Huyết Hận

Chương 143: Cuộc chơi tay ba










Những áng mây lơ lửng giữa tầng không, ánh nắng không quá chói chang, khí trời tương đối mát mẻ



Trên đỉnh một tòa tháp cao, Vấn Thiên nằm vắt chân chữ ngũ, đôi mắt nhắm hờ tựa như đang thiu thiu ngủ



“Chàng đang có tâm sự phải không ? “ – Một giọng nữ dịu dàng cất lên



Vấn Thiên vội mở mắt ra, khẽ cằn nhằn



“Dạ Lan, nàng không biết võ công, vì sao lại liều lĩnh trèo lên nơi này như vậy, nhỡ trượt chân ngã thì sao … “



Dạ Lan mỉm cười



“Chàng thật là ngốc, ở căn phòng ngay bên dưới có một chiếc thang dẫn đến nơi này, dĩ nhiên là thiếp chẳng dại gì mà leo trèo trên những vách tường cheo leo như chàng “



Vẻ mặt Vấn Thiên như thộn ra đôi chút, chàng choàng tay ôm Dạ Lan vào lòng, thì thầm



“Nàng còn nhớ không, lần đó đang đêm nàng cũng leo lên mái nhà để ngắm sao, rồi sau đó ta đã bảo nàng sử dụng dị năng để thăm dò thần binh, kết cục là … kết cục là lần đầu tiên của chúng ta đấy. Bây giờ nghĩ lại ta vