Việc đầu tiên Vấn Thiên làm sau khi trở về học viện Marshall là đi tìm Lãnh Huyết
Chàng xuống mật thất, chờ đợi khoảng nửa giờ, cuối cùng thì cũng gặp được Lãnh Huyết. Lãnh Huyết dường như lại vừa trở về sau chuyến đi săn, mang theo 2 xác chết vẫn còn ấm
Lãnh Huyết tỏ ra không ngạc nhiên khi thấy Vấn Thiên, anh ta bình thản treo 2 xác chết lên móc rồi hỏi
“Tìm ta có việc gì ? “
Vấn Thiên mau chóng kể lại câu chuyện ẩu đả vừa xảy ra, Lãnh Huyết nghe xong liền cười nhạt
“Không sao, ta biết với tu vi của cậu, chưa thể dùng tay không phát động Huyết kiếm tam thức sát nhân được đâu. Tên đó bất quá chỉ bị trọng thương, không chết đâu“
Vấn Thiên nhăn mặt, lo âu nói
“Đệ sợ chuyện này vỡ lỡ ra, ban giám hiệu sẽ đuổi đệ mất. Chưa kể đến việc đệ có thể bị gia đình tên đó kiện ra tòa, sẽ rất rắc rối và phức tạp”
Lãnh Huyết liền đặt tay lên vai Vấn Thiên trấn an
“Yên tâm đi, để ta xử lý việc này cho cậu. Bây giờ, ta sẽ đi tìm tên đó. Chắc chắn là hắn đang ở 1 bệnh viện gần nhất, sẽ dễ dàng tìm ra ngay thôi “
Vấn Thiên lo lắng hỏi
“Huynh định làm gì hắn ? “
Lãnh Huyết cười lạnh
“Chắc là không đến nỗi phải giết hắn đâu “
Nói xong, anh ta lập tức bỏ đi. Vấn Thiên ngẩn ngơ trông theo đến khi Lãnh Huyết khuất dạng rồi trở về phòng. Chàng lẳng lặng đến ngồi cạnh Huyền Vũ, nhìn vào mắt cô thật lâu rồi bất thần xuất thủ ôm lấy thân thể ấm áp, mềm mại đó vào lòng, dịu dàng vuốt ve. Huyền Vũ khẽ vùng vẫy như muốn chống cự rồi lại buông xuôi, đôi mắt ươn ướt như muốn khóc, cô lặng im nhìn Vấn Thiên, không nói lời nào. Vấn Thiên không động đến những vị trí nhạy cảm, kích tình mà lại nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai cùng tấm lưng thon thả của người đẹp, động tác cực kì ôn nhu, dịu dàng như đang chăm sóc tình nhân thật sự.
Một lúc lâu sau, Huyền Vũ nặng nề lên tiếng
“Chắc là anh đã từng trải qua rất nhiều nữ nhân …”
Vấn Thiên ngạc nhiên hỏi
“Vì sao cô lại nghĩ vậy ?”
Huyền Vũ ai oán nói
“Động tác của anh rất thành thục …”
Vấn Thiên cười nói
“Ai cũng nói là tôi có ngộ tính hơn người ... “
Cũng như bao chàng trai khác, Vấn Thiên cũng từng trải qua thời điểm tò mò, thắc mắc về chuyện nam nữ. Thật may cho chàng, ở nước Mĩ các loại porn magazine, phim ảnh chuyện nam nữ được bày bán rất công khai. Hơn nữa, Vấn Thiên còn có 1 vị sư phụ rất lợi hại trong lĩnh vực này. Đó chính là Johny, ông bác “đáng kính” của chàng. Johny hiển nhiên là Kane đã đổi tên, anh ta dùng số tiền mà Khải Nguyên cho để kinh doanh một sòng bạc, làm ăn rất khấm khá. Tại sòng bạc “Lucky Strike” của Kane, mĩ nữ ra vào nườm nượp như trẩy hội, đủ mọi chủng loại. Kane cũng tranh thủ cơ hội phong hoa tuyết nguyệt, ong bướm bay bổng cùng những nữ nhân xinh đẹp đó, quả thật là nhất cử lưỡng tiện
Vấn Thiên không biết gì về sự tồn tại của ông bác này, mãi đến năm 15 tuổi chàng mới gặp Kane. Ấn tượng ban đầu của Vấn Thiên về Kane rất tốt. Nhìn bề ngoài, Kane tỏ ra là 1 nam nhân hào hoa, lịch lãm, khí chất bộc lộ vẻ sang trọng, quý phái hiếm gặp. Max cũng rất vui mừng khi gặp lại Kane, nhưng Nguyệt Ảnh thì không. Nguyệt Ảnh cấm tuyệt Vấn Thiên không được giao du với Kane, nhưng càng cấm thì chàng trai trẻ lại tỏ ra tò mò hơn nữa. Chàng đã từng cùng Kane rất nhiều lần đi đến những chốn ăn chơi xa xỉ, cũng học được không ít lời nói và cử chỉ vô lại của Kane. Trong lãnh vực trêu hoa ghẹo nguyệt, Kane cũng hết mình truyền thụ cho Vấn Thiên, chàng trai trẻ tiếp thu rất nhanh, kinh nghiệm càng lúc càng dày dạn hơn. Nhưng Vấn Thiên lại không chịu thực hành việc nam nữ hoan ái đó, mặc dù Kane đã tạo cho chàng nhiều cơ hội
Đối với Vấn Thiên, loại chuyện xấu hổ riêng tư đó chàng không thể làm được trước mắt bất cứ người nào khác, dù người đó thân thiết với chàng đến đâu chăng nữa. Hơn nữa, trong mắt chàng, những nữ nhân xinh đẹp, lả lơi đó chỉ như những con búp bê rẻ tiền, không làm cho chàng cảm thấy hứng thú chút nào cả. Vấn Thiên luôn mong muốn có thể chinh phục được 1 nữ nhân xứng đáng để chinh phục. Dường như, mục tiêu hiện tại của chàng là Yên Thùy, nhưng chàng cũng không bỏ lỡ cơ hội sử dụng Huyền Vũ để luyện tập những kĩ năng chàng học được từ Kane. Dù gì đi nữa, Huyền Vũ cũng có thể tính là 1 nữ nhân thú vị trong mắt Vấn Thiên.
Nhìn thấy thái độ hiện tại của Huyền Vũ, Vấn Thiên trong lòng thầm mừng, chàng biết rằng tảng băng trong tim Huyền Vũ đang tan ra trước nhiệt tình của mình. Một ngày không xa, trái tim đó sẽ là của chàng. Vấn Thiên bất giác cảm thấy lo sợ, định mệnh rất hay trêu người, có khi nào ngày mà chàng chiếm được trái tim của Huyền Vũ cũng là ngày Huyền Vũ phải rời khỏi thế gian này vì Huyết long trong người phát tác …
Vẫn ôm chặt thân thể ấm áp của Huyền Vũ, Vấn Thiên tự hứa trong lòng
“Nhất định mình phải tìm được cách hóa giải Huyết long !”
1 ngày trôi qua
Rồi , 10 ngày trôi qua. Không có chuyện gì xảy ra với Vấn Thiên cả. Dường như vụ ẩu đả đó đã đi vào quên lãng, hay là nó phải được quên lãng vì có ai đó muốn như thế.
Vấn Thiên không còn gặp lại Harry Warman một lần nào nữa
Thỉnh thoảng chàng cũng gặp mấy tên đồng bạn của hắn, nhưng chúng chỉ dám lấm la lấm lét nhìn chàng từ xa rồi nhanh chóng bỏ đi khi bắt gặp ánh mắt của chàng. Cứ như là chuột gặp phải mèo vậy
Vấn Thiên đoán rằng Lãnh Huyết đã tìm đến bọn này và dọa cho chúng sợ đến mất hồn. Vẻ mặt lạnh lùng và sát khí của Lãnh Huyết quả thật rất đáng sợ, ngay cả Vấn Thiên là người tiếp xúc với anh ta nhiều nhất, đôi lúc cũng cảm thấy sợ hãi, nói chi đến những người đó …
Kim không thể giấu trong bọc, tuy không bị ban giám hiệu trách tội nhưng cũng có khá nhiều học viên khác biết được việc ẩu đả này. Vấn Thiên bỗng nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý. Nhiều nữ học viên nhìn chàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ, một số nam học viên lại quan sát chàng với ánh mắt e dè, pha lẫn chút hằn học.
Sau đợt sát hạch, việc học tập của Vấn Thiên vẫn y như cũ, chàng thường xuyên bỏ những buổi học mà chàng cho là nhàm chán, nhưng vẫn hay làm cho những học viên khác kinh ngạc về kiến thức và kinh nghiệm chiến đấu của mình. Từ lúc còn là 1 thiếu niên, Vấn Thiên đã theo cha đi tìm cổ vật. Thật sự Max không muốn để Vấn Thiên đi theo, nhưng trong thâm tâm anh ta vẫn xem Vấn Thiên là thiếu chủ của mình, không nỡ từ chối chàng, thế là đành nhượng bộ dẫn chàng theo. Trong những chuyến đi đó, Vấn Thiên cũng từng kinh qua không ít lần xung đột cùng đạo tặc, phiến quân và cả quân lính của chính phủ 1 số nước. Năm tháng trôi qua, kinh nghiệm chiến đấu của chàng càng dày lên, hơn hẳn 1 quân nhân thật sự. Dường như số phận đã không an bài để Vấn Thiên có một cuộc sống bình thường như bao người khác, hay là chính chàng đã chọn cách sống phiêu lưu mạo hiểm đó…
Những bài huấn luyện cũng không còn đơn giản và nhàm chán như trước, mà thật sự khá khó khăn, nếu không muốn nói là nguy hiểm. Hàng ngày, Vấn Thiên đều phải trải qua những bài tập như bò qua những hàng rào kẽm gai dưới làn đạn súng máy phía trên, tay không đối kháng với đối thủ sử dụng vũ khí, lặn sâu dưới nước vài chục mét mà không sử dụng bình dưỡng khí, gỡ bom trong thời gian quy định … Đối với Vấn Thiên mà nói, chàng tham dự những buổi huấn luyện này, chỉ đơn giản là vì chúng đem lại cho chàng sự phấn khích.
Thời gian rảnh rỗi, chàng đến thư viện Marshall để tham khảo những tư liệu về địa lý và võ thuật, hoặc là ngồi tĩnh tọa luyện công. Đêm đến, khi những học viên khác đã ngủ say, Vấn Thiên mới lẻn ra những nơi vắng vẻ luyện kiếm, chàng cũng tự tạo cho mình 1 thanh kiếm khác thế cho thanh kiếm cũ đã bị gãy, hình dáng vẫn y như cũ, nửa giống đao, nửa giống kiếm trông rất khó coi. Còn về Huyền Vũ, nếu như hôm đó phải đi huấn luyện, buổi sáng Vấn Thiên sẽ mang về sẵn cho cô 1 số thức ăn và nước uống đủ dùng cho cả ngày. Xem ra, chàng không muốn đối xử tệ với nữ nhân này…
Đêm đó, Vấn Thiên lại đến 1 bãi tập vắng vẻ luyện kiếm
Luyện được hơn 2 giờ, chàng liền ngừng tay nghỉ ngơi. Gần đây, biểu hiện của Huyền Vũ làm Vấn Thiên lo lắng, tuy không đau đớn, nhưng sức khỏe của thiếu nữ này ngày càng yếu đi, sắc mặt cũng tiều tụy đi không ít. Vấn Thiên cũng không biết nguyên nhân tại sao, chàng suy đoán rằng có thể là do ảnh hưởng của Huyết long, cũng có thể là do tâm trạng buồn bã vì bị giam cầm. Vấn Thiên cũng không biết làm sao, phóng thích Huyền Vũ cũng không được mà giữ cô ta lại cũng không ổn. Chàng nghĩ ngợi hồi lâu rồi thở dài, bỏ kiếm vào bao, nhắm mắt lại dùng Huyết nhãn quan sát một lượt xung quanh.
