Huyết Hận

Chương 70: Thiếu nữ ngang bướng










Sa mạc mênh mông bất tận với những đồi cát vàng, từng cơn gió mang theo cái nóng như thiêu đốt



Bầu trời mây đen vần vũ



Từng tia sét ngang dọc như xé tan khoảng không gian tĩnh lặng



2 nam nhân đã xuất hiện ở đó từ lúc nào



Một người tóc trắng, nét mặt lạnh lùng, ánh mắt đỏ ngầu như chứa đựng nỗi bi thương bất tận, quanh người anh ta, hỏa diễm và hắc khí cuồn cuộn tỏa ra, quyện vào nhau tạo thành 1 khí tức kinh dị



Nam nhân còn lại tóc đen, vẻ mặt trẻ trung, tươi tắn, anh ta tựa như bay lơ lửng trên không trung, chân không tiếp xúc với mặt đất, toàn thân phát ra kim quang chói lóa mắt tựa như một vị thần



2 người nhìn nhau 1 lúc lâu, rồi cùng bật cười ha hả



Nam nhân tóc trắng hóa thân thành một cơn lốc, hùng hổ xông đến đối thủ



Một tiếng nổ lớn phát ra, cát bụi tung bay mù mịt, ánh sáng chói lóa cả mắt



………..



“Lại là giấc mơ đó … “



Vấn Thiên mở mắt tỉnh dậy, khắp người ướt đẫm mồ hôi. Chàng vừa trải qua giấc ngủ đầu tiên ở học viện quân sự Marshall



Đồng hồ chỉ 4 giờ sáng, xung quanh Vấn Thiên, những học viên mới khác vẫn đang ngủ say



Vấn Thiên cởi bỏ chiếc áo đã ướt đẫm mồ hôi, bước ra khỏi phòng. Chàng bỏ hàng giờ liền chạy bộ xung quanh khu ký túc xá mình đang ở, không ngừng suy nghĩ về giấc mơ kỳ lạ đó



Chàng đã mơ thấy giấc mơ đó không dưới trăm lần, dường như đó là 1 điềm báo. Nam nhân tóc trắng trong giấc mơ, mặc dù không trông rõ mặt nhưng lại đem đến cho Vấn Thiên một cảm giác thân thuộc vô cùng



Phải chăng đó sẽ là hình ảnh của chàng trong tương lai …



5 giờ sáng, còi báo động hú vang, 1 cách đánh thức rất đặc biệt



Tất cả các học viên nhanh chóng thức dậy, xếp hàng ngay ngắn trước cửa phòng mình. Những huấn luyện viên nhanh chóng xuất hiện, kiểm tra nhân số, lôi những kẻ vẫn còn đang mê ngủ ra khỏi giường rồi tập trung họ thành 1 nhóm




Vấn Thiên trông rất oai phong trong bộ quân phục huấn luyện màu xám nhạt, vẻ mặt tỉnh táo, tinh anh. Người huấn luyện viên nào đi ngang nhìn thấy chàng cũng ngầm bội phục



Sau màn điểm danh buổi sáng, nhóm của Vấn Thiên nhanh chóng đến khu vực huấn luyện đã được chỉ định.



Căn cứ Marshall thực sự rất rộng lớn, diện tích phải đến mấy trăm hecta, bao gồm hơn 30 khu vực huấn luyện, và nhiều công trình khác. Tạm thời, Vấn Thiên vẫn chưa xác định được thư viện lưu trữ nằm ở chỗ nào



Chỉ ít phút sau, những học viên cùng khóa với Vấn Thiên đã tề tựu đông đủ. Chàng quan sát bọn họ một lượt. Tính cả Vấn Thiên, tất cả có 34 người, bao gồm 20 nam và 14 nữ, trông dáng người bọn họ tất cả đều khỏe mạnh, tinh anh, rõ ràng không phải những người tầm thường



Mọi người bắt đầu làm quen với nhau, Vấn Thiên cũng tươi cười bắt tay làm quen với từng người một, nụ cười thân thiện trên môi chàng làm cho tất cả những học viên đều có thiện cảm với chàng. Duy chỉ 1 người lạnh lùng gạt tay Vấn Thiên ra, với vẻ cáu kỉnh, bực dọc



