Không khó khăn gì để Vấn Thiên có thể nhận ra những vết máu còn vương vãi trên mặt đất
Chàng nhanh chóng đi theo dấu máu đó, vừa đi vừa cẩn thận dùng chân xóa sạch tất cả những dấu vết đó
Dấu vết dẫn chàng đến 1 bãi đất trống, vốn là 1 phần của bãi tập số 11 – nơi các học viên thực tập kỹ thuật chiến đấu, bãi đất đó khá ẩm thấp, trên mặt đất lại mọc lên vài bụi cây dại
Vấn Thiên đã phát hiện ra Yên Thùy đang nằm mê man bất tỉnh trên mặt đất, gần 1 bụi cây. Sắc mặt Yên Thùy đã trắng bệch, khóe miệng cô vẫn rỉ máu, hơi thở yếu ớt như sắp tắt hẳn
Vấn Thiên kinh sợ, không biết nên làm thế nào, chàng bắt mạch cho Yên Thùy rồi lại càng lo lắng hơn khi cảm nhận được mạch đập của Yên Thùy rất yếu ớt, mong manh. Có lẽ cô gái này đã bị nội thương khá nặng, tổn hại đến kinh mạch, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Vấn Thiên quyết định phải đưa Yên Thùy ra khỏi nơi này rồi tìm phương pháp cứu chữa cho cô , chàng liền bế Yên Thùy lên, nhanh chóng cất bước, định đi đến phòng y tế
Nhưng chỉ đi được chừng chục bước, Vấn Thiên bỗng chuyển hướng tiến thẳng về tòa nhà E1. Tính mạng Yên Thùy đang lâm nguy, phòng y tế lại cách nơi này một quãng khá xa, tòa nhà E1 thì gần hơn. Đối với thương thế do võ công gây ra thì nên tìm 1 võ giả có tu vi cao sẽ tốt hơn là giao phó cho dao kéo y khoa thông thường. Lãnh Huyết biết đâu có thể có phương pháp chữa trị tốt nhất cho Yên Thùy. Vấn Thiên hiểu rằng nếu đem Yên Thùy đến phòng y tế, thế nào chàng cũng sẽ bị kỷ luật vì tội đánh nhau gây thương tích. Với thành tích không tốt đẹp mấy của Vấn Thiên, có thể ban giám hiệu sẽ đưa ra quyết định đuổi học chàng. Vấn Thiên vẫn không muốn rời khỏi học viện Marshall trước khi chàng có thể xâm nhập vào thư viện lưu trữ đó. Xem ra với tình huống này, Lãnh Huyết vẫn là lựa chọn tốt nhất của Vấn Thiên
Vấn Thiên bế Yên Thùy bước vào tòa nhà E1, đi thẳng lên chỗ chàng đã gặp Lãnh Huyết, nhưng anh ta đã biến mất, Vấn Thiên hốt hoảng nhìn quanh, nói như van nài
“Lãnh Huyết huynh, xin hãy hiện thân, đừng bỏ đệ lúc này”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên
“Giết cô ta rồi hủy thi diệt tích, không phải là đơn giản hơn sao ? “
Vấn Thiên bất giác run sợ, chàng khẽ nói
“Không, đệ không thể làm điều ấy được, dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, đệ và cô ấy chỉ có chút hiểu lầm, không phải là thâm thù huyết hận chi cả. Hiện giờ cô ấy đang bị trọng thương, tính mạng đang lâm nguy, xin huynh giúp đệ chữa trị cho cô ấy “
Lãnh Huyết hiện thân, bước đến cầm tay Yên Thùy bắt mạch, sau đó cởi áo cô xem xét khá kĩ lưỡng rồi nói
“Xương ngực bị gãy vài chỗ, xuất huyết nội, khá nhiều kinh mạch quan trọng bị ứ huyết làm tắc nghẽn. Nếu không chữa tri sớm, nặng thì có thể sẽ mất mạng, hoặc nhẹ thì võ công của cô ta sẽ bị phế bỏ toàn bộ, sau này không thể luyện võ được nữa “
Vấn Thiên xuống giọng năn nỉ
“Xin huynh hãy giúp đệ chữa trị cho cô ấy, nếu cô ấy có việc gì, đệ không gánh nổi đâu “
Lãnh Huyết có vẻ bực dọc ra lệnh
“Ra ngoài cửa canh chừng, không cho ai tiến vào nơi này. Ta sẽ thử 1 lần xem sao “
Vấn Thiên liền tuân lệnh, chàng ngồi trước cổng tòa nhà E1 canh chừng rồi ngủ quên lúc nào chẳng hay. Một lúc sau, Vấn Thiên chợt tỉnh dậy, chàng cảm thấy mọi vật trở nên yên lặng 1 cách lạ thường, liền nhanh chóng trở vào xem xét tình hình của Yên Thùy
Khi Vấn Thiên bước vào, Yên Thùy dường như đã tỉnh lại trước đó. Cô ngồi dựa lưng vào tường nhìn về phía Vấn Thiên, ánh mắt như diễn tả 1 cảm xúc phức tạp, vừa cảm kích lại vừa oán ghét. Lãnh Huyết lại biến mất 1 lần nữa.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Vấn Thiên chợt nhận ra đôi mắt Yên Thùy rất đẹp, trong veo và long lanh như mặt nước, nhưng dường như đôi mắt ấy lại hàm chứa một nỗi buồn man mác.
