Vô Danh trấn thật không giống 1 thị trấn “vô danh” chút nào
Không ai biết thị trấn này được xây dựng vào lúc nào.
Cũng không ai biết những ai đã xây dựng nên thị trấn này
Giữa hoang mạc mênh mông, bỗng mọc lên một ốc đảo cây cỏ tươi tốt, xinh đẹp. Dường như nguồn nước không là vấn đề đối với nơi này. Và dĩ nhiên con người không thể nào bỏ qua một nơi như thế này. Vô Danh trấn có đến hàng trăm nóc nhà với hàng ngàn người cư ngụ, mọi thú vui ăn chơi, giải trí đều đầy đủ, không thua gì bất cứ thành phố lớn nào. Cư dân ở đây rất niềm nở đối với khách phương xa, nhưng dường như đằng sau sự hân hoan, niềm nở đó là cả một bí mật đáng sợ
Rất nhiều nhân vật lạ mặt và bí hiểm xuất hiện tại Vô Danh trấn. Song, cư dân ở đây dường như không chú tâm đến sự hiện diện của những vị khách đó. Có lẽ là trước đây họ đã từng thấy cảnh tượng này không ít lần, hay có thể là họ chỉ quan tâm đến lợi nhuận mà những người lạ mặt này mang lại cho họ mà thôi
Trong Vô Danh trấn, không ai không biết đến Royal Guardian – khách sạn lớn và sang trọng nhất Vô Danh trấn
Thiên Cơ đại điển sẽ được cử hành tại phòng hội nghị của khách sạn Royal Guardian
Toàn bộ khách sạn được giới nghiêm rất kĩ càng. Dường như chỉ có những nhân vật rất quan trọng mới được phép ra vào. Hàng trăm bảo vệ trang bị vũ khí tối tân liên tục thay nhau tuần tra cả bên trong và bên ngoài khách sạn, làm cho bầu không khí trở nên nghiêm trọng một cách bất thường
Vấn Thiên dành gần 20 ngày tiếp tục tìm kiếm 1 lễ vật khác. Chàng có một linh cảm rằng thanh bảo kiếm của gia tộc Deviance vẫn chưa đủ để Thiên Cơ lão nhân động lòng. Thế nhưng bảo vật dễ tìm, chí bảo hiếm gặp, Vấn Thiên không tìm được thêm một lễ vật nào khác. Chàng cũng có đôi chút thất vọng, nhưng vẫn quyết định tham dự Thiên Cơ bảo điển để thử vận may của mình xem sao.
Vấn Thiên bỗng nhớ đến sợi dây chuyền mà Lãnh Huyết đã cho chàng. Vật đó trông khá xấu xí và tầm thường, nhưng Lãnh Huyết đã dặn dò chàng rất kỹ là không được để mất nó. Chắc hẳn, đằng sau vẻ bề ngoài tầm thường đó, sợi dây chuyền này cũng chứa đựng một bí mật nào đó, có thể là bí mật về chủ nhân của nó …
Chỉ còn vài ngày nữa là đến Thiên Cơ đại điển.
Vấn Thiên đã đến Vô Danh trấn
Việc đầu tiên chàng vào là đến một quán rượu, hỏi thăm tình hình. Trên đời quả nhiên không có thứ gì miễn phí, chàng phải trả 1 số tiền không nhỏ cho tin tức về địa điểm tổ chức Thiên Cơ đại điển
Không khó khăn gì để chàng tìm đến khách sạn Royal Guardian.
Khi Vấn Thiên vừa bước vào cổng trước, một nhân viên bảo vệ kè kè bên mình khẩu tiểu liên hạng nhẹ chặn chàng lại. Hắn nói
“Xin quý ông xuất trình thư mời “
Dĩ nhiên là Vấn Thiên chẳng có bức thư mời nào cả. Chàng bèn giả vờ nói
“Thư mời gì cơ ? Tôi thấy đây là một khách sạn sạch sẽ, tiện nghi nên muốn vào nghỉ lại, chỉ thế thôi. Chẳng lẽ thuê phòng khách sạn cũng cần phải có thư mời à ?”
