vấn Thiên rồi cáo từ. Còn lại một mình, Vấn Thiên xách bọc thức ăn đi về quán trọ, chàng thầm nghĩ



“Xem ra, thư mời này đều được phát cho những nhân vật có tiếng tăm … Thiên Cơ đại điển này quả thật không đơn giản chút nào … “



Một lúc sau, Vấn Thiên lại nghĩ



“Không biết cái lũ quái vật nửa người nửa máy đó có tham gia Thiên Cơ đại điển không nữa… Chắc chắn là có rồi … Thiên Cơ đại điển này quả thật ngọa hổ tàng long… Mình nên hạn chế việc lộ diện , cứ ở yên tại chỗ trọ để bảo toàn thực lực, chờ đến ngày khai mạc mới xuất hiện, có lẽ đây là giải pháp tốt nhất … “



Vấn Thiên về quán trọ, lấy thức ăn trong bọc ra ân cần đưa cho Huyền Vũ. Chàng không ăn gì, chỉ ngắm nhìn người đẹp, trong đầu suy nghĩ mông lung. Kẻ giả thần giả quỷ gọi là U Linh tư tế đó thật ra là như thế nào ? Hắn có thù oán gì với gia đình chàng ? Và quan trọng nhất, vì sao hắn cũng có khả năng tăng cường tốc độ giống như chàng. Vấn Thiên bỗng dưng cảm thấy đầu óc tối tăm, mờ mịt. Chàng cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, nhưng không làm được



Bất chợt, một ý nghĩ lại trỗi dậy



“Có lẽ mình không phải là con ruột của cha mẹ mình “



Vấn Thiên vốn thiên phú thông minh, làm sao lại không nhận ra rằng chàng không hề giống Max và Nguyệt Ảnh chút nào. Nhưng 2 người yêu thương và đối xử với chàng không kém gì con ruột của họ, vì vậy chàng cũng không muốn đề cập đến vấn đề đó. Chàng vốn định chờ đợi sau này Max và Nguyệt Ảnh sẽ tự nói sự thật đó ra cho mình biết. Nhưng sự xuất hiện của U Linh tư tế và những ân oán của thế hệ trước đã vô tình khơi gợi lại sự nghi vấn vốn đã ngủ quên trong lòng Vấn Thiên từ lâu. Thân thế của chàng thật sự là thế nào ? Cha mẹ ruột của chàng là ai ? Trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì ? Vì sao họ lại bỏ chàng cho 2 người đó nuôi dưỡng ?



Hàng loạt câu hỏi được đặt ra, nhưng không có câu trả lời nào.



Vấn Thiên quay sang Huyền Vũ, quyết định bắt chuyện với cô để tạm quên đi những nghi vấn đang dằn xé trong tâm trí chàng.



“Huyền Vũ này, ta hỏi nàng một câu nhé. Trong U Minh tuyệt địa, kẻ được mệnh danh là U Linh tư tế thật ra là người như thế nào vậy ? Thân phận của hắn ra sao ?”



Huyền Vũ nhìn Vấn Thiên, ánh mắt hiện ra vẻ kinh dị, hỏi lại chàng




“Vì sao chàng lại muốn biết về người đó ? “



Vấn Thiên thật thà thú nhận



“Lúc nãy ta ra ngoài đã gặp hắn, hắn chủ động tấn công ta trước, may mà ta chạy thoát được “



Huyền Vũ lộ ra vẻ lo lắng, nói



“Đó là một nhân vật không nên động vào. Ngoại trừ U Minh đại đế, không ai biết thân thế của người đó là như thế nào, cũng không ai biết hắn thật ra là nam hay nữ, diện mạo trông như thế nào … Chỉ biết rằng 20 năm trước, người này tìm đến đầu quân cho U Minh tuyệt địa, sau đó được U Minh đại đế phong tặng danh hiệu “U Linh tư tế”. U Linh tư tế rất ít khi xuất hiện, cũng không ai rõ thực lực của U Linh tư tế cường đại như thế nào, chỉ biết là người này không hề thất bại trong bất cứ nhiệm vụ nào. Địa vị của U Linh tư tế rất lớn, ngay cả U Minh đại đế đôi khi cũng phải nể mặt hắn nữa … Bộ pháp U Linh vô ảnh chính là tuyệt học của người này. “