Vấn Thiên ngập ngừng hỏi
“Cô cảm thấy thế nào ? “
Yên Thùy “hừ” một tiếng, yếu ớt nói
“Thê thảm lắm, đúng như ý nguyện của anh, anh đã vừa lòng chưa “
Vấn Thiên vội phân trần
“Lúc ấy, quả thật cô rất lợi hại, làm cho tôi cuống cuồng cả lên, trong lúc vô ý tôi đã nặng tay với cô. Tôi xin lỗi, sau này tôi sẽ không đánh nhau với cô nữa “
Yên Thùy cố gắng đứng lên rồi lảo đảo bước đi. Nhưng vừa đi được 1 đoạn không xa, cô lại thốt lên 1 tiếng kêu đau đớn rồi ngã xuống. Vấn Thiên không kịp suy nghĩ gì, liền theo phản xạ phóng đến đỡ Yên Thùy dậy, trong lòng chàng rất áy náy và hối hận. Nếu Yên Thùy xảy ra việc gì không hay, chàng thật sự không biết sẽ phải xử trí như thế nào.
Chàng tự trách mình
“Tại sao lúc đó mình lại nóng nảy như vậy, phải chi mình cứ ở yên trong phòng thì đâu có chuyện gì xảy ra”
Có vẻ như Yên Thùy lại ngất đi 1 lần nữa, nhưng hơi thở của cô đã điều hòa trở lại. Vấn Thiên suy đoán, có lẽ Lãnh Huyết đã chữa trị cho Yên Thùy theo 1 phương pháp nào đó, nhưng không chữa khỏi hoàn toàn cho Yên Thùy mà chỉ giúp cô thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Chắc chắn là Lãnh Huyết không muốn cho Vấn Thiên biết về phương pháp chữa thương của anh ta nên đã đuổi chàng ra ngoài.
Vấn Thiên ôm lấy Yên Thùy, để cô tựa vào ngực mình, lấy khăn tay lau những vết bùn đất lấm lem trên khuôn mặt Yên Thùy. Chàng bỗng cảm nhận được sự mềm mại, đàn hồi từ thân thể của thiếu nữ mà mình đang ôm trong tay, đồng thời như ngửi thấy 1 hương thơm u uất nhẹ nhàng lan tỏa từ thân thể đó
Bất giác, Vấn Thiên suy nghĩ
“Thì ra cô ta cũng có chút nữ tính đấy chứ, bộ ngực của cô ta tuy hơi nhỏ 1 chút, nhưng cũng khá săn chắc“
Lãnh Huyết không biết vô tình hay cố ý, sau khi chữa thương cho Yên Thùy xong, anh ta không cài nút áo của cô lại, làm lộ rõ làn da trắng trẻo tuyệt đẹp và đường cong quan trọng nhất của thiếu nữ
Sau khi lau sạch những vết bẩn trên khuôn mặt Yên Thùy, Vấn Thiên lại ngắm nhìn khuôn mặt đó 1 hồi lâu rồi thốt lên
“Trông cô ta cũng đẹp đấy chứ nhỉ “
Trong trạng thái mê man bất tỉnh, khuôn mặt Yên Thùy trở nên nhu hòa trở lại, không còn nét ngang bướng, cao ngạo đáng ghét nữa. Vấn Thiên cũng phải công nhận rằng từng đường nét trên khuôn mặt đó quả thật thanh tú, mỹ lệ. Toàn thể khuôn mặt của Yên Thùy như toát lên vẻ đẹp vừa thanh khiết lại vừa quý phái hiếm có. Nếu như mái tóc của cô ta dài thêm chút nữa, khuôn mặt được trang điểm thêm 1 chút, và nếu như khuôn ngực của cô ta đầy đặn hơn 1 chút, e là không ít nam nhân sẽ phải chết mê chết mệt.