Tên bảo vệ vẫn kiên quyết
“Bình thường thì không cần. Nhưng chỉ 1 tuần nữa 1 hội nghị quan trọng sẽ được tổ chức ở đây. Hiện giờ khách sạn này chỉ dành riêng cho quan khách tham dự hội nghị, nếu không có thư mời, xin quý ông vui lòng rời khỏi.”
Vấn Thiên tiến một bước đến trước mặt tên bảo vệ, lén lút nhét vào tay hắn 1 xấp USD khá dày, nói khẽ
“Tôi có thư mời, nhưng làm rơi mất rồi, thông cảm nhé”
Tên bảo vệ thẳng thừng trả lại Vấn Thiên xấp tiền, có vẻ cáu giận nói
“Chỉ khi quý ông xuất trình thư mời tôi mới có thể để cho quý ông vào khách sạn. Còn thứ này, xin trả lại quý ông, tôi không dám nhận “
Vấn Thiên thu lại xấp tiền, dẫn Huyền Vũ rời đi.
Chàng thầm nghĩ
“Chắc hẳn là trước đây từng có kẻ nhận hối lộ, sau đó bị phát hiện và xử phạt rất nặng nên hắn mới không dám làm vậy. Trên đời nào có ai chê tiền cơ chứ … “
Vấn Thiên đi qua một dãy phố, thuê phòng tại một quán trọ khá tươm tất rồi nằm trên giường nghĩ ngợi hàng giờ. Thiên Cơ đại điển đó quả nhiên không phải ai muốn tham dự cũng được. Biết tìm đâu ra một tấm thư mời đây, lén lút đột nhập vào khách sạn Royal Guardian cũng không phải là ý kiến hay.
Ngồi nghĩ ngợi mãi cũng chán, Vấn Thiên bảo Huyền Vũ ở lại quán trọ, một mình đi đến khách sạn Royal Guardian, lén lút quan sát mọi động tĩnh diễn ra ở bên ngoài.
Đối diện khách sạn Royal Guardian là một quán bar sang trọng, thật là một chỗ lý tưởng để theo dõi.mọi việc xảy ra trước cổng khách sạn Royal Guardian
Vấn Thiên chọn bàn ở góc khuất, gọi một chai rượu rồi ngồi nhâm nhi từng giọt. Chàng đoán rằng sẽ có một số kẻ được mời đến dự Thiên Cơ đại điển sẽ đến đây để bàn bạc lần cuối trước khi vào khách sạn. Nếu như có thể hạ gục một tên, lấy thư mời từ tay hắn thì thật là tốt biết mấy.
Ngồi hàng giờ, cuối cùng cũng có 1 nhóm người tiến vào quán bar. Họ gồm 4 người trong đó có 2 nam 1 nữ và một người mặc áo choàng dài che kín toàn thân, không nhận diện ra được là nam hay nữ. Vừa thấy mặt nữ nhân đó, Vấn Thiên hơi giật mình, liền giả vờ say rượu nằm gục mặt xuống bàn. Nữ nhân vừa bước vào lại chính là Chu Tước, quả thật là người xưa nói chẳng sai, oan gia ngõ hẹp … Nhóm người này chính là người của U Minh tuyệt địa, họ đến Vô Danh trấn là vì Vấn Thiên hay là vì Thiên Cơ đại điển này?
Vấn Thiên tự cho mình câu trả lời
“Hành tung của mình và Huyền Vũ rất kín đáo, chắc chắn là không thể bị U Minh tuyệt địa phát hiện được… Nếu như họ thật sự có ý đồ với mình thì đâu đợi đến bây giờ mới xuất hiện, lại còn xuất hiện trước mặt mình nữa. Xem ra là họ đến đây vì Thiên Cơ đại điển rồi “
Những người mới đến có vẻ như không chú ý đến Vấn Thiên. Họ chụm đầu lại bàn tán bằng một thứ âm thanh rất nhỏ. Vấn Thiên không thể nghe được gì cả, chàng cũng không dám mạnh dạn nhìn trộm cử động môi của họ để đoán xem họ đang nói gì
Một lúc sau, Vấn Thiên nhân lúc đám người của U Minh tuyệt địa đang mải mê thảo luận, xuất kỳ bất ý tự tăng cường tốc độ của bản thân, chỉ trong nháy mắt hóa thành chiếc bóng biến mất ở phía sau quán bar. Chàng theo lối cửa sau ra ngoài, nấp sẵn ở một con hẻm gần đó, chờ đợi hành động tiếp theo của đám người U Minh tuyệt địa.