Dường như đã phát giác được điều gì không ổn, Vấn Thiên đứng dậy, đi về hướng một tảng đá cách chàng vài chục mét, bất thần xuất thủ vung kiếm chém thẳng xuống.
Kiếm chiêu vừa đi được nửa chừng đã dừng, tựa như bị chặn lại. Thanh kiếm vẫn đang lơ lửng trên không, như bị một bàn tay vô hình đỡ lấy. Vấn Thiên nghiến răng, dùng sức đè lưỡi kiếm xuống, khuôn mặt thoáng hiện một chút sát khí
Một giọng nữ cất lên
“Nóng tính thật, không đùa với cậu nữa “
Vấn Thiên nghe thấy giọng nói đó, liền thu kiếm lại. Chàng nhận ra ngay đó chính là giọng nói của Nhã Nhi – nữ nhân của Lãnh Huyết. Không ngờ cô ta lại có thể sử dụng thuật ẩn thân thành thạo đến như vậy
Vấn Thiên cười, vui vẻ nói
“Nhã Nhi tỉ tỉ, hãy hiện thân nói chuyện với đệ nào”
Giọng nói của nữ nhân có vẻ ngượng ngùng
“Hiện giờ thì không được. Cậu hãy ở đây chờ ta vài phút. À, không được gọi ta là Nhã Nhi, chỉ gọi ta là Nhã tỉ thôi, được không ?”
Vấn Thiên gật đầu. Chàng cảm thấy một luồng khí lưu vừa chuyển động ngay trước mắt, dường như Nhã Nhi đã rời đi. Độ 10 phút sau, Nhã Nhi trở lại, trên người mặc chiếc áo choàng dài màu đen quen thuộc.
Vấn Thiên nở nụ cười, nói
“Tỉ tỉ trông thật xinh đẹp, giá như đệ được thấy thân hình của tỉ tỉ nhỉ, chắc là phải rất cân đối, gợi cảm “
Nhã Nhi yêu kiều nói
“Cậu định câu dẫn ta đấy à. Nói cho cậu biết, tuổi của ta ít nhất là gấp đôi cậu đấy “
Vấn Thiên nghe thế, trong lòng có chút kinh dị, nhưng chàng cho là Nhã Nhi chỉ đùa với mình. Dù sao cũng là nữ nhân của Lãnh Huyết, chọc ghẹo cô ta có lẽ là không nên, chàng liền đổi đề tài
“Nhã tỉ, dường như tỉ rất am hiểu về y thuật phải không ?”
Nhã Nhi gật đầu, Vấn Thiên lại đi ngay vào vấn đề chính
“Tỉ có biết cách hóa giải Huyết long của Lãnh huynh không ?”
Nhã Nhi châm chọc
“Xem ra cậu cũng có cảm tình với nữ nhân đó rồi phải không ”
Vấn Thiên than thở
“Đệ không nỡ nhìn cô ấy chết, tỉ có thể giúp đệ được không ?”
Nhã Nhi cắn môi suy nghĩ rồi nói
“Không phải là vô phương, nhưng rất khó. Cậu không thể dùng nội lực bức Huyết long ra khỏi cơ thể cô gái đó, mà phải luyện hóa nó. Quá trình này rất phức tạp, chỉ 1 sơ suất thôi, cậu và cô gái đó đều có thể mất mạng.”
Vấn Thiên ấp úng
“Luyện hóa … Là như thế nào vậy tỉ ?”