Huyền Vũ lại nói bằng giọng sợ sệt



“Có lẽ chúng ta nên rời khỏi nơi này. U Linh tư tế đã đến đây, thiếp e rằng hắn sẽ gây khó dễ cho chúng ta. Tu vi của chàng có thể chế ngự được Chu Tước tỉ tỉ, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của U Linh tư tế đâu “



Vấn Thiên cười, nói



“Ngoài U Linh tư tế ra, dường như còn có cả Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước nữa. Nhưng nàng đừng lo, tạm thời U Linh tư tế không dám động vào ta đâu, còn 3 người kia, ta tự tin là có thể đối phó được. Nếu không thể đánh bại được họ cũng có thể chạy thoát khỏi tay họ “



Trong đầu chàng thầm nghĩ



“U Linh tư tế này chắc chắn là biết bí mật về thân thế của mình, nếu có dịp gặp lại hắn phải tìm cách để hắn tự nói ra. Ai chà, tên này thật không đơn giản chút nào … “



Những ngày tiếp theo, Vấn Thiên gần như không rời khỏi phòng, chỉ thỉnh thoảng ra ngoài trong chốc lát để mua thức ăn. Chàng cẩn thận sử dụng Huyết nhãn rất thường xuyên để quan sát mọi động tịnh xung quanh. Chỉ hơn 20 ngày thôi mà xảy ra nhiều biến cố lớn như vậy, khiến cho Vấn Thiên không tránh khỏi việc bận tâm suy nghĩ. Hết nghĩ về U Linh tư tế, chàng lại nghĩ đến Lãnh Huyết. Cho đến tận bây giờ, đối với chàng, Lãnh Huyết vẫn là một ẩn số, nhưng dường như anh ta lại biết rất rõ về chàng, và đang mưu tính việc điều khiển chàng theo ý đồ của anh ta. Liệu chàng có đủ sức để chống lại Lãnh Huyết, có đủ thông minh để phá tan mưu đồ của anh ta … Thật là những câu hỏi khó …



Vấn Thiên đành tự an ủi mình bằng một câu quen thuộc



“Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh chẳng được. Dù xảy ra chuyện gì mình cũng phải thật bình tĩnh, tính toán thật nhanh và cẩn trọng”



Thiên Cơ đại điển cuối cùng đã đến



Vấn Thiên vẫn giữ quyết định tham dự Thiên Cơ đại điển. Một phần là vì Huyền Vũ, một phần là vì chính chàng.



Dấn thân vào phiêu lưu mạo hiểm mang lại cho chàng sự phấn khích tột độ và một cảm giác rất đặc biệt. Chính là cảm giác của sự tồn tại. Chắc chắn rằng trên đời có nhiều người sống mà không biết được mình sống trên đời là vì mục đích gì, lẽ sống của đời mình là gì, họ sống chỉ đơn giản là vì họ đã được sinh ra và họ không biết điều gì đang chờ đợi mình sau cái chết. Vấn Thiên không phải là loại người đó. Chàng luôn luôn tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống, ý nghĩa của chính mình, và để tìm ra được điều đó, chàng không ngại việc dấn thân vào hiểm cảnh, như một sự thử thách chàng tự đặt ra để tự cường chính bản thân mình



9 giờ sáng, Vấn Thiên và Huyền Vũ ăn mặc sang trọng, đến khách sạn Royal Guardian. Thanh kiếm của gia tộc Deviance được chàng gói cẩn thận trong một lớp lụa, bỏ trong một chiếc hộp gỗ trang trí đẹp mắt, mang theo bên mình. Vấn Thiên dừng lại trước cổng khách sạn đảo mắt quan sát một vòng và nhận thấy an ninh đã được tăng cường gấp đôi so với lúc trước.