Vấn Thiên thở phào tự nhủ trong lòng
“May mà mình không nghe theo lời Lãnh Huyết giết cô ấy đi, cô ấy cũng có thể xem là 1 mĩ nhân, nếu đem giết đi thật là đáng tiếc “
Vấn Thiên là 1 chàng trai trẻ tuổi, hiện tại lại ôm 1 nữ nhân trẻ trung xinh đẹp đang bất tỉnh trong tay, không thể tránh khỏi động lòng phàm. Chỉ 1 lúc sau tà tâm của Vấn Thiên đã nổi lên. Chàng tò mò động tay mân mê khuôn mặt của Yên Thùy, sau đó lại vuốt ve khắp người cô, tận tình hưởng thụ từng đường cong mà tạo hóa đã ban tặng cho nữ nhân
Yên Thùy bất chợt hé mở đôi mắt, cô phát hiện ra rằng mình đang nằm trong vòng tay của Vấn Thiên. Hơn nữa đôi tay ma mãnh của chàng thanh niên này lại đang ve vuốt khắp người cô. Yên Thùy muốn đẩy đôi tay ma mãnh này ra nhưng bỗng cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực. Từ đôi tay của chàng trai trẻ, một luồng nhiệt ấm áp dễ chịu như truyền vào cơ thể của Yên Thùy, đồng thời lại đem đến cho cô cảm giác nhột nhạt khó tả. Trong lòng Yên Thùy như đang mâu thuẫn, cô vừa muốn thoát khỏi đôi tay ấy, vừa muốn lặng im hưởng thụ sự ôm ấp, vuốt ve vụng về nhưng đầy ôn nhu dịu dàng của Vấn Thiên. Yên Thùy không biết nên làm gì thì tốt hơn, cô nhắm mắt lại, như muốn che giấu sự bối rối của mình.
Một giọng nam nhân lạnh lùng cất lên
“Vấn Thiên, ta đã truyền nội lực đả thông kinh mạch cho cô ta, đồng thời nối lại những chỗ xương gãy. Nhưng cô ta vẫn chưa phục hồi hoàn toàn đâu ”
Vấn Thiên vốn biết đó là Lãnh Huyết, cũng không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Chàng liền dừng tay, nhẹ nhàng đặt Yên Thùy ngồi dựa vào tường rồi quay lại đối diện với Lãnh Huyết. Yên Thùy cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt ửng hồng, nhanh chóng sửa sang y phục rồi lại mở to đôi mắt nhìn nam nhân thần bí vừa mới xuất hiện
Lãnh Huyết tựa như không để ý đến Vấn Thiên, bước đến ngồi xuống bên cạnh Yên Thùy, nhìn thẳng vào mắt cô lạnh lùng hỏi
“Cô đến học viện Marshall vì mục đích gì ?”
Yên Thùy bất giác run sợ, nam nhân thần bí này tỏa ra 1 khí tức lạnh lùng tàn nhẫn tựa như có thể sát nhân bất cứ lúc nào. Yên Thùy đưa mắt nhìn Vấn Thiên, khẽ hỏi
“Anh ta là ai vậy ?”
Vấn Thiên cười khổ, nhún vai đáp
“Tôi không biết, nhưng dường như anh ấy không có ý hại chúng ta “
Lãnh Huyết chợt hỏi
“2 người có cảm thấy lạ không ? Tòa nhà này được đồn đại là có ma nên đã bị bỏ hoang gần 1 năm, thế mà ban giám hiệu lại không cử người đến điều tra, cũng không gắn camera hay thiết bị giám sát nào cả, lại còn chủ động di dời tất cả học viên đang ở đó đi nơi khác. Phải chăng họ cũng mê tín dị đoan, tin vào ma quỷ ?”
