Đối với U Minh tuyệt địa, đêm nay là một đêm đầy biến động
Lửa cháy khắp nơi, soi rõ quang cảnh như ban ngày.
Tiếng binh khí va chạm nhau, tiếng người la hét vang dội
Những thủ hạ trung thành với Thiên Tà lão tổ Vô Minh hầu như không kịp trở tay, chỉ còn biết bị động chống đỡ hoặc là liều chết tháo chạy đến Tinh Tú điện – nơi cư trú của thủ lĩnh của họ.
Hàng trăm nhân thủ tinh nhuệ của Huyết cung hợp tác cùng những võ sĩ trung thành với U Minh đại đế nhanh chóng làm chủ tình hình, loại khỏi vòng chiến nhiều cao thủ của đối phương, cũng như chiếm lĩnh những vị trí quan trọng.
Hoảng loạn và kinh sợ, nhiều thủ hạ của Thiên Tà lão tổ đã buông vũ khí đầu hàng, thế nhưng những thủ hạ thân tín đã từng đi theo Thiên Tà lão tổ nhiều năm dường như vẫn chưa từ bỏ hy vọng của mình, họ đều tin rằng lão có thể lật ngược được thế cờ vào phút chót, giống như những gì đã xảy ra trong những vụ tạo phản trước đây.
Sau cuộc đột kích vào Thiên Hoa cung, Thiên Tà lão tổ không trở về U Minh tuyệt địa, sau đó U Linh tư tế cũng biến mất một cách bí ẩn. Một thời gian sau, Thiên Tà lão tổ lặng lẽ quay trở về Tinh Tú điện, trên người luôn trùm áo choàng đen kín mít và hầu như không hề tiếp xúc với ai cả. Có nhiều giả thiết được đặt ra, thế nhưng chẳng ai có thể xác thực thật hư thế nào, người ta chỉ biết rằng tính khí của Thiên Tà lão tổ vô cùng thất thường, và lão ta có thể đột ngột hạ sát bất cứ ai mà chẳng cần lý do nào cả.
“Kẻ phản bội đều phải chết … Không cần và không được phép hỏi, cứ thực hiện cho thật tốt những mệnh lệnh đã được ban ra thì sẽ được sống và được tưởng thưởng xứng đáng …” – tất cả thuộc hạ của Thiên Tà lão tổ đều luôn khắc cốt ghi tâm điều đó.
Tinh Tú điện xưa nay vốn là cấm địa, không thể tự tiện bước vào, thế nhưng trong hoàn cảnh khắp nơi đều là tử địa thì những thuộc hạ của Thiên Tà lão tổ không thể có lựa chọn khác.
Vừa qua khỏi những bậc thềm cao và cánh cổng sắt nặng nề, họ lập tức nghe thấy những thanh âm đinh tai nhức óc – thanh âm của cuộc chiến giữa những tuyệt thế cao thủ.
Một hắc y nhân trùm áo choàng che kín toàn thân đang kịch chiến với hai kiếm khách và một cao thủ nội công. Người này không thể là ai khác, chính là Thiên Tà lão tổ - Vô Minh, trong cơ thể mới của lão …
Trải qua một lần trùng sinh, Nghịch Thiên quyết tu vi của Vô Minh đã tiến vào một cảnh giới mói, nếu không muốn nói là một đỉnh cao mới ...
Thanh kiếm mà Sát thần sử dụng vốn có tên gọi là Quỷ Thủ, một trong những thần binh của Vô Thiên luyện ngục, Tử Vong kiếm của Vấn Thiên cũng là một thần binh có uy lực không kém.
Tu vi của U Minh đại đế lại càng không thể xem thường. Ở Huyền giới, ông ta đã từng dễ dàng đoạt kiếm trong tay Vấn Thiên, tựa như là thuận tay lấy một món đồ trong túi vậy. Mặc dù trong thời gian qua, tu vi của Vấn Thiên đã tăng tiến rất nhiều, thế nhưng chàng vẫn không thể không e dè trước con người này.
Bị 3 đại cao thủ liên thủ tấn công, Vô Minh vẫn giữ thế áp đảo, điều đó lại càng cổ vũ tinh thần cho những thuộc hạ của lão nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, họ chỉ dám đứng đằng xa theo dõi cuộc chiến không mảy may can dự vào
Hầu như không có nơi nào trong Tinh Tú điện là còn nguyên vẹn, quả thật đây là một trận chiến vô cùng khốc liệt, ngay cả những kẻ đang quan chiến cũng cảm thấy trong người khí huyết nhộn nhạo, đôi chân run rẩy, không thể đứng vững được.
