7h00 ngày thứ 2
Mỹ Huyền thức giấc, cô không thấy Khải Nguyên đâu cả.
Ba lô vẫn còn đó, trong đó vẫn căng đầy các lon đồ hộp và nước uống đóng chai
Một cảm giác lo sợ đến với Mỹ Huyền, không lẽ nào hắn đã gặp chuyện chẳng hay rồi.Không phải, nếu đêm qua hắn thực sự bị tập kích thì cô không thể nào được an toàn như hiện giờ.
Không lẽ Khải Nguyên bỏ rơi cô.Mỹ Huyền lại lo sợ, cô lần trong áo khoác lấy ra một khẩu súng ngắn, cầm chặt nó bằng cả 2 tay
Khẩu súng này vốn là của tên bắn tỉa trên sân thượng, Khải Nguyên đã lấy và đưa cho cô để phòng thân
Thời gian cứ thế trôi qua, khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Mỹ Huyền nhìn thấy một bóng người theo ánh nắng ban mai hắt lên tường, bóng người đó đang tiến đến căn phòng cô đang ở trong đó.Cô nín thở, nấp vào 1 góc, khi kẻ đó tiến vào phòng cô liền nhảy ra, chĩa súng vào kẻ đó và bóp cò.
“Cạch” – súng không nổ, Mỹ Huyền hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy người vừa tiến vào phòng nỗi sợ liền tiêu biến đi
Vì đó là Khải Nguyên, hắn mang về 1 túi đồ, không rõ là gì trong đó
Hắn ôm bụng cười
“Cô bé ngốc ơi, súng chưa lên đạn, chưa mở khóa an toàn thì làm sao bắn được”
Mỹ Huyền chợt thấy xấu hổ, cô đỏ mặt nói nhỏ
“Tại anh đó, tự nhiên lại bỏ đi, lần sau nếu còn làm tôi giật mình như thế này nữa thế nào tôi cũng bắn nhầm anh”
Khải Nguyên lại nhe răng cười
“Không sao, tính đến giờ tôi bị bắn cũng cả trăm lần rồi thế mà vẫn sống đấy thôi”
Khải Nguyên lại tiếp:
“Tôi đi thăm mấy vị hàng xóm của chúng ta, cũng thu hoạch một ít”
Mỹ Huyền ban đầu không hiểu những lời hắn nói, sau vài phút chợt hiểu ra, cô dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Khải Nguyên
Khải Nguyên không để ý đến cô nói:
“Tổng cộng hạ được 11 tên trong đó có 7 tên có vũ khí nóng, hiện tại khu vực này cũng còn được an toàn 1 chút”
Hắn lấy trong túi đồ ra một cặp bộ đàm, đưa cho Mỹ Huyền 1 cái rồi nói:
“Cầm lấy, sau này nếu khi tôi đi khỏi có việc gì không ổn thì cứ dùng nó gọi tôi, tôi sẽ quay về ngay”
Thật sự thì tối hôm qua khoảng 3 giờ sáng Khải Nguyên mới ra đi, thời gian này cũng là lúc những đối thủ khác đang ngủ hoặc đang mệt mỏi, kém tập trung vì thức đêm nên hắn dễ dàng hạ được chúng.Khải Nguyên không dùng quyền vì dùng thứ này sẽ gây ra một số tiếng động ngoài ý muốn, đánh động những đối thủ khác.Hắn dùng 1 khẩu súng ngắn có gắn bộ phận hãm thanh, thứ này hắn tìm được trên xác của nhẫn giả, đúng là nhẫn giả thời hiện đại có khác.Đôi giày của nhẫn giả cũng là loại chế tạo đặc biệt, khi di chuyển rất êm, gần như không phát ra tiếng động.2 thứ này quả thật là một bộ đôi hoàn hảo cộng thêm tri giác linh mẫn giúp Khải Nguyên trở thành 1 kẻ ám sát thực thụ.
Khải Nguyên khui 1 lon đồ hộp đưa cho Mỹ Huyền và nói:
“Đến lúc đi rồi đấy.Hôm nay chúng ta sẽ sử dụng chiến thuật khác”
“Chiến thuật khác là thế nào?” Mỹ Huyền tò mò hỏi hắn
“Hôm nay ta sẽ kiếm 1 tòa nhà kín đáo nào đó, ở đó nghỉ ngơi lúc ban ngày, đêm xuống mới đi tìm chúng”- Khải Nguyên trả lời
Do chuyến đi săn đêm qua kết quả mỹ mãn nên hắn mới ra quyết định này.