Nhã Nhi khẽ nói
“Huyết long vốn là do chân khí tạo thành, dùng chân khí của cậu truyền vào cơ thể cô ta, phân giải Huyết long rồi hấp thu nó để nó trở thành chân khí của cậu, việc đó gọi là luyện hóa”
Nhã Nhi nhìn vẻ bối rối của Vấn Thiên, lại nói tiếp
“Khi Huyết long phát tác, cậu có thể truyền nội công để chế ngự nó, giúp cô ta không phải đau đớn. Nhưng đây chỉ là biện pháp tạm thời thôi.”
Nhã Nhi nói xong, liền vẽ lên đất một hình người kích thước lớn bằng người thật. Cô ta lại vẽ lên hình người đó những đường nét chằng chịt như diễn tả kinh mạch trong cơ thể rồi giảng giải hồi lâu cho Vấn Thiên về cấu tạo cơ thể con người cũng như phương pháp vận công chế ngự Huyết long. Vấn Thiên chăm chú lắng nghe và ghi nhớ tất cả. Chàng bất chợt thở dài, vì sao Lãnh Huyết lại nghĩ ra 1 công pháp độc ác như vậy chứ, để làm gì kia chứ …
Cùng lúc đó, ở 1 đồng cỏ cách căn cứ Marshall vài cây số về hướng Tây
Giữa đồng cỏ có một vài cây to, từng phiến lá đung đưa theo làn gió đêm. Dưới ánh trăng, từng chiếc lá, ngọn cỏ như sáng lên 1 thứ ánh sáng màu bạc, mọi vật như toát lên một vẻ đẹp riêng , một vẻ đẹp mang sắc thái cô liêu và buồn bã
Trăng tròn vành vạnh, gợi cho người ta một cảm giác nhớ nhà, nhớ đến cảnh sum họp gia đình đầm ấm, nhưng cũng vô tình khơi dậy nỗi đau của những người từng trải qua cảnh dâu bể, tang thương
Lãnh Huyết đang đứng trên một cành cây, ngắm nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời. Khuôn mặt anh ta lạnh lẽo, vô cảm, nhưng đôi mắt lại long lanh như chất chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp.
“Không ngờ con người lạnh lùng như anh cũng có nhã thú ngắm trăng trong đêm vắng nữa”
Giọng nói của 1 nữ nhân cất lên từ phía dưới
Lãnh Huyết vẫn đứng yên, không thèm nhìn đến nữ nhân đó, hờ hững nói
“Nửa đêm không ngủ lại chạy đến đây để làm gì ?”
Nữ nhân nọ tung mình thi triển khinh công, chỉ trong chốc lát đã đứng cạnh Lãnh Huyết. Trong ánh trăng nhàn nhạt, có thể nhận ra đây chính là Yên Thùy. Xem ra, Yên Thùy cũng có những bí mật và tính toán riêng của cô ta, nếu không thì không lý do gì cô ta lại xuất hiện ở đây, vào 1 thời điểm như thế này.
Yên Thùy nói 1 cách rất tự nhiên
“Tôi thường luyện kiếm ở chỗ này. Hôm nay, tôi luyện kiếm xong, trong lúc trở về vô tình ngước nhìn lên lại phát hiện ra kẻ mặt lạnh là anh đang đứng ngắm trăng, thật là thú vị “
Lãnh Huyết hỏi
“Cô không sợ à ?”
Yên Thùy bật cười
“Sợ điều gì chứ ? Sợ anh sẽ giết tôi à ? Nói thật với anh, tôi cũng có chút lo sợ. Nhưng tôi tin rằng anh là người lạnh lùng nhưng cũng có nguyên tắc của mình. Anh chỉ giết những kẻ đối nghịch với anh, hiện tại tôi không làm gì đối nghịch với anh, chắc chắn là anh cũng không có lý do gì để giết tôi “
Lãnh Huyết không nói gì, lại tiếp tục ngắm nhìn vầng trăng. Yên Thùy lại lên tiếng
“Anh cũng từng có 1 gia đình phải không ?”