Vấn Thiên không phải đợi lâu. Chỉ độ nửa giờ sau, Chu Tước một mình rời khỏi quán bar, có lẽ cô ta định đi mua thứ gì đó. Vấn Thiên liền lén lút bám theo.
Chu Tước di chuyển bình thường qua vài con phố, sau đó bất ngờ rẽ vào một đoạn đường vắng. Vấn Thiên đoán rằng bằng trực giác, Chu Tước đã nhận ra mình đang bị theo dõi, cô ta đang tìm cách để cho kẻ theo dõi phải hiện thân. Chàng liền lợi dụng các dãy nhà để giữ khoảng cách với Chu Tước, tránh không xuất hiện trong tầm nhìn của cô ta, âm thầm dùng Huyết nhãn theo dõi cô ta từ xa.
Chu Tước bất giác quay đầu nhìn lại, một trận gió to đột nhiên nổi lên, bụi đường tung bay mù mịt. Trong đám bụi mù đó, tựa hồ như có xuất hiện một nhân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện di chuyển với tốc độ kinh hồn. Chu Tước không cho rằng đó là ảo giác, liền cẩn thận đề phòng, nhưng cũng vô ích, cô ta chỉ kịp cảm thấy sau gáy đau nhói trước khi ngã gục xuống, không còn biết gì nữa. Đó đương nhiên là tác phẩm của Vấn Thiên, bằng khả năng tăng cường tốc độ tuyệt vời của chàng
Vấn Thiên nhanh chóng vác thân thể bất động của Chu Tước đến một góc hẻm vắng giữa 2 dãy nhà gần đó. Chàng lục soát khắp người cô ta, cuối cùng chàng tìm thấy một phong bì có dòng chữ “Thư mời tham dự Thiên Cơ đại điển”. Trên phong bì còn có cả ấn ký của Thiên Cơ lầu, xem ra không phải là hàng giả. Vấn Thiên cẩn thận cất thư mời vào người, khẽ reo lên
“Vậy là ổn rồi, cuối cùng cũng có được thứ đó “
Vấn Thiên nhìn thân thể bất động của Chu Tước, tà ý trong lòng lại nổi lên. Của trời cho tội gì không hưởng, chàng liếc nhìn đôi gò bồng đảo căng tròn của Chu Tước rồi không do dự luồn tay vào áo cô ta tận tình khám phá. Tà ý trên nụ cười của Vấn Thiên càng lúc càng hiện rõ hơn, chỉ trong phút chốc nửa thân trên của Chu Tước đã phơi bày lộ liễu ra trước đôi mắt tham lam của chàng. Gần như không còn một phân trên thân thể Chu Tước chưa bị bàn tay của Vấn Thiên sờ mó qua.
Vấn Thiên lại thích thú cắn nhẹ vào hạt châu đỏ hồng trên bộ ngực mơn mởn đó, chàng thích thú cười lên thành tiếng. Bỗng một giọng nói the thé lạnh lẽo từ phía sau lưng chàng cất lên
“Quỷ háo sắc ! “
Vấn Thiên giật mình, nhanh chóng quay lại.