Cuối cùng hắn cũng tìm được một chung cư.Xung quanh chung cư đó là một dãy những chung cư khác, cái nào cũng ảm đạm và im lìm.Hắn và Mỹ Huyền lên chung cư đó, chọn 1 căn hộ ở vị trí kín đáo.
Bước vào phòng khách, hắn liền đóng cửa sau đó ngồi xếp bằng nhắm mắt lại, Mỹ Huyền cũng ngồi xuống bên cạnh hắn
Một lúc sau, nghe tiếng Mỹ Huyền hỏi: “Tôi phải ngồi như anh suốt ngày sao?”
Khải Nguyên vẫn không mở mắt ra, miệng trả lời “Làm gì cũng được, nhưng đừng rời khỏi phòng này, cũng không nên gây âm thanh lớn quá”
Mỹ Huyền liền đứng lên đi xem xét khắp căn hộ.Cô đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, lập tức nghe tiếng Khải Nguyên quát “Muốn ăn đạn sao lại đứng đó, đóng cửa lại, nhớ kéo rèm nữa”
Mỹ Huyền trong lòng không vui, trước đây chưa có ai lớn tiếng với cô như vậy, nhưng cô vẫn làm theo lời hắn, lúc này hắn chính là cái phao cứu sinh của cô, cô chỉ biết nương dựa vào hắn.
Chợt, Mỹ Huyền phát hiện điều gì đó, cô không dám la lớn, chạy lại bên Khải Nguyên vỗ vai hắn nói “Đằng kia … đằng kia có 1 chiếc xe tăng”
Khải Nguyên đúng là có nghe tiếng động cơ ở phía xa, hắn lại cửa sổ nhìn về hướng Mỹ Huyền chỉ
Quan sát xong, hắn tiến về phía Mỹ Huyền, gõ nhẹ vào đầu cô
“Ngốc à, đó không phải xe tăng, chỉ là 1 chiếc xe bọc thép Hummer thôi, loại xe này không có đại pháo, chỉ có 1 khẩu đại liên 6 nòng thôi.Chà, chúng ta gặp phải đối thủ loại S rồi”
Khải Nguyên lại nói tiếp:
“Hummer có trang bị hệ thống điện tử rất tinh vi, chúng ta chỉ cần lại gần nó 10m lập tức bị hệ thống cảm ứng nhiệt của nó phát hiện và khóa mục tiêu ngay, sau đó khẩu 6 nòng sẽ nhả đạn, chắc chắn là mục tiêu sẽ thủng lỗ chỗ như miếng phô mai.Lớp thép bọc bên ngoài của nó cực chắc, đạn thường không xuyên qua được”
“Vậy phải làm sao đây, lỡ nó chạy ngang qua phát hiện chúng ta thì sao” – Mỹ Huyền có vẻ khẩn trương
Khải Nguyên nhăn mặt đáp:
“Phải hạ nó thôi, nhưng chúng ta lại không có vũ khí hạng nặng …. Không sao! Tôi có 1 cách nhưng hơi liều lĩnh và cần sự phối hợp của cô”
“Phối hợp như thế nào ?” Mỹ Huyền hỏi hắn
“Cô cứ ở đây, khi nghe tôi ra hiệu trên bộ đàm lập tức lấy súng bắn về phía nó, bắn xong quay lưng chạy ngay, tốt nhất là cách xa tầm bắn của nó 2 lớp tường trở lên.Phần còn lại cứ để tôi lo” Khải Nguyên nói một cách rõ ràng
Rồi hắn lại hỏi “Nếu như cô chạy chậm bị nó bắn chết, cô có hận tôi không”
“Không. Không có anh thì tôi đã chết từ hôm qua rồi.Cho dù chút nữa phải chết, là do tôi kém cỏi, tôi không có lý do để hận anh” Mỹ Huyền đáp một cách cứng cỏi
“Tốt!Ở đây chờ tín hiệu của tôi , à, đừng quên mở khóa an toàn nữa nhé” – nói xong Khải Nguyên liền mở cửa chạy đi
Còn lại một mình Mỹ Huyền cảm thấy lo sợ và hồi hộp vô cùng, cô lấy khẩu súng, mở khóa an toàn rồi nắm chặt lấy nó, tay kia nắm chặt chiếc bộ đàm.