Lãnh Huyết gật đầu, chậm rãi nói
“Đã từng. Nhưng giờ đây, chỉ còn mình ta cô độc. Từng người, từng người đều lặng lẽ rời xa ta. Dường như cô độc và bi ai là số phận chung của cường giả “
Yên Thùy lặng im một lúc rồi nói bằng giọng đầy cảm thán
“Có lẽ tôi cũng hiểu được phần nào tâm sự của anh. Mỗi lần nhớ đến những phút giây sum họp, đầm ấm bên gia đình, tôi càng cảm thấy căm hận tên Tử thần đó nhiều hơn nữa. Tôi nhất định phải tìm ra hắn, bắt hắn trả giá cho nỗi đau mà hắn đã gây ra đối với tôi “
Lãnh Huyết thở dài
“Trả thù xong, trong lòng cô sẽ thanh thản hơn ư ? Không đâu, e là cô sẽ cảm thấy trống rỗng và vô nghĩa hơn bao giờ hết. Sau đó, cô sẽ tiếp tục sống mà chẳng biết mình đang tồn tại vì điều gì. Ân oán, vay trả đến bao giờ mới chấm dứt … “
Yên Thùy cãi lại
“Tôi không giống anh. Thù hận chính là gánh nặng trong lòng tôi, chỉ khi trút được gánh nặng đó tôi mới có thể cảm thấy thanh thản mà tiếp tục sống. Tôi sẽ đi đến 1 nơi không ai có thể nhận ra mình, tìm một nam nhân tốt để yêu thương, sẽ sống thật hạnh phúc và vui vẻ “
Lãnh Huyết trầm mặc nói
“Không đơn giản như thế đâu. Nhưng ta cũng mong là cô làm được “
Lãnh Huyết ngước nhìn mông lung trên bầu trời, bất chợt lên tiếng
“Chừng nào cô luyện đến cảnh giới “Tâm, kiếm hợp nhất” thì hãy nghĩ đến chuyện đi tìm Lãnh diện tử thần. Còn muốn hạ được hắn một cách đường đường chính chính, e là cô phải luyện đến cảnh giới “Thiên, kiếm hợp nhất”. Cô chỉ có 1 tính mạng duy nhất, non xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt, đừng nên dại dột liều mạng vô ích “
Yên Thùy hỏi
“Tâm, kiếm hợp nhất” là thế nào ? Tôi chỉ từng nghe nói “Nhân, kiếm hợp nhất”, chưa từng nghe nói đến thứ này”
Lãnh Huyết giải thích
“Kiếm tùy tâm phát, tùy theo lục cảm mà biến chiêu, ảo diệu khôn lường, chỉ có tuyệt thế cao thủ may ra mới có thể đối đầu được “
Yên Thùy lại hỏi
“Thế anh định nghĩa “Thiên, kiếm hợp nhất” là thế nào ?”
Lãnh Huyết ung dung nói
“Dĩ vạn vật hóa thành kiếm, thiên địa hữu kiếm, vô thanh vô tức, vô kiếm sát nhân. “
Yên Thùy có chút ngạc nhiên
“Thật khác với những gì tôi đã nghe được từ những tiền bối khác kể lại “
Lãnh Huyết cười ngạo nghễ
“Ta là ta, họ là họ chứ. Sao có thể đánh đồng như vậy được. Võ công của ta là do ta tu luyện thì cũng nên theo tiêu chuẩn của ta, vì sao lại phải ép mình theo tiêu chuẩn của họ. Miễn sao có đủ thực lực để đương đầu với bất cứ đối thủ nào là được “
Lãnh Huyết lại nói
“Với tu vi và ngộ tính của cô, ta dự đoán rằng, khoảng 10 năm nữa có thể đạt đến cảnh giới “Tâm, kiếm hợp nhất”. Còn “Thiên, kiếm hợp nhất” thì tùy duyên … “
Yên Thùy có vẻ quyết tâm