Người thần bí mặc áo choàng dài che kín toàn thân không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay sau lưng chàng. Vấn Thiên có chút kinh hoàng trong lòng, nếu như kẻ đó thật sự muốn hạ sát chàng, chỉ cần lặng lẽ vung tay xuất chiêu là chàng sẽ thật sự trở thành quỷ hồ đồ rồi
Vấn Thiên bỏ mặc Chu Tước, nhanh chóng lui lại một đoạn, lên tiếng mắng
“Ngươi mới là đồ biến thái giả thần giả quỷ đó ! “
Người thần bí dường như cảm thấy bị xúc phạm, liền lao đến tấn công, hắn ta tựa như bóng quỷ chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Vấn Thiên, vung cước tấn công vào cổ chàng
Vấn Thiên có chút kinh ngạc nhưng vẫn không rối loạn, phát động tốc độ kinh người nghiêng đầu tránh né. Chàng muốn tốc chiến tốc thắng nên không ngại dùng hết thực lực, bàn tay như lưỡi kiếm chém thẳng vào người thần bí. Tên này lại chuyển thân né tránh, Vấn Thiên chỉ chém trúng vào một vùng hư không. Vấn Thiên lại đánh thêm hàng chục chiêu nữa, nhưng đều không trúng mục tiêu. Kẻ thần bí không phản công, dường như cố ý trêu đùa Vấn Thiên, cũng có thể hắn đang thăm dò thực lực của chàng
Trong lòng Vấn Thiên có chút kinh sợ, không ngờ kẻ giả thần giả quỷ này lại có thể sử dụng phương pháp tăng cường tốc độ đó. Tốc độ của hắn cao hơn hẳn chàng một bậc, Vấn Thiên gần như không thể đánh trúng được hắn. Đánh không được thì dùng ngụy kế vậy, chàng liền dừng tay, nói với người thần bí
“Không đánh nữa, cái gì cũng có thể thương lượng được mà. Mạn phép được hỏi, huynh đài muốn điều gì ở tôi ? Xin nói rõ cho tôi được biết”
Người thần bí cất giọng the thé quỷ dị nói
“Thân thế của ngươi là thế nào ? Ai đã truyền thụ cho ngươi thân pháp đó ?”
Vấn Thiên liền bịa chuyện, nét mặt không chút biến đổi
“Tôi vốn là 1 tên đào mộ tặc, vốn mồ côi từ nhỏ, không có cha mẹ. Tình cờ đào trộm mộ cổ, nhặt được bí kíp nên cũng luyện thành được chút công phu chạy trốn mà thôi”
Người thần bí “hừ” một tiếng, vung tay. Từ ống tay áo của hắn, 4 sợi dây lập tức phóng đến. Vấn Thiên cố gắng tránh né, nhưng những sợi dây như có linh tính, bám theo chàng sát gót, chỉ trong nháy mắt đã trói chặt chàng lại
Vấn Thiên kinh hoàng hô to
“Ngươi muốn làm gì … “
Kẻ thần bí lại nói bằng giọng rờn rợn
“Nói láo, thân pháp đó vốn không thể luyện thành được. Đó vốn là khả năng bẩm sinh đặc biệt. Ta đã sớm nhận ra ngươi. Khuôn mặt này rất giống hắn. Ngươi chính là con trai của hắn. Hãy nói cho ta biết, cha ngươi hiện đang ở đâu “
Sợi dây dần dần siết chặt quanh cổ Vấn Thiên, chàng hoảng sợ vô cùng nhưng vẫn thu hết dũng khí nói lớn
“Cha ta vốn chỉ là một người săn tìm cổ vật, ngươi tìm ông ấy làm gì ? Nếu như ông ấy có lỡ lấy nhầm thứ gì của gia tộc ngươi thì ta thay mặt ông ấy xin lỗi vậy. Ta có thể bảo ông ấy hoàn trả thứ đó lại cho ngươi “
“Dừng lại được rồi đấy” – Một giọng nữ trong trẻo cất lên
Vấn Thiên nhận ra người vừa đến chính là Nhã Nhi. Trong lòng chàng thầm than khổ. Nhã Nhi có thể cứu chàng khỏi tay người thần bí này hay không còn chưa rõ, nhưng chắc chắn là chàng đang dính dáng vào một ân oán phức tạp mà chính chàng cũng không hiểu rõ. Thật là phiền toái vô cùng.