Cả Vấn Thiên và Yên Thùy cùng ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Lãnh Huyết với ánh mắt khó hiểu
Lãnh Huyết lại tiếp lời
“Ai cũng biết căn cứ Marshall gồm có 2 phần. Phần thứ nhất là học viện quân sự Marshall. Phần còn lại là căn cứ quân sự được canh gác rất cẩn mật. Trong căn cứ đó có 1 thư viện lớn, 2 người chắc là cũng biết. Trong thư viện lưu trữ đó có những thứ mà nhiều người phải thèm muốn “
Vấn Thiên và Yên Thùy cùng gật đầu. Lãnh Huyết cười lạnh nói
“Hiện giờ, theo nguồn tin đáng tin cậy, có rất nhiều thế lực đang muốn đoạt lấy 1 thứ được cất giữ trong thư viện lưu trữ của căn cứ Marshall. Đối với cao thủ thật sự thì bấy nhiêu đó cảnh vệ và cơ quan cạm bẫy chẳng có chút ý nghĩa nào cả. Dĩ nhiên là những người lãnh đạo căn cứ Marshall biết điều đó, thế nên họ đã cố gắng tìm những cao thủ về để bảo vệ thứ bí mật đó. Ta không phải người của căn cứ Marshall, nhưng ta ở đây là để bảo vệ thư viện đó. Có thể nói ta là 1 trong những thủ vệ của căn cứ Marshall “
Lãnh Huyết quay sang Vấn Thiên, nghiêm giọng hỏi
“Mục đích của cậu là gì ?”
Vấn Thiên nhìn Lãnh Huyết, thành thật nói
“Trên đời đệ chỉ thích 2 thứ là võ công và khảo cổ. Đệ muốn xâm nhập vào thư viện lưu trữ để tìm những tài liệu về võ học, cũng như những tài liệu khác về địa chất và khí tượng mà đệ nghĩ rằng sẽ cần để có thể tìm ra những kho báu cổ đại “
Lãnh Huyết gật đầu
“Tốt, rất thành thật. Còn cô ?”
Yên Thùy nghiến răng đáp
“Tôi chỉ muốn trở thành 1 đặc vụ ưu tú, tôi không tha thiết với bí mật được cất giấu trong thư viện đó đâu ”
Lãnh Huyết nhìn Yên Thùy với ánh mắt đầy nghi hoặc
“Không đúng. Bàn tay cô trắng trẻo, thon dài thế kia, thân thể hoàn toàn không có vết sẹo nào, tính tình lại lạnh lùng, kiêu ngạo. Cô biết rất nhiều về kiếm thuật, có thể ẩn tàng kiếm khí trong chiêu thức rõ là tu vi không tầm thường. Những chiêu thức như thế, có bỏ nhiều tiền đến cỡ nào cũng chưa chắc học được. Theo ta đoán thì cô từng sinh trưởng ở 1 gia đình giàu có, chính xác hơn là 1 danh gia vọng tộc trong giới tu luyện kiếm thuật. Với thân thế như vậy, chẳng đời nào cô lại muốn trở thành 1 đặc vụ quèn cả “
Yên Thùy liền đáp trả
“Tu vi của ông cũng cao thâm hơn người, chắc chắn ông cũng không thể nào nguyện ý trở thành 1 tên bảo vệ được “
Lãnh Huyết bật cười một cách sảng khoái
“Ha ha ha. Miệng lưỡi thật là sắc sảo. Mười mấy năm trước ta có đến mượn 1 vật ở thư viện Marshall. Để mượn được vật đó, ta đã hứa sẽ làm cho họ 1 việc. Đó là lý do ta ở đây. Sau khi việc này hoàn tất, ta sẽ bỏ đi ngay thôi “
Lãnh Huyết đứng dậy, ra lệnh
“Đi theo ta, ta muốn cho 2 người xem vật này “
Nói xong, Lãnh Huyết quay lưng bước đi, Vấn Thiên và Yên Thùy sau một lúc do dự, cuối cùng cũng chậm chạp bước theo anh ta với vẻ hoài nghi trên khuôn mặt. Lãnh Huyết bước vào 1 căn phòng, dường như từng là nơi ở của các giám thị, anh ta đặt tay lên tường mò mẫm 1 hồi, 1 tiếng động bỗng vang lên, bức tường đó từ từ xoay chuyển để lộ 1 thông đạo hẹp. Lãnh Huyết lập tức tiến vào thông đạo đó, Vấn Thiên và Yên Thùy cũng bước theo
Dưới thông đạo là 1 mật thất lớn, trông như 1 bệnh viện thu nhỏ, nhưng nơi đây không hề có bệnh nhân nào, mà chỉ toàn là những xác chết. Vài chục xác chết được treo lên những chiếc móc sắt lớn dọc theo 4 bức tường. Khắp căn phòng là những chiếc bàn làm bằng thép không rỉ, trên mỗi bàn là 1 xác chết đang được mổ xẻ và khá nhiều dao kéo y tế đặt xung quanh xác chết đó. Cảnh tượng trông thật đáng sợ, cứ như là 1 lò sát sinh, nhưng thứ bị giết không phải là súc vật, mà là con người, cả nam lẫn nữ đều có.
