Huyết Hận

Chương 7: Nữ sát thủ










Khải Nguyên dừng tay, ném nam nhân béo xuống đất nói:



“Các vị là Kỳ Lân đặc nhiệm?Không biết tôi phạm phải lỗi gì khiến quý vị phải đến đây”



Một người đáp:



“Diệp tiên sinh không phạm quy gì cả, chỉ là … Mã tiên sinh đây đã phát tín hiệu bỏ cuộc, chúng tôi phải đến đưa ông ta về, Diệp tiên sinh đừng làm khó chúng tôi”



Khải Nguyên biết 8 người này thân thủ bất phàm, đấu với cả 8 người cùng lúc thật là thất sách



Khải Nguyên lại nói:



“Ta vốn nghe nói Sinh tử quyết không chấp nhận bỏ cuộc mà”



Một người trông có vẻ thấp hơn những người khác trong đội một chút đi đến trước mặt Khải Nguyên nói



“Hạng mục A,B,C,D không được phép bỏ cuộc nhưng hạng mục S thì được, có lẽ chúng tôi quên nói cho tiên sinh điều này, xin thứ lỗi”



Luật là do con người đặt ra, cũng do con người thay đổi, đồng tiền có ảnh hưởng rất mạnh, cái lưỡi thì không xương ; Khải Nguyên đương nhiên biết điều đó




“Diệp tiên sinh vẫn được tính điểm như là đã hạ sát được đối thủ hạng mục S, tiên sinh không phải lo sợ thiệt thòi” – người này lại tiếp



Khải Nguyên tức giận vô cùng nhưng dằn xuống, mặt lại nở nụ cười



“Hehe, vậy còn mấy người hạng mục S nữa, nói luôn đi để ta còn tránh, không khéo lại mất công vô ích lần nữa”



Người đứng gần Khải Nguyên nói



“Không ai cả, Mã tiên sinh là người duy nhất đăng ký hạng mục S”



Khải Nguyên đột ngột xuất thủ nắm lấy cổ tay người đứng gần hắn, người này kêu la



“Ôi, đau, tiên sinh này, lại thế nữa”



Không ngờ nữ đặc nhiệm nọ lại là cô gái Khải Nguyên gặp lúc đi đăng ký Sinh tử quyết



Khải Nguyên cười lớn, bỏ tay ra



“Ta đã sớm nhận ra cô, thôi thế này, các vị đặc nhiệm và quý ông họ Mã có thể đi nhưng cô phải ở lại nói chuyện với ta 1 lúc”



Nữ đặc nhiệm gật đầu, tháo mặt nạ ra, đúng là nữ nhân hôm đó bị Khải Nguyên nắm tay



Nhìn thấy hắn không có vẻ gì ác ý nên đám đặc nhiệm Kỳ Lân cũng gật đầu chấp nhận, họ đem tên béo họ Mã đi nhưng không quên nói với hắn



“15 phút thôi nhé tiên sinh, chúng tôi không được phép ở lại đây lâu”



“Được thôi, 15 phút cũng đủ rồi” Khải Nguyên cười nham nhở đáp.



Thấy nụ cười đó đám đặc nhiệm đều liên tưởng là hắn muốn … Cũng không sao, họ đều là người giang hồ, không câu nệ điều đó lắm, nhất là cô gái kia đã chấp nhận rồi, đâu lý do gì họ lại quản việc của người khác.



“Sao ngài lại nhận ra tôi vậy” Nữ đặc nhiệm hỏi



“Mùi nước hoa của cô đã tố giác cô đó.Phụ nữ thật là … Đi ra chiến trường mà vẫn không quên xức nước hoa, ha ha ha” Khải Nguyên vừa nói vừa cười



“Chỗ bị ngài nắm hôm nọ vẫn còn đau đấy, ngài thật đáng ghét” Nữ đặc nhiệm nói, giọng có vẽ nũng nịu



“Cổ tay đau hay tim đau đấy “ Khải Nguyên lại trêu chọc cô ta.Lúc hắn sắp giết được tên béo họ Mã thì lại bị cô ta và đám người của cô ta phá rối, giờ hắn phải trêu ghẹo cô ta một lúc cho đã tức