Vô Minh hoàn toàn không sử dụng binh khí, đối với tuyệt thế cao thủ, dù chỉ là cành cây ngọn cỏ nhỏ nhoi, hay cát bụi đang bay trong không khí cũng có thể trở thành vũ khí đoạt mệnh …
Lớp không khí quanh người Vô Minh bị công lực hùng hậu của lão chuyển hóa thành một bức tường phòng ngự tưởng như không thể phá vỡ, những chiêu thức tấn công của 3 đại cao thủ hoàn toàn không thể đánh xuyên qua bức tường này, và dĩ nhiên là từ đầu trận chiến đến giờ, Vô Minh không hề bị dù chỉ đôi chút thương tổn nhỏ nhoi.
Vô Minh gọi công pháp này là Nghịch Thiên chiến giáp và lão tự tin rằng trên đời không có bất cứ thứ gì có thể đả thương lão được ...
Mười đầu ngón tay Vô Minh thoăn thoắt chuyển động, cách không truyền chân khí vào những vật thể xung quanh lão. Từ mảnh gạch vỡ cho đến chiếc lá rơi, tất cả đều lơ lửng xoay vần trong không khí, mang theo kình lực sắc bén vô song, trở thành những lưỡi kiếm vô cùng lợi hại, có sát thương đối thủ từ đủ mọi phương vị.
U Minh đại đế đột ngột nhảy lui ra sau, nháy mắt ra hiệu
Vấn Thiên liều mình tung người lên không trung, bổ xuống một nhát kiếm vô cùng mạnh mẽ, máu huyết rơi ra từ những vết thương trên người chàng hóa thành những lưỡi huyết kiếm bay thẳng vào Vô Minh, đây chính là chiêu “Thiên địa hữu huyết” mà chàng rất tâm đắc.
Sát thần xoay tròn, hóa thành một cơn lốc, kiếm ảnh loang loáng như ánh chớp
U Minh đại đế tập trung công lực vào đôi tay, từ những đầu ngón tay như phát ra quang mang rực rỡ, trảo thế mang theo một uy lực tưởng như có thể dời non lấp bể.
Những tiếng nổ lớn vang lên, cát bụi mịt mù, hai lưỡi kiếm của Vấn Thiên và Sát thần, cũng như song trảo của U Minh đại đế đều dừng lại cách người Vô Minh khoảng vài phân, không thể nào tiến thêm được nữa. Trên những cánh tay rắn rỏi, những đường gân hiện rõ mồn một …
Vô Minh hét lớn một tiếng, đôi tay vung lên, cát bụi xung quanh lão bỗng ngưng tụ thành 3 lưỡi kiếm bắn thẳng vào ngực 3 đại cao thủ. Theo phản xạ tự nhiên, cả 3 người đều quyết định thu chiêu, nhưng đôi tay của họ tựa như bị hút chặt vào bức tường chân khí, lực bất tòng tâm …
3 thân người văng ra như diều đứt dây, máu phun ra thành vòi từ những vết thương rộng …
Lảo đảo chống kiếm đứng dậy, Vấn Thiên và Sát thần ho khan vài tiếng, nhổ ra từ miệng những búng máu tươi.
Tình trạng của U Minh đại đế cũng không khá hơn, một mảnh đá nhọn đã xuyên qua bả vai ông ta, cánh tay mặt hầu như đã bị phế bỏ hoàn toàn.