Vấn Thiên đưa thư mời cho một toán bảo vệ. Họ nhìn Huyền Vũ đang đứng cạnh chàng, hỏi



“Trong hai vị, vị nào là Chu Tước của U Minh tuyệt địa … “



Vấn Thiên thong thả nói



“Chính là phu nhân của tôi. Liệu tôi có thể vào cùng cô ấy ?”



Toán bảo vệ chụm lại bàn tán một lúc rồi chấp thuận yêu cầu của chàng. Vấn Thiên và Huyền Vũ nhanh chóng bước vào đại sảnh, đến trước bàn tiếp tân.



Vấn Thiên ghi sơ qua vài chữ trên quyển sổ đặt ở bàn tiếp tân. Chàng vừa định rời khỏi thì nhân viên tiếp tân lại gọi giật lại. Chàng liền quay lại, giả vờ chau mày hỏi



“Có điều gì không ổn sao ?”



Nhân viên tiếp tân lễ phép nói



“Tất cả vẫn ổn, nhưng dường như quý vị chưa biết điều này, khi tham gia Thiên Cơ đại điển, người tham dự bắt buộc phải đeo mặt nạ để bảo mật danh tính.”



Người nhân viên cười tươi, lại lấy ra 2 chiếc mặt nạ đưa cho Vấn Thiên và Huyền Vũ. Vừa cầm lấy chiếc mặt nạ, Vấn Thiên phát hiện ra một điều, nghĩ thầm trong bụng



“Có gắn cả thiết bị bóp méo giọng nói nữa. Thiên Cơ lão nhân đúng là một con cáo già, tính toán rất cẩn thận. Như thế này thì cho dù là cừu nhân cũng rất khó nhận ra nhau, người ta chỉ biết là bí mật đó đã được mua, chứ không biết là ai đã mua. Mọi việc buôn bán giao dịch sẽ được tiến hành thuận lợi hơn “



Vấn Thiên và Huyền Vũ nhanh chóng mang mặt nạ rồi tiến vào phòng hội nghị



Thiên Cơ đại điển chưa thật sự bắt đầu nhưng đã có rất đông người đang có mặt tại nơi này. Cả nam lẫn nữ tất cả đều mang mặt nạ, một số người cẩn thận còn mặc áo choàng dài che kín toàn thân. Bên cạnh họ là những hộp lớn nhỏ được che đậy kín đáo, có lẽ là lễ vật. Cũng có không ít người bắt chuyện, trao đổi với những người khác về 1 số việc gì đó, nhưng thanh âm con người qua thiết bị bóp méo giọng nói quả thật là khó nghe, cũng như Vấn Thiên cũng không tò mò lắm về câu chuyện của họ.



Chàng cẩn thận quan sát xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện một nữ nhân mặc bộ váy dạ hội màu tím nhạt, dáng người cao gầy có vẻ khá quen thuộc. Vấn Thiên liền đến bên cạnh người đó, nói khẽ



“Yên Thùy …”



Quả nhiên, người này lập tức có phản ứng, ghé sát vào tai chàng khẽ hỏi



“Là anh phải không, Vấn Thiên ? Làm sao anh lại nhận ra được tôi ?”




Vấn Thiên nở nụ cười nham hiểm, nhưng cách một lớp mặt nạ, Yên Thùy không thể trông thấy. Chàng lại nói



“Tôi thấy dáng người của cô có vẻ hơi quen nên đánh liều đến hỏi thử xem sao, chỉ thế thôi”



Trong lòng chàng thầm nghĩ



“Có chỗ nào trên người cô ta mà mình chưa thấy qua đâu, sao có thể nhận nhầm được “



Vấn Thiên vỗ vào chiếc hộp bên cạnh Yên Thùy



“Là kiếm phải không ?”