“Cô mặc bộ đồ này coi bộ còn hấp dẫn hơn mặc trang phục văn phòng nữa.À, quên mất, tên cô là gì ?” Hắn lại tiếp



Bộ đồ đặc nhiệm bó sát người , dĩ nhiên là những đường cong đặc trưng của phụ nữ đều phơi bày ra hết.Nữ đặc nhiệm cảm thấy ngượng ngùng, khuôn mặt cô đỏ ửng, tim đập loạn xạ




Cô khẽ đáp “Nhã Ca, Triệu Nhã Ca”



“Nhã Ca là tên một phân đoạn trong Kinh thánh, chắc hẳn cha mẹ cô là người mộ đạo.Qua cách sử dụng nước hoa, ta thấy dường như cô từng là 1 tiểu thư.Nhưng sao cô lại thành sát thủ thế này … Ôi cuộc đời !!!” Khải Nguyên nói giọng có vẻ cảm thán



Nhã Ca lặng im, đôi mắt trong veo ước chừng đang ẩn chứa nhiều xúc cảm, có lẽ có những ký ức mà cô không muốn nhắc đến nhưng lại bị nam nhân này nói ra.Cô không thể không thán phục kiến thức và sự suy luận tuyệt vời của Khải Nguyên



Khải Nguyên thấy mình lỡ lời, nhìn thấy người đẹp có vẻ như muốn khóc, hắn chợt hối hận.Hắn ôm cô vào lòng, tức thì những giọt nước mắt trong như hạt sương liền tuôn ra, hắn cũng nhân cơ hội này đọc ký ức của cô.Đọc xong ký ức đó, hắn chợt xúc động ôm chặt lấy Nhã Ca hơn, những ý định xấu nãy giờ đều biến mất cả.Hắn ôm cô đứng im một lúc thật lâu.



Hắn nghĩ một hồi rồi nói: “Ta không biết làm sao để xóa hết những đau khổ trong tâm hồn cô, nhưng ta luôn hy vọng cuộc sống của cô luôn được vui vẻ”



“Đa tạ tiên sinh” – Nhã Ca khẽ nói, đôi mắt đẹp lại nhìn Khải Nguyên



Chợt có người đến, là 1 trong những đặc nhiệm lúc nãy, tên này càu nhàu



“Đến giờ rồi, chúng ta phải đi thôi Triệu tỉ ơi, còn tiên sinh này nữa, làm gì mà Triệu tỉ phải khóc vậy”



Nhã Ca liền rời khỏi vòng tay của hắn, nói nhỏ với Khải Nguyên



“Nếu anh có thể sống sót rời khỏi Sinh tử quyết, em mong được gặp lại anh”



Rồi, cô lại chạy đi



“Nhất định ta sẽ sống sót !Ta cũng muốn gặp lại cô” Khải Nguyên nghĩ thầm, nhìn theo bóng dáng của Nhã Ca



“Huynh đài thật lợi hại, trong đội Triệu tỉ nổi tiếng lạnh lùng, nghiêm khắc, thế mà lại bị huynh chọc đến khóc sướt mướt như con mèo ướt.Bữa nào chỉ giáo cho đệ nha” tên đặc nhiệm phá rối kia nói rồi cũng quay lưng chạy đi mất



Khải Nguyên lại quay về tìm Mỹ Huyền, hắn cảm giác như vừa mất đi một cái gì đó, nhưng hắn cũng biết bây giờ không phải lúc dành cho cảm xúc, hắn đang ở trong Sinh tử quyết



Hắn đi đến hành lang, trước mắt hắn căn phòng hắn và Mỹ Huyền đã từng ở bị bắn phá tan hoang.Hắn lại lo âu, không biết Mỹ Huyền có vô sự không.



Từ một góc hành lang, một bóng người lặng lẽ xuất hiện, chĩa súng vào Khải Nguyên và bóp cò.Khải Nguyên như có mắt mọc sau lưng liền nhảy sang một bên tránh.Người đó liền bắn tiếp mấy phát nữa nhưng Khải Nguyên như bóng ma cứ nhảy qua nhảy lại theo một phương pháp kỳ lạ, tránh được hết.Phương pháp này vốn là của tên nhẫn giả, Khải Nguyên học lóm của hắn không ngờ cũng có thể sử dụng một cách khá tốt



Tên bắn lén liền quay lưng bỏ chạy, Khải Nguyên cũng đuổi theo hắn.Hắn chạy lên cầu thang, Khải Nguyên cũng đuổi theo.