Lãnh Huyết ung dung nói
“Đây là những kẻ xâm nhập bị ta bắt được. Sau khi khai thác thông tin từ chúng, ta giết chúng và biến chúng thành những vật thí nghiệm của riêng ta. “
Yên Thùy ôm lấy cổ họng, tựa như sắp nôn mửa. Vấn Thiên kinh hãi vô cùng, chàng cố gắng đứng vững, không lộ ra biểu hiện sợ hãi.
Lãnh Huyết kéo 2 người đến gần 1 cái xác đã bị lột da, thao thao bất tuyệt về cấu tạo cơ thể con người và vị trí của các mạch máu, huyệt đạo quan trọng, sau đó lại nói về nguồn gốc của từng xác chết. Sắc mặt Yên Thùy đã tái xanh, cô nhắm mắt lại không dám nhìn vào những xác chết ghê tởm đó nữa. Vấn Thiên cũng ớn lạnh trong lòng, nhưng chàng vẫn ghi nhớ rất cẩn thận từng lời nói của Lãnh Huyết.
Sau khi giảng xong, Lãnh Huyết lại đi vòng quanh, đắc ý quan sát những tác phẩm của mình. Yên Thùy kéo tay Vấn Thiên, nói nhỏ với chàng
“Anh có để ý không, người này đã nói cho chúng ta biết quá nhiều bí mật … “
Vấn Thiên thở dài
“Tôi biết, nhưng chắc chắn huynh ấy không có ác ý với chúng ta đâu, nếu muốn giết chúng ta, huynh ấy đã ra tay từ lâu rồi“
Lãnh Huyết nghe được đoạn đối thoại đó, liền cười lạnh nói
“Chẳng có con mèo nào giết chết con chuột mà nó bắt được ngay cả “
Yên Thùy hoảng sợ vô cùng đành nhượng bộ nói với Lãnh Huyết
“Xin anh đưa chúng tôi ra khỏi nơi này, rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp “
Nữ nhân vẫn là nữ nhân, không thể nào chịu nổi mùi tanh hôi của máu và những hình ảnh ghê rợn của các xác chết.
Lãnh Huyết lại dẫn 2 người theo lối thông đạo trở lên, sau đó bấm nút cơ quan đóng cánh cửa bí mật lại.