“Anh chỉ mới 27,28 tuổi mà có thể đánh ngang với hắn. Nhất định tôi cũng phải làm được như vậy. Tôi sẽ khổ luyện và đặt mục tiêu trong vòng vài năm nữa phải có đủ thực lực để đối đầu với hắn “
Lãnh Huyết cười nhạt
“Khổ luyện vẫn chưa đủ đâu. Ngộ tính của cô không tốt lắm, nhưng nếu gặp được danh sư hay là kì duyên gì đó thì may ra mới có thể đốt giai đoạn được. Luyện võ chỉ kiên nhẫn và quyết tâm không thôi, có lẽ chưa đủ để trở thành tuyệt thế cao thủ đâu “
Yên Thùy cảm thấy như bị xúc phạm, trước giờ không ai dám đánh giá thấp khả năng của cô như vậy. Tên mặt lạnh này chẳng những đánh giá thấp cô, mà còn ngang nhiên nói rằng cô thua kém Vấn Thiên – 1 tên đào mộ tặc võ công hỗn tạp, thì làm sao cô có thể nuốt trôi khối tức giận này đây
Yên Thùy giận dỗi nói
“Tôi biết tu vi của anh là tuyệt thế cao thủ trong thiên hạ rồi. Tên Vấn Thiên đó chỉ được cái hung hăng, điên cuồng, lại có những suy nghĩ lập dị, không giống ai … Có lẽ tính cách đó hợp với anh nên anh mới đánh giá hắn cao đến như vậy, tôi hiểu điều đó. Anh đã có thiên kiến riêng của mình thì làm sao đánh giá khách quan được “
Lãnh Huyết nhếch mép cười
“Không tranh cãi nữa, cứ để thời gian chứng minh vậy “
Yên Thùy vẫn chưa chịu thôi
“Tu vi của tôi đúng là thấp kém, nhưng dù sao cũng tu luyện được nội đan trong cơ thể rồi. Vấn Thiên tuy có sức mạnh bẩm sinh, nhưng công lực tản mác chưa định hình, làm sao có thể sánh ngang với tôi được “
Lãnh Huyết cười 1 tràng dài, nói
“Vấn Thiên vốn không phải nhân … à không, không phải người bình thường. Cô dùng tiêu chuẩn của cô để đánh giá cậu ta là sai lầm lớn đấy “
Yên Thùy hoài nghi hỏi
“Vậy thật sự anh ta là thứ gì ? “
Lãnh Huyết có vẻ bí hiểm
“Ta đã sớm nhận ra, nhưng ta sẽ không nói cho cô biết. Cứ từ từ mà khám phá, sẽ rất thú vị đấy “
Yên Thùy có vẻ không phục, liều lĩnh lên tiếng
“Không nói chuyện với anh nữa, tôi muốn thử với anh vài chiêu, có được không ?”
Lãnh Huyết gằn giọng
“Không, võ công của ta vốn là để giết người, xưa nay xuất chiêu không chút lưu tình, cô không nên dại dột như vậy. Sẽ có cơ hội khác để cô kiểm chứng tu vi của ta, không nhất thiết là cách đó”
Lãnh Huyết lại nhìn lên bầu trời, trầm tư hồi lâu. Anh ta bất chợt nhắm mắt lại, thái độ trở nên nghiêm trang hẳn. Yên Thùy cảm giác được từ người Lãnh Huyết đang có 1 luồng sát khí tỏa ra hết sức mãnh liệt, cô hồi hộp quan sát anh ta thật kĩ lưỡng
Lãnh Huyết mở mắt ra, khẽ nói
“Có vài con chuột vừa vào thư viện.“
Yên Thùy hỏi
“Thư viện đó thường xuyên bị tấn công đến như vậy sao ?”
Lãnh Huyết gật đầu
“Lúc trước thì không, chỉ mới nửa năm gần đây thôi. Không chỉ 1 bọn người …”
Anh ta lại nói
“Nếu thích, cô có thể đi theo ta. Nhưng ta không đảm bảo an toàn cho cô đâu”
Yên Thùy cương nghị nói
“Vấn Thiên làm được, tôi cũng làm được, anh hãy dẫn tôi đi xem sao”