Vấn Thiên không tỏ vẻ tức giận, nhẹ nhàng nói



“Chỉ là phép xã giao tối thiểu, nếu anh không thích thì thôi vậy”



“Anh ư … Ha ha ha “ Đám nữ nhân bỗng ôm bụng cười rũ rượi



“Tôi nói sai điều gì sao ?” Vấn Thiên ngạc nhiên nhìn quanh hỏi



“Đó là một phụ nữ …” Một cô gái tóc ngắn, khuôn mặt dễ nhìn cố nín cười nói



“Không chỉ mình anh nhầm lẫn đâu, ban đầu, khi cô ấy vào phòng, chúng tôi cũng giật mình, tưởng đó là 1 nam nhân đấy chứ” – Một cô gái khác lên tiếng



Vấn Thiên biết mình bị hớ, liền quay về chỗ đám học viên nam, chàng tự nói với mình



“Phụ nữ gì mà … vòng 1 bằng phẳng cứ như là sân bay ấy “



“Vút” một tiếng, Vấn Thiên cảm thấy 1 luồng gió lạ thổi đến từ sau lưng, chàng lập tức xoay người bằng 1 động tác rất đẹp mắt, đưa tay đỡ lấy quyền đầu vừa đánh tới. Từ tay Vấn Thiên truyền lại một cảm giác tê rần



“Tu vi không tệ, thính giác tinh nhạy vô cùng “ – Vấn Thiên buột miệng nói



Thiếu nữ đầy nam tính đó bực tức nói



“Hừ, tôi muốn đấu với anh 1 trận, nếu là đàn ông thì hãy bước ra đánh nhau với tôi “



Vấn Thiên gạt tay cô ta ra, lui lại mấy bước xua tay nói



“Vì tôi là đàn ông, nên tôi sẽ không đánh nhau với cô”



Đám học viên trông thấy cảnh tượng đó, ôm bụng cười nắc nẻ. Thiếu nữ lại “hừ” một tiếng, quắc mắt nhìn họ, tức thì tiếng cười liền im bặt



Thiếu nữ lại sẵng giọng



“Nếu anh vẫn còn cây gậy và 2 hòn bi trong ấy thì mau bước ra đấu với tôi 1 trận “



Vấn Thiên phì cười



“Đương nhiên là tôi vẫn có thứ ấy, nhưng không dùng nó để đánh nhau với cô được “



Thiếu nữ tức giận xông đến Vấn Thiên, quyền cước phát ra liên tục. Đám học viên lập tức dạt ra 1 bên, chia thành 2 phe hò reo cổ vũ. Vấn Thiên chuyển thân tránh né liên tục, miệng kêu to



“Đã nói là không muốn rồi cơ mà, sao lại ép nhau như vậy, miễn cưỡng không hạnh phúc đâu “



Thiếu nữ xoay người tung một cú đá cầu vồng hiểm hóc vào cổ Vấn Thiên, chàng trai tái mặt hẳn, nhanh chóng dùng cả hai tay đỡ lấy cú đá đó, rồi giữ chặt chân cô ta nghiêm giọng nói



“Đã là học viên cùng khóa với nhau, sao lại ra chiêu tàn ác như vậy. Tôi phải dạy cô 1 bài học mới được”



Vấn Thiên cúi người xuống, cước bộ quét thẳng vào ống quyển của thiếu nữ. Thiếu nữ lập tức tung người lên, dùng chân còn lại đá thẳng vào mặt Vấn Thiên. Đám học viên đồng thanh “ồ” lên 1 tiếng. Vấn Thiên gặp nguy không loạn, lập tức né tránh rồi mượn đà đó, nắm lấy chân thiếu nữ xoay vòng như chong chóng, mượn lực ly tâm ném cô ta ra xa.