Yên Thùy gật đầu, nói



“Dường như lễ vật của anh cũng là thứ đó”



Vấn Thiên cầm chặt chiếc hộp chứa thanh kiếm của mình, nói



“Chỉ là 1 cổ vật châu Âu thế kỷ 15, nhưng vẫn còn khá sắc bén, có thể xem là bảo kiếm “



Yên Thùy nhìn Huyền Vũ, hỏi



“Cô gái này đi cùng với anh à ? Cô ta là ai thế “



Vấn Thiên điềm nhiên nói



“Bạn gái của tôi đấy, cô ấy rất xinh đẹp, tiếc là phải mang mặt nạ nên cô không nhìn thấy được”



Yên Thùy nghe thế, trong lòng thầm mắng



“Đồ háo sắc, đã có bạn gái rồi thế mà vẫn giở trò sàm sỡ với người ta “



Vấn Thiên thấy biểu hiện của Huyền Vũ có vẻ không vui, liền nói thêm vài câu xã giao rồi rời đi. Chàng tìm một chỗ ngồi kín đáo, lẳng lặng quan sát xung quanh bằng mắt thường và Huyết nhãn. Bỗng một linh cảm cho Vấn Thiên biết chàng đang bị theo dõi. Bằng trực giác của mình Vấn Thiên nhanh chóng tìm ra kẻ khả nghi. Đó là một nhóm gồm 4 người mặc áo choàng che kín mặt đang ngồi cách chàng khá xa. Chàng đoán rằng một trong số đó chính là U Linh tư tế, có lẽ hắn cũng sử dụng được khả năng Huyết nhãn giống như chàng và đang âm thầm dùng khả năng đó theo dõi chàng từ xa.



Phòng hội nghị càng lúc càng đông người. Số chỗ ngồi đã hết, thế nhưng người ta vẫn tiếp tục kéo đến. Bí mật tự bản thân nó vốn có một sức hút mãnh liệt đối với con người.



Vấn Thiên không phải đợi lâu, chừng 15 phút sau chủ nhân của Thiên Cơ đại điển cuối cùng cũng đã xuất hiện. Khoảng 20 cận vệ hộ tống ông ta rẽ đám đông đi thẳng đến khu vực lễ đài. Vấn Thiên chỉ kịp liếc mắt nhìn sơ qua dung mạo của vị chủ nhân này. Thiên Cơ lão nhân quả thật rất già, khuôn mặt nhăn nheo, lưng còng tóc bạc, thân thể có vẻ hư nhược. Ông ta chống gậy run rẩy tiến từng bước dưới sự dìu dắt của hai thuộc hạ hai bên chậm chạp bước lên lễ đài, ngồi trên một chiếc ghế bành lớn trang trí cầu kì được đặt sẵn ở đó.



Một tên thuộc hạ dường như là thư kí riêng của Thiên Cơ lão nhân dõng dạc nói lớn



“Thiên Cơ đại điển xin được phép bắt đầu, mời quý quan khách an tọa”



Phòng hội nghị trở nên yên ắng lạ thường. Một số đông người dường như đã từng tham dự Thiên Cơ đại điển nhiều lần trước đây đồng loạt đứng dậy cung kính hô to



“Chúc mừng đại thọ lần thứ 80 của Thiên Cơ lão nhân. Chúc Thiên Cơ lão nhân phúc như Đông hải thọ tựa Nam sơn “



Rất nhiều người khác đồng loạt hưởng ứng theo. Những lời chúc tụng hoa mĩ vang lên khắp căn phòng lớn. Thiên Cơ lão nhân dường như quá yếu để đứng lên đáp lễ, lão vẫn ngồi yên trên ghế bành, thỉnh thoảng lại đưa tay lên che miệng ho từng tràng dài. Vấn Thiên thấy thế, trong đầu thầm nghĩ



“Cái lão già này trông cứ như người sắp chết. Không hiểu Lãnh Huyết còn bảo mình đến ám sát lão làm gì nhỉ, không chừng đến năm sau là lão tự động về chầu trời thôi”



Chàng nhìn Thiên Cơ lão nhân một lần nữa, lại nghĩ thầm



“Không khéo lúc mình khống chế lão, lão lại lăn ra chết thật đấy chứ … “



Ngay lúc đó, gã thư kí của Thiên Cơ lão nhân lại xướng lên



“Để đáp lại thịnh tình của quý quan khách, Thiên Cơ lầu xin công bố Cường giả bảng ! “