“Ta đã nhận ra ngươi “ – Nhã Nhi nói
“Ta cũng nhận ra ngươi” – Người thần bí nói bằng giọng không mấy thiện cảm
Nhã Nhi lại tiếp
“20 năm trước, ta đã tha cho ngươi một lần. Bây giờ ta vẫn có khả năng thu thập ngươi lần nữa”
“Dựa vào cái gì ?” – Người thần bí hỏi
Nhã Nhi mỉm cười
“Năm đó ta đã hạ cổ trùng trên người ngươi. Chắc là ngươi có thể cảm nhận được. Xem ra 20 năm nay ngươi vẫn không tìm được cách nào để tiêu diệt hoặc trục xuất số cổ trùng đó”
“Yêu nữ !” – Người thần bí căm tức nói
Nhã Nhi cười lớn
“Thì ai cũng bảo ta là yêu nữ mà, ta có phủ nhận đâu. Có lẽ ta nên đánh thức lũ cổ trùng đó dậy, dạy cho chúng nhảy múa một chút, chắc cũng vui lắm đấy “
“Soạt” – Những sợi dây trên người Vấn Thiên đột ngột lỏng ra rồi được thu vào tay áo của người thần bí. Tên này chẳng nói chẳng rằng, nhanh chóng chạy biến đi như một bóng ma.
Nhã Nhi nói với theo
“Phu quân ta có nói là chàng sẽ viếng thăm U Minh tuyệt địa một chuyến. Ngươi hãy chuẩn bị nghênh đón thật chu đáo nhé, đừng khiến chàng thất vọng “
Người thần bí không nói gì, thoáng cái đã biến mất vô thanh vô tức
Vấn Thiên lấy tay xoa cổ, hỏi
“Kẻ đó thật ra là ai vậy ?”
Nhã Nhi đáp
“U Linh tư tế, một nhân vật cao cấp của U Minh tuyệt địa. Công lực của cậu chưa đủ để đối phó với kẻ này đâu”
Vấn Thiên than thở
“Dường như hắn có thù oán gì đó với cha của đệ thì phải. Ái chà, thật là rắc rối “
Nhã Nhi lại cười, duyên dáng nói
“Nói với ta để làm gì, nếu có dịp hãy hỏi lại cha mẹ cậu, chắc là họ sẽ nói cho cậu biết thôi. “
Cô ta lại nói
“Lãnh Huyết phái ta đến để giúp đỡ cậu. Cậu đã lấy được thư mời rồi, xem ra ta không cần phải đưa cho cậu. Sau khi ám sát Thiên Cơ lão nhân, dù thành công hay thất bại, cậu hãy tìm cách trốn ra khỏi Vô Danh trấn, ta sẽ có cách đưa cậu trở về”
Nhã Nhi dặn dò Vấn Thiên thêm một lúc nữa rồi bỏ đi. Vấn Thiên giả vờ lắng nghe, gật đầu lấy lệ rồi sau khi Nhã Nhi đã khuất bóng mới thốt lên tiếng thở dài đầy cảm thán. Vấn Thiên lại nhìn quanh, cố ý tìm Chu Tước, nhưng có vẻ như cô ta đã bị người thần bí mang đi. Chàng lại thở dài, chép miệng tiếc nuối rồi quay về quán trọ. Lấy được bức thư mời xem như là một thành công lớn rồi, thôi thì tạm hài lòng với điều đó vậy …
Vấn Thiên quay về phòng, chàng biết rằng Huyền Vũ đã đợi chàng rất lâu rồi. Hiện tại cô ta đang cầm một tư liệu khảo cổ của Vấn Thiên nằm trên giường đọc một cách say sưa. Nhìn người đẹp nằm trên giường, bất chợt hình ảnh thân thể trần trụi và bộ ngực tròn gợi cảm của Chu Tước lại hiện lên trong tâm trí Vấn Thiên, dục hỏa lại một lần nữa cháy rực trong lòng chàng.