Thiếu nữ lộn nhào trong không trung vài vòng rồi đáp xuống đất, chưa kịp định thần, cô ta đã thấy một quyền đầu rắn chắc đánh tới trước mặt, không kịp phản ứng gì, đành nhắm mắt chịu trận



“Chát”, “Chát” 2 tiếng, trên mặt thiếu nữ hung dữ đó đã hiện ra 2 dấu bàn tay ửng đỏ



Đúng lúc đó, 1 giọng nam trầm cất lên



“Ngừng lại ! “



Một nam nhân ngoài 40 tuổi, dáng người nở nang, cường tráng, mặc bộ quân phục màu xanh bước đến, tách Vấn Thiên và thiếu nữ hung dữ ra. Dường như đó là huấn luyện viên sẽ dạy cho đám học viên mới trong ngày hôm nay.



Huấn luyện viên nhìn 2 người hỏi lớn



“2 người mau cho tôi biết tên họ ?”



“Lâm Vấn Thiên”- Vấn Thiên hô to, đúng như tác phong quân đội




“Hàn Yên Thùy” – thiếu nữ nam tính nói



Huấn luyện viên nghiêm nghị nói



“Tôi sẽ phân cho 2 người vào cùng 1 nhóm, tôi cũng sẽ thông báo lại với các huấn luyện viên khác, từ giờ cho đến khi hoàn tất khóa hoc, 2 người sẽ là 1 nhóm”



“Cái gì … ?”



“Oh không phải vậy chứ …”



Vấn Thiên và thiếu nữ đồng thanh thốt lên



“Đây là quân lệnh “ – Huấn luyện viên nghiêm túc nói



“Oh **** “, “ ****” - 2 tiếng chửi rủa lại phát ra



Huấn luyện viên tức giận nói



“Cả 2 người, chạy 200 vòng quanh khu vực huấn luyện. Chưa đủ số, chưa được phép vào lớp. Còn những người còn lại, chúng ta bắt đầu học về súng trường quân dụng M4A1”



Vấn Thiên lập tức thi hành mệnh lệnh, nhưng thiếu nữ bướng bỉnh lại cố ý chạy trước chàng như trêu tức. Vấn Thiên thấy vậy, cười thầm trong bụng rồi gia tăng cước bộ, vượt lên trước thiếu nữ 1 đoạn khoảng chừng 2 mét, rồi cố ý giữ nguyên khoảng cách, mặc cho thiếu nữ có tăng tốc thế nào đi nữa



50 vòng trôi qua, khoảng cách vẫn giữ nguyên



120 vòng trôi qua, khoảng cách thu hẹp lại chỉ còn khoảng trên dưới 1 mét



Vòng thứ 160, Vấn Thiên lại gia tăng khoảng cách, đã cách xa thiếu nữ bướng bỉnh đó hơn 3 mét



Vòng thứ 198, thiếu nữ dần bắt kịp Vấn Thiên, nhưng đến khi kết thúc vòng chạy thứ 200, cô ta vẫn còn bị Vấn Thiên dẫn trước độ nửa mét



Thiếu nữ vẫn tiếp tục chạy, mặc dù đã hết 200 vòng, Vấn Thiên không chịu thua, lại gia tăng tốc độ. 2 người lại chạy thêm 30 vòng nữa. Đến khi cảm thấy có gì đó không ổn, chàng lại quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện ra thiếu nữ ngang bướng đã ngất xỉu vì kiệt sức



Vấn Thiên vội quay lại, đỡ thiếu nữ dậy rồi cõng cô ta chạy như bay đi tìm phòng y tế.



Chàng trai trẻ bỗng trở nên ngây ngốc, thay vì quay lại hỏi huấn luyện viên, đã vội vã rời đi, mãi một lúc sau mới nhớ ra rằng mình không biết cái phòng y tế quái quỉ đó nằm ở chỗ nào cả. Thế là Vấn Thiên cứ cõng Yên Thùy chạy lòng vòng quanh các khối nhà, đảo mắt tìm kiếm biểu tượng chữ thập đỏ quen thuộc



Yên Thùy chợt tỉnh dậy, cảm giác từ sự tiếp xúc giữa 2 thân thể làm cho trong lòng cô dậy lên một cảm xúc rạo rực, bồi hồi khó tả. Cô định rời khỏi tấm lưng của chàng trai này nhưng phát hiện ra toàn thân mệt mỏi rã rời, đành giả vờ nhắm mắt để che giấu sự bối rối của mình.