Chợt, tên bắn lén lại xuất hiện, lần này có thêm một người nữa.Một tay tên bắn lén cầm súng chĩa vào Khải Nguyên, tay kia kẹp cổ khống chế một người.Người bị khống chế là Mỹ Huyền, còn người bắn lén Khải Nguyên không ngờ lại là nữ nhân mặt xăm bông hồng hắn gặp lúc tập trung ở cao ốc Kim Cương.



Nhận ra người quen, Khải Nguyên liền nói



“Ồ.Không ngờ lại là cô – nữ sát thủ”



Nữ sát thủ nọ cũng cười “Anh mà loạn động tôi sẽ giết cô ta”




Rồi, bất ngờ lại bắn Khải Nguyên thêm mấy phát.Khải Nguyên sớm có chuẩn bị đã vận cang khí, đạn chạm vào người hắn cứ như chạm phải tấm thép dày, đều văng ra cả.



Chớp mắt, Khải Nguyên đã đến gần nữ sát thủ, họng súng không chĩa vào Khải Nguyên nữa, lại chĩa vào thái dương của Mỹ Huyền.Khải Nguyên đành dừng lại, không dám tiến lên nữa.



Nữ sát thủ ném ra một cặp còng số 8, nói : “Đeo cái này vào chân anh, tôi sẽ thả cô ta ra”



Khải Nguyên lại cười lớn “Tôi đâu có ngu, tự còng chân mình xem như tôi khó sống với cô rồi, tôi mà chết thì cô cũng sẽ giết cô ấy thôi”



Chợt, Khải Nguyên lại kêu lên “Ô hay, súng hết đạn mà cũng đòi uy hiếp người khác à”



Nghe những lời này sắc mặt sợ hãi của Mỹ Huyền bỗng có biến đổi, nhanh như chớp Mỹ Huyền liền tống cùi chõ về phía sau, trúng ngực nữ sát thủ làm thị đau đớn nới lòng tay đang kẹp cổ cô ra, Mỹ Huyền liền xoay người dùng tay chém vào cổ nữ sát thủ.Tất cả sự việc này diễn ra cực nhanh



“Đoàng” – súng bị cướp cò, nhưng chẳng bắn trúng ai cả



Nữ sát thủ nằm im bất động trên sàn nhà, Mỹ Huyền chạy đến bên Khải Nguyên đấm vào ngực hắn nói



“Súng còn đạn mà anh dám bảo là hết, suýt nữa hại chết tôi rồi”



“Không nói thế cô có dám kháng cự không, ả đang tập trung quan sát tôi, vốn là thời cơ tốt của cô, thế mà lại không dám hành động, làm tôi phải nghĩ ra kế để khích tướng”-Khải Nguyên phân trần



Rồi hắn lại nói “Để tôi xử lý ả này, cô không quen giết người thì đứng sang bên đi, à, nếu cần cứ nhắm mắt lại”



Hắn tiến gần nữ sát thủ định nắm cổ thị xách lên.Bỗng dưng tay nữ sát thủ chuyển động, cầm vật gì đó đâm vào tay Khải Nguyên



Khải Nguyên chụp tay nữ sát thủ, nhanh chóng bẻ gãy cổ tay ả, vật nọ rơi xuống sàn, thì ra là một ống tiêm trong đó có chất lỏng màu xanh lục.Khải Nguyên liền dùng chân đạp bể nát ông tiêm đó



“Đúng là con rắn, đến chết vẫn còn độc, không thể tha được” Khải Nguyên nói xong dùng 1 tay giữ lấy thân mình nữ sát thủ, tay kia vặn cổ ả ra đằng sau, ả chết ngay lập tức



Hắn lại nói với Mỹ Huyền “Súng đạn chẳng là gì, đừng quá sợ hãi nó thì tự nhiên đối phó được thôi”



“Tôi đâu có cái máu lạnh của anh” Mỹ Huyền nói giọng có vẻ hơn giận dỗi



“Nhân từ với đối thủ là tự hại chính mình” nói xong Khải Nguyên khoát vai Mỹ Huyền bước đi