Chừng 10 phút sau, trên bộ đàm vang lên tiếng Khải Nguyên “Hành động !” – Mỹ Huyền liền làm theo lời hắn, mở cửa số nhắm về phía chiếc xe bọc thép bắn một phát “Đoàng”
Lập tức khẩu súng 6 nòng xoay về phía cô, cô lập tức quay lưng chạy ra cửa, vừa chạy được mấy bước đã nghe tiếng súng nổ dồn dập.Một viên đạn xuyên tường bay sượt qua mặt bỏng rát, cô hoảng hốt phóng nhanh qua khỏi cánh cửa, sau đó nằm rạp sát đất, cô đã cách chiếc xe đó 2 lớp tường.Tim đập nhanh, mồ hôi tuôn ra, cô tiếp tục bò ra càng lúc càng xa tầm bắn của xe bọc thép.
Bỗng, tiếng súng ngưng bặt, Mỹ Huyền hiểu là Khải Nguyên đã thành công nhưng cô quá sợ hãi không dám ra xem hắn đang làm gì
Thì ra Khải Nguyên nhân lúc khẩu súng 6 nòng đang bắn Mỹ Huyền đã chạy như bay lại gần, khi người ngồi trong xe phát hiện sự có mặt của hắn thì hắn đã nhảy lên mui xe tung 1 quyền đánh gãy khẩu đại liên 6 nòng
Tên ngồi trong xe hoảng hốt, điều khiển xe chạy như bay, lạng qua lạng lại muốn hất Khải Nguyên xuống.Khải Nguyên vừa hoảng sợ vừa giận dữ bám chặt lấy mui xe.Những con đường ở khu vực này hơi hẹp, xe tông phải nhiều chướng ngại vật, cuối cùng đâm sấm vào một tòa nhà, làm đổ vỡ hết một nửa phía trước rồi ngừng lại.Từ mui xe, Khải Nguyên nhảy xuống, đứng bên hông xe dùng toàn bộ sức lực xô mạnh, chiếc xe lắc lư rồi lật nghiêng.
Hắn thở dốc nói “Con rùa đã bị lật ngửa, xem ta gỡ mai rùa của ngươi rồi đem ngươi ra làm thịt này”
Nói xong liền ra sức công phá cửa xe, hắn muốn đem tên ngồi trong xe ra cho gã đó 1 quyền
Cửa xe kiên cố vô cùng nhưng hắn đang giận dữ, hắn công phá liên tục vì biết rằng chỉ lúc nữa thôi bản lề của cửa xe sẽ chịu không nởi nữa.Quyền kình ào ạt đánh vào chắc chắn ảnh hưởng không ít đến tên đang ở trong xe.Tên này thế nào cũng bị nội thương không nhẹ.
Lúc cửa xe gần bung, chợt hắn nghe tiếng trực thăng, lẽ nào lại là 1 tên hạng mục S nữa, Khải Nguyên cũng mặc kệ, tập trung tinh thần và sức mạnh đánh ra một quyền làm bản lề bị chấn gãy, cửa xe lập tức văng ra
Khải Nguyên thò tay vào, túm lấy người trong xe.Đó là một nam nhân khoảng hơn 40 tuổi, béo mập, trên mép tên này có một vệt máu rõ là đã bị nội thương do dư kình của Khải Nguyên.
Tên béo chưa cam tâm chịu chết, hắn rút trong áo khoác ra một khẩu tiểu liên rất ngắn chĩa về phía Khải Nguyên định bắn, đây chính là loại súng UZI nổi tiếng của Israel.
Khải Nguyên hừ nhẹ một tiếng, tay kia liền chụp lấy cổ tay nam nhân béo, vặn gãy cổ tay gã, khẩu UZI rơi xuống đất.Chưa đã tức, Khải Nguyên giáng lên mặt tên này hơn chục bạt tai khiến khuôn mặt béo tròn của hắn phút chốc trông giống đầu heo
Chợt nhớ đến chiếc trực thăng mà hắn đã nghe thấy, Khải Nguyên vung quyền lên, nhằm vào đầu gã béo.
“Diệp tiên sinh, thủ hạ lưu tình !”
Không biết từ đâu, 8 người mặc áo đen xuất hiện, họ ăn mặc giống như lính đặc nhiệm, đội nón sắt và mặt nạ chống độc che kín diện mạo, trên lưng áo chống đạn của họ có thêu hình biểu tượng của tổ chức Kỳ Lân.Đây chắc là đặc nhiệm của tổ chức Kỳ Lân.Chiếc trực thăng mà Khải Nguyên nghe tiếng cũng là của họ