Vấn Thiên đi loanh quanh một hồi rồi dừng lại, đảo mắt nhìn quanh, nói thầm



“Chẳng biết cái phòng y tế quái quỉ đó nằm ở đâu nữa. Cô gái này cũng thật là ... Mình cõng cô ấy nãy giờ, mà sao chẳng có tí cảm giác nữ nhân nào cả, cứ như là đang cõng 1 tên nam nhi ấy”



Vấn Thiên bỗng cảm thấy sau lưng đau nhói, chàng liền thét lên “Ôi chao” rồi lập tức bỏ thiếu nữ đang cõng trên lưng xuống, nhìn cô ta, tức tối nói



“Hóa ra cô đã tỉnh rồi, đã không cảm ơn tôi lại còn cắn tôi đau điếng nữa, thật là … “



Yên Thùy liền đáp trả lại



“Hãy đợi đấy, sẽ có một ngày tôi sẽ đánh anh bò lê bò càng cho mà xem “



Vấn Thiên cười, tay xoa xoa vết cắn sau lưng, nói



“Không thành vấn đề, tôi cũng không câu nệ nữa đâu. Ái chà, sắp tới chúng ta phải ở chung 1 nhóm, lại sắp phải thực hành với súng đạn thật nữa. Có khi nào cô sẽ bắn tôi từ sau lưng không nhỉ ?”



Yên Thùy tức giận nói



“Anh nghĩ tôi là loại tiểu nhân đó à ? Nói cho anh biết, tôi sẽ tiếp tục thách đấu với anh đến khi nào hạ được anh thì thôi”



Vấn Thiên thấy không khí có vẻ căng thẳng, liền giả vờ xem đồng hồ rồi nói



“Ái chà, vậy là gần hết cả buổi sáng rồi. Thôi, chúng ta tìm chỗ nào đó uống nước, nghỉ ngơi một tí, sau này khi cô khá hơn sẽ lại tiếp tục đánh nhau. Có đồng ý không ?”



Yên Thùy lắc đầu, thô bạo đẩy Vấn Thiên ra rồi bỏ đi. Vấn Thiên chỉ tặc lưỡi thở dài rồi lại tiếp tục mày mò, mãi đến trưa cũng tìm được đến khu vực bếp ăn tập thể



Chàng bất giác nghĩ thầm



“Cái tên dịu dàng như thế, nhưng người thì thật là ngang bướng quá thể”



Buổi chiều hôm đó, các học viên mới được thực hành tập bắn với loại súng M4A1. Một nhóm 2 người được phát 1 khẩu súng và 1 túi đạn hàng trăm viên. Yên Thùy cố ý giành lấy khẩu súng, để mặc Vấn Thiên ngồi không nhàn nhã



Vấn Thiên thấy vậy chỉ cười, thầm nghĩ



“Năm đó, mình và cha sang Afghanistan tìm cổ vật, đã dùng súng M4 đối đầu với mấy chục du kích Taliban, mình còn lạ gì loại súng này nữa “




Ngồi không chẳng có gì làm, lại thêm sự mệt mỏi do việc chạy bộ lúc sáng, Vấn Thiên lăn ra ngủ lúc nào chẳng hay. Chàng bỗng cảm thấy như có ai đó đang lay mình một cách thô bạo, liền mở mắt tỉnh dậy



Yên Thùy ném khẩu súng vào người Vấn Thiên, cáu gắt



“Khẩu súng này hỏng rồi, bắn không chính xác. Anh đi đổi cho tôi khẩu súng khác đi”



Vấn Thiên cầm khẩu M4A1 ngắm nghía 1 lúc lâu rồi nạp đạn, bắn thử vài viên rồi nói



“Không đâu, vẫn còn tốt mà”



Yên Thùy hơi ngạc nhiên, nói



“Vậy chắc là kính ngắm bị hỏng mất rồi, anh hãy mau đi đổi cho tôi cái khác”



Vấn Thiên lại hỏi



“Cô bắn mục tiêu ở khoảng cách bao xa ?”