“Không sao chứ ? “ – Sát thần nhìn hai đồng đội của hắn, lên tiếng hỏi
“Chưa chết … “ – U Minh đại đế cắn răng, vừa điểm huyệt cầm máu vừa nói
Vấn Thiên bỗng gật gù
“Hiểu rồi … Đến giờ thì ta đã hiểu … “
“Điều gì ? “ – Cả Sát thần và U Minh đại đế cùng hướng ánh mắt về phía chàng
Vấn Thiên nở nụ cười méo xệch
“U Minh đại đế … Hóa ra là ông muốn đoạt thần binh để đối phó với cái gã này … “
Sát thần liền cau có
“Tên ngốc này … Thật là vớ vẩn … “
U Minh đại đế lê bước đến bên cạnh Vấn Thiên, nhìn thẳng vào mắt chàng, giọng nói trở nên trầm lại
“Phải … Ngươi có ngạc nhiên không, ta không hề có tham vọng sẽ phát dương quang đại U Minh tuyệt địa, hay là tiêu diệt Thiên Hoa cung … Điều mà ta mong muốn duy nhất là tự do, ta muốn người của U Minh tuyệt địa có thể như những cánh chim trời, tự quyết định con đường và số phận của mình, không còn phải làm thuộc hạ hay nô bộc của cái tên ngoại nhân đáng nguyền rủa đó nữa. Ta muốn kết thúc cuộc chiến vô nghĩa đã kéo dài hàng trăm năm, để cho tất cả mọi người có thể sống hòa hợp với nhau … “
Vô Minh cười một tràng dài, lớn tiếng ngắt lời
“Ha ha ha … Chết đến nơi rồi mà còn ảo tưởng. “
Nói đoạn, từ đôi tay lão bắn ra hàng chục đạo kiếm khí vào những vị trí hiểm yếu chí mạng trên người đối thủ. 3 người Vấn Thiên liên tục thoái lui, khổ sở chống đỡ, khi vừa định thần lại, họ chẳng nhìn thấy bóng dáng của Vô Minh ở đâu cả. Trong lòng tất cả đột nhiên dấy lên những linh cảm xấu
Một quả cầu sáng rực từ trên không trung lao xuống, bức tường chân khí trên người Vô Minh đã chuyển hóa thành một thực thể mang năng lượng cường đại, tựa như ngôi sao băng của ngày tận thế.
Ánh sáng chói mắt bao trùm tất cả, Tinh Tú điện trở thành bình địa …
Một nam nhân cởi trần, phô bày cơ bắp rắn rỏi và những chú văn ma quái xăm đầy trên thân thể, đôi mắt phát ra ánh tinh quang, giọng cười ngạo nghễ lan theo gió, tựa như một ma thần đến từ địa ngục …
Đây chính là hình dáng thật sự luôn ẩn sau lớp áo choàng của Vô Minh, với dáng vẻ của kẻ chiến thắng …
Một đám mây đỏ rực như máu bỗng lao xuống từ trên bầu trời. Ẩn hiện giữa đám mây đó là thân thể của U Minh đại đế, kinh mạch hiện rõ mồn một, căng phồng như thể sắp vỡ tung ra …
Chiêu thức tối hậu, cũng là chiêu thức tuyệt mệnh của U Minh đại đế …
Thân thể U Minh đại đế bỗng nổ tung, máu thịt tung bay đầy trời, ngưng tụ lại thành một lưỡi huyết kiếm khổng lồ chém xuống đầu Vô Minh …
Vô Minh không dám xem thường, liền tập trung toàn bộ công lực, quả cầu chân khí hộ thể phát ra ánh sáng rực rỡ.
Huyết kiếm chạm vào quả cầu đó, rồi dừng lại rất lâu, bàn chân Vô Minh lún dần xuống mặt đất, hiển nhiên là lão đang vất vả chống đỡ với một lực công kích vô cùng cường đại.
Bề mặt quả cầu chân khí dần rạn nứt, huyết kiếm cũng tan biến dần dần …
Ngay đúng lúc huyết kiếm vừa tiêu biến, từ dưới lòng đất bỗng lóe lên một đạo quang ảnh. Tử Vong kiếm được bao quanh bởi lôi điện đỏ rực như máu đâm thẳng vào vết nứt trên quả cầu chân khí.
Bầu trời tối sầm lại, sấm chớp nổi lên, những tia lửa điện đỏ rực tựa như muốn xé nát bầu trời
Tử Vong kiếm đã đâm xuyên qua quả cầu chân khí, và đôi tay của Vô Minh, cắm ngập vào giữa lồng ngực lão …
Từ sau lưng Vô Minh, Sát thần phóng ra từ trong lòng đất, kiếm quang u ám chém thẳng vào cổ Vô Minh, động tác vô cùng lạnh lùng …
Một bóng người bỗng hiện ra sau lưng Vô Minh, thay lão đỡ lấy chiêu thức đoạt mệnh của Sát thần.
Bộ giáp sắt quen thuộc của Bất Diệt …
Thần công đã bị phá, công lực hao cạn, lại thêm sự xuất hiện của một kẻ không rõ thân phận, trong đầu Vô Minh chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.