Yên Thùy thở dài nói với Lãnh Huyết
“Tôi thật sự muốn trở thành đặc vụ, cũng muốn đến thư viện đó để tìm tư liệu về 1 người. Tôi vốn định sẽ đến đó với tư cách là 1 đặc vụ, chứ không phải là 1 kẻ trộm “
Lãnh Huyết lạnh lùng hỏi
“Người mà cô muốn tìm là ai ? “
Yên Thùy thở dài
“Người ta gọi hắn là Lãnh diện tử thần, hay là Huyết ma gì đó. Tôi không biết gì hơn, chỉ biết rằng hắn có mái tóc bạc trắng và đeo 1 chiếc mặt nạ màu đen có hình dáng giống như khô lâu. Hắn phát ra 1 khí tức tà ác giống như … giống như …“
Lãnh Huyết nhếch mép cười, cắt ngang lời Yên Thùy
“Ta từng biết đến Lãnh diện tử thần đó. Với tu vi hiện tại của cô, ta tin rằng cô không tiếp nổi 1 chiêu của Lãnh diện tử thần đâu. Đừng nghĩ đến chuyện tìm ra hắn “
Yên Thùy cảm thấy hụt hẫng, khóe mắt long lanh tựa như sắp khóc. Vấn Thiên đứng bên cạnh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Yên Thùy, như muốn an ủi
Lãnh Huyết nhìn Vấn Thiên và Yên Thùy hỏi
“2 người đã muốn rời khỏi nơi này rồi phải không ? “
Vấn Thiên và Yên Thùy cùng gật đầu, Lãnh Huyết xua tay nói
“Bây giờ, 2 người hãy về đi. Đêm mai, lúc 10 giờ hãy đến đây gặp ta “
Vấn Thiên liền dìu Yên Thùy bước đi, Lãnh Huyết lại nói với theo
“Nhớ đến đúng giờ đấy“
Ra khỏi tòa nhà E1, Vấn Thiên và Yên Thùy liền bước đi 1 mạch không dám quay đầu lại nhìn sau lưng, cho đến khi 2 người về đến ký túc xá. Trời vẫn chưa sáng hẳn, các học viên vẫn còn ngủ say, không ai để ý đến sự hiện diện bất thường của Vấn Thiên và Yên Thùy cả
Vấn Thiên kéo Yên Thùy vào 1 góc hành lang, hỏi han
“Cô cảm thấy như thế nào ? Có còn đau lắm không ? “
Yên Thùy thở dài nói
“Vẫn còn hơi đau 1 chút nhưng không sao, khí huyết trong người tôi đã vận hành bình thường … Quan trọng nhất là chúng ta đã dây dưa đến 1 kẻ không nên *****ng vào … Việc này còn đáng ngại hơn so với thương thế của tôi gấp nhiều lần “
Vấn Thiên nói
“Tôi chỉ biết anh ta tên gọi là Lãnh Huyết, khoảng 27, 28 tuổi nhưng lại là 1 cao thủ có tu vi rất đáng sợ. Trong đêm tôi ngủ ở tòa nhà E1, tôi đã gặp anh ta. Thân thủ của anh ta kinh dị không thể tả, chỉ thoắt cái đã đến gần tôi mà tôi không sao phát hiện kịp. Nếu như lúc đó anh ta muốn giết tôi, e là tôi cũng trở thành một trong số những cái xác dưới tầng hầm bí mật đó rồi “
Yên Thùy nhìn Vấn Thiên, giọng nói có vẻ nghiêm trọng
“Có lẽ Lãnh Huyết lưu lại nơi này không chỉ đơn giản là bảo vệ cho thư viện lưu trữ đó. Dường như anh ta còn 1 mục đích khác đáng sợ hơn nữa. Chúng ta phải cẩn thận với người này. “
Vấn Thiên lặng lẽ gật đầu, lại len lén nắm lấy bàn tay của Yên Thùy. Yên Thùy như cảm thấy 1 luồng điện chạy qua cơ thể, liền rút tay lại, tức giận nói
“Lúc nãy không phải là tôi bất tỉnh đâu nhé, anh làm gì với tôi, tôi đều biết cả đấy “
Vấn Thiên xấu hổ, cúi mặt xuống, đưa tay gãi đầu, miệng nói lí nhí
“Tôi không cố ý … Chỉ là … Chỉ là … “
Yên Thùy bất thần xuất thủ tát Vấn Thiên 1 cái đau điếng.
Vấn Thiên sững sờ trong giây lát rồi lặng im thở dài. Mãi một lúc lâu sau, chàng mới lên tiếng hỏi Yên Thùy
“Vì sao cô phải tìm hiểu về Lãnh diện tử thần ? Cô định làm gì với hắn ?”