Yên Thùy nói



“700 mét”



Vấn Thiên chợt ôm bụng cười ngặt nghẽo nói



“Tôi hiểu rồi, có lẽ cô đã chỉnh giao điểm của chữ thập trong kính ngắm vào đúng điểm cần bắn trúng trên mục tiêu, nếu thế thì bắn hụt là phải đạo thôi “



Yên Thùy có vẻ không hiểu, Vấn Thiên liền giải thích



“Hiện tại, gió đang rất lớn, ảnh hưởng rất nhiều đến đường đạn. Cô phải phán đoán hướng và cường độ gió để chỉnh lại thước ngắm cho thích hợp, không biết sao ?”



Yên Thùy có vẻ xấu hổ, liền gắt lại



“Tại anh mà sáng nay tôi không học được gì cả, giờ lại còn nói vậy nữa”



Vấn Thiên thầm nghĩ



“Sáng nay cô gây sự với tôi trước thì có “



Tuy vậy, chàng vẫn tận tình chỉ dẫn cho Yên Thùy. Yên Thùy có vẻ thán phục, nhưng vẫn giữ mối ác cảm với Vấn Thiên, hậm hừ không nói gì cả.



Tối đến, Vấn Thiên sau khi dùng bữa xong liền đi lòng vòng quanh khu ký túc xá. Sau đó chàng lén lút rời khỏi khu căn cứ huấn luyện, âm thầm tiến vào khu vực căn cứ quân sự gần đó. Khu căn cứ quân sự này được bao bọc bởi hàng rào thép cao đến 4 hay 5 mét là ít, trên hàng rào đó lại có dòng điện cao thế chạy qua, đó là chưa kể đến vài chục cảnh binh liên tục tuần tra qua lại và những chiếc đèn pha cao áp sáng rực liên tục quét qua, quét lại.



Vấn Thiên sơ ý bị ánh đèn chiếu phải, tức thì từ chòi gác gần đó, 1 tia laser đỏ rực chiếu thẳng vào mặt chàng. Vấn Thiên biết chắc đó là 1 tay thiện xạ bắn t****, liền giơ tay lên, đứng im không động đậy. Vài phút sau, 1 nhóm hơn chục cảnh binh chạy đến bên chàng, súng ống lăm lăm giương lên, chĩa về phía Vấn Thiên



Một người có vẻ như là chỉ huy đội tuần tra lên tiếng



“Đang đêm, anh đến khu vực này để làm gì ?”



Vấn Thiên giật mình, ấp úng nói



“Tôi là học viên năm nhất của học viện Marshall, tôi cũng chưa thông thạo đường lối cho lắm, vô tình đi lạc đến đây. Xin các vị thứ lỗi cho “



Vị chỉ huy nhận ra bộ quân phục học viên của Vấn Thiên, lại nhìn vẻ ngơ ngác của chàng một lúc lâu, dường như đã tin rằng Vấn Thiên chỉ đơn giản là một tên tân binh tò mò, liền ra lệnh cho toán cảnh binh hạ súng xuống



Vị chỉ huy gắt gỏng



“Thật là rắc rối, suýt nữa là anh bị bắn rồi, có biết không ? Đây là cấm địa, nếu lần sau anh tự tiện xâm nhập vào, chúng tôi sẽ không nương tay với anh nữa đâu”



Ông ta chửi rủa thêm một lúc rồi phất tay ra hiệu cho Vấn Thiên. Chàng lập tức ba chân bốn cẳng rời khỏi khu vực căn cứ quân sự này, vừa chạy vừa thầm nghĩ



“Phòng vệ nơi đây quả thật nghiêm ngặt, không thể tùy tiện hành động được. Hơn nữa, ta vẫn chưa biết cái thư viện lưu trữ đó tọa lạc ở đâu nữa. Sau này phải tính toán cẩn thận hơn nữa “