Chạy trốn … Non xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt … Muốn báo phục thì điều kiện tiên quyết là phải giữ được mạng sống của chính mình …
Đánh ra một quyền hất văng Vấn Thiên ra xa, nhổ thanh kiếm đang cắm trên ngực ra, Vô Minh lập tức lao đi như tên bắn, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng …
Vấn Thiên và Sát thần toàn thân vô lực ngã lăn ra đất. Sát thần vẫn còn tỉnh táo, thế nhưng Vấn Thiên đã rơi vào trạng thái hôn mê, hậu quả của việc sử dụng đến toàn bộ nguồn sức mạnh của Huyết thần …
Hướng ánh mắt đầy căm ghét về phía Bất Diệt, Sát thần nói trong thở hồng hộc
“Tên trời đánh không chết … Vì sao ngươi lại làm như vậy ? “
Bất Diệt xoa xoa tay lên vết kiếm chém trên bộ giáp
“Không thể giết hắn được ... Đợi tên tiểu tử kia tỉnh lại, ta sẽ nói cho cả hai ngươi biết. Ta rất ghét phải nói một chuyện đến hai lần “
Sát thần vẫn không chịu thôi, luôn miệng lớn tiếng mắng chửi. Bất Diệt dĩ nhiên là không chịu an phận, một trận cãi vả kịch liệt liền xảy ra.
Trong lúc Sát thần và Bất Diệt đang mãi mê tranh cãi, từ một tháp canh cách Tinh Tú điện khá xa, một bóng người phóng ra, di chuyển với tốc độ cực nhanh, ánh sáng của kim loại lóe lên, nhằm thẳng vào ngực Vấn Thiên đang nằm bất động dưới đất.
Trong căn phòng tối tăm, ẩm thấp, hầu như không có một khái niệm về thời gian đã trôi qua …
Khải Nguyên và Băng Vân ngồi xếp bằng, dựa lưng sát vào nhau, tranh thủ từng giây phút bình lặng hiếm hoi để hồi phục.
Một cách chậm chạp, nhưng đều đặn, những tế bào đặc biệt trong người Khải Nguyên vẫn cần mẫn thực hiện công việc giải trừ chất độc của xà nhân, công lực của hắn cũng đã hồi phục hơn phân nửa.
Một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng rộng của Khải Nguyên từ phía sau, trong lòng hắn bỗng dấy lên những rung động kì lạ, những cảm xúc tưởng như đã không bao giờ có thể xuất hiện trở lại …
“Nàng đang làm gì thế ? “ – Khải Nguyên khẽ gắt
Băng Vân trả lời một cách ngây thơ
“Bắt chước lại những động tác của ngươi lúc ở trong hang động. Ta biết, có lẽ do ta vụng về, đã làm ngươi chán ghét nên ngươi mới không chịu tiếp tục thực hiện cái việc đó với ta. Ta sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, nhất định sẽ khá hơn … Mặc dù vẫn chưa trọn vẹn, nhưng cảm giác lúc đó rất tuyệt vời, ta muốn tìm lại nó … “
Khải Nguyên nhất thời cứng họng, chẳng biết nên nói gì, hắn cũng không nỡ gạt tay Băng Vân ra, bèn ngồi im chịu trận.
Bất chợt chạm vào một vật thể đặc biệt, Băng Vân hồ hởi reo lên
“Là thứ vũ khí bí mật của ngươi thì phải … Thật là ngộ nghĩnh, ta tự hỏi làm sao có thể tấn công đối thủ với cái thứ này đây … “
Trong đầu Khải Nguyên bỗng nảy ra một ý nghĩ xấu xa
“Quả thật là cô ta chẳng biết gì cả, một chút kiến thức cơ bản về sinh lý con người cũng không. Mặc kệ cô ta có phải là Nhã Ca hay không, hãy cứ chiếm đoạt cô ta trước đã. Bị rơi vào Vô Thiên luyện ngục này, sống nay chết mai còn chưa biết, hưởng thụ được thì hãy cứ hưởng thụ đi, tội gì lại làm khổ mình … “
Ôm chặt Băng Vân vào lòng, Khải Nguyên hôn ngấu nghiến lên đôi môi ướt át, nóng bỏng, hai người chìm vào thế giới riêng tư của họ, không mảy may hay biết gì về những việc đang xảy ra xung quanh.
Mũi ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, dịu nhẹ, lẫn trong mùi u hương tỏa ra từ cơ thể Băng Vân, một kí ức cũ bỗng trở về với Khải Nguyên
“Là thứ gì thế này … Chẳng lẽ lại là … “
Tất cả hình ảnh trước mắt Khải Nguyên bỗng chập chờn dao động, trước khi trở nên quay cuồng một cách không thể kiểm soát. Rồi, tất cả chỉ còn lại một màu đen huyền, sâu thẳm …