Thấy Yên Thùy có vẻ như không muốn trả lời, Vấn Thiên lại thuyết phục
“Dù sao, hiện giờ chúng ta cũng đã ngồi chung 1 con thuyền rồi. Cô hãy cho tôi biết, có như thế sau này tôi mới có thể giúp đỡ cô được “
Yên Thùy nhìn Vấn Thiên, có vẻ tức giận nói
“Là vì anh mà tôi mới dính dáng đến nam nhân quỷ dị đó. Anh chuốc lấy rắc rối 1 mình chưa đủ sao, lại còn lôi tôi theo “
Vấn Thiên than thở
“Nếu như không đem cô đến chỗ Lãnh Huyết, chắc chắn là cô đã chết mất rồi, hoặc là bị tàn phế. Tôi thật sự không còn cách nào khác. Thật sự, cũng có phần lỗi của cô đấy, nếu cô không khiêu chiến với tôi thì đâu đến nỗi … “
Yên Thùy lại nhìn Vấn Thiên bằng ánh mắt tức giận, Vấn Thiên quyết định thay đổi đề tài để tránh phải cãi nhau với Yên Thùy
“Tôi đoán là Lãnh diện tử thần đã làm điều gì đó tổn hại đến cô, hay là gia đình của cô cho nên cô mới căm ghét hắn như vậy, có phải không ?“
Dường như Vấn Thiên đã vô tình khơi gợi lại 1 việc trong quá khứ mà Yên Thùy không muốn hồi tưởng lại, đôi mắt cô long lanh như sắp khóc, khuôn mặt lại hiện lên vẻ bi thương khó tả.
Những giọt nước mắt đã tuôn rơi lã chã, giọng nói của Yên Thùy như nghẹn lại
“Cha tôi là chưởng môn của Thiên Kiếm phái, tôi không biết ông ấy đã đắc tội với Lãnh diện tử thần như thế nào, chỉ nhớ rằng 1 đêm nọ Lãnh diện tử thần đã tìm đến, giết chết cha tôi và rất nhiều môn hạ. Sau khi cha tôi chết, những cuộc tranh giành tài sản và quyền lực liền nổ ra, gia đình tôi cũng vì thế mà tan nát, mẹ tôi cũng vì đau buồn quá độ mà qua đời. Tôi một thân một mình lăn lộn trong giang hồ rất cay đắng và tủi nhục. Tôi rất hận Lãnh diện tử thần, chính hắn đã hủy hoại gia đình tôi, đem lại cho tôi nỗi đau khổ tột cùng. Tôi đã thề phải tìm ra và tiêu diệt tên ma đầu bí ẩn này, nên đã quyết tâm phải trở thành 1 đặc vụ ưu tú. Đó là lý do tôi vào học viện Marshall “
Vấn Thiên cảm thấy có lỗi, chàng nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt Yên Thùy rồi đánh liều ôm Yên Thùy vào lòng, dịu dàng an ủi
“Cô đừng đau buồn nữa. Hãy cố gắng sống thật tốt. Còn thù hận thì theo tôi, cô nên quên nó đi, thù hận chỉ làm cho con người đau khổ mà thôi … “
Yên Thùy đẩy Vấn Thiên ra, nghiến răng nói
“Tôi nhất định phải sống chết với tên ma đầu đó, chính hắn đã hủy hoại cuộc đời tôi, gia đình tôi. Tôi không thể để cho hắn ung dung tự tại được “
Vấn Thiên không biết nói gì hơn, chỉ cố gắng an ủi Yên Thùy thêm vài câu rồi trở về phòng. Chỉ ít lâu sau là đến giờ tập trung, chàng vội vã ăn sáng rồi đến bãi tập. Ban đầu, Vấn Thiên tham gia tập luyện rất nhiệt tình, nhưng chỉ 1 giờ sau đó chàng lại nằm lăn ra đất mà ngủ khò khò giống như thói quen hàng ngày. Yên Thùy cũng mệt mỏi không kém gì Vấn Thiên, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, đến khi không thể duy trì nổi mới chịu ngừng tay. Cô ngắm nhìn Vấn Thiên đang ngủ với ánh mắt kì lạ.
Trong giấc ngủ, khuôn mặt Vấn Thiên hiện lên vẻ thiện lương vốn có, Yên Thùy vẫn không tin nổi vào điều cô đã nhìn thấy hôm qua. Cô thầm suy đoán, chàng trai này có 2 tính cách, bình thường thì vui vẻ, hiền lành; nhưng khi bị kích động sẽ trở nên hung dữ, tàn ác, gần như mất hết nhân tính. Thật là 1 con người phức tạp