Vấn Thiên nở nụ cười gian tà, leo lên giường nằm cạnh Huyền Vũ, bàn tay không chút do dự lần mò vào trong y phục của cô, tận tình hưởng thụ cảm giác mềm mại, đàn hồi và sự mịn màng của làn da thiếu nữ. Huyền Vũ buông rơi xấp tư liệu đang đọc dở, mắt nhắm lại, khuôn mặt dần đỏ lên. Trước tác động từ đôi tay ma mãnh của Vấn Thiên, chỉ phút chốc Huyền Vũ đã không thể nhịn được, khẽ kêu lên những tiếng rên rỉ đầy xuân ý. Điều này chẳng những không làm Vấn Thiên dừng lại, mà càng lúc động tác của chàng lại càng khẩn trương hơn nữa
Huyền Vũ thu hết can đảm mở mắt ra, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt tà dị đầy dục vọng của Vấn Thiên, cô lại cúi mặt xuống ngượng ngập nói
“Chàng đang nghĩ đến điều gì thế ? Trông bộ mặt xấu xa của chàng kìa …”
Vấn Thiên cười tít mắt nói
“Ta vốn lương thiện, thuần khiết, nhưng không hiểu sao khi gặp nàng lại biến thành xấu xa như thế này … Là do nàng câu dẫn ta, ta phải bắt đền nàng đó “
Huyền Vũ ôm lấy Vấn Thiên, nép sát mặt vào bộ ngực nở nang, cường tráng của chàng, bẽn lẽn nói nhỏ
“Ngày nào cũng bắt thiếp cùng làm cái việc xấu xa ấy với chàng mấy lần. Chàng không nghĩ đến thiếp cũng phải nghĩ đến chính mình chứ … “
Vấn Thiên lại ngắt lời
“Đợi khi nàng khôi phục công lực, chúng ta sẽ ngày ngày song tu, như thế sẽ tốt cho cả hai. Ta vốn trời sinh bền bỉ dẻo dai khác người, sẽ không bao giờ làm nàng thất vọng đâu”
“Ái da” – Vấn Thiên lại kêu lên
Huyền Vũ cảm thấy quá xấu hổ, bèn cắn vào ngực Vấn Thiên khá đau điếng, khiến chàng phải kêu lên. Nhưng dục hỏa trong lòng Vấn Thiên không vì thế mà bị dập tắt. Chàng liền trả đũa ngay, chỉ phút chốc y phục trên người Huyền Vũ đã biến mất, cô lại bị Vấn Thiên nằm đè lên người, hôn hít loạn xạ lên khắp chỗ
Huyền Vũ cuối cùng cũng phải đầu hàng, ôn nhu nói
“Thôi nào… Để thiếp giúp chàng cởi y phục … “
Vấn Thiên mừng rỡ gật đầu. Chỉ ít phút sau, một trận đại chiến nam nữ liền diễn ra triền miên.
Ban đầu, Huyền Vũ dành quyền chủ động, dường như muốn dạy cho Vấn Thiên một bài học để sau này chàng chừa thói tham luyến ái ân. Nhưng trước thể lực kinh người và những đợt tấn công kịch liệt, tới tấp của Vấn Thiên, cuối cùng cô dần đuối sức, rơi vào thế bị động, thân thể mềm rũ vô lực để mặc cho Vấn Thiên muốn làm gì thì làm. Tâm hồn của Huyền Vũ như xao động theo từng đợt sóng tình, rồi như bay bổng lên tận chín tầng mây xanh theo từng đợt cao trào do Vấn Thiên đem lại.
Mây tan mưa tạnh, trời cũng đã tối sầm. Vấn Thiên nghỉ ngơi một lúc rồi vội vã ra ngoài mua thức ăn.
Nghĩ đến vẻ mệt mỏi, hơi thở nặng nhọc của Huyền Vũ, chàng bất giác chạnh lòng rồi quyết định không mua thức ăn ở tại quán trọ mà ra ngoài, tìm đến một nhà hàng lớn định bụng sẽ mua những thức ăn thơm ngon, bổ dưỡng nhất mang về bồi bổ cho người đẹp. Vấn Thiên chợt nhớ ra, gần khách sạn Royal Guardian có một nhà hàng khá sang trọng, chàng liền đi đến đó
Nhà hàng rất đông khách, nhưng Vấn Thiên chỉ quan sát những vị khách đó trong thời gian chờ đợi thức ăn được mang đến, rồi sau đó chàng nhanh chóng xách bọc đồ ăn quay về quán trọ
Vừa ra khỏi cửa, có vẻ như trong lúc vội vã Vấn Thiên lại va phải một người đang bước vào. Người này cau có toan mắng chửi gì đó, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của Vấn Thiên lại reo lên kinh ngạc
“Vấn Thiên …
Vấn Thiên bàng hoàng, thốt lên
“Yên Thùy …. Vì sao cô lại đến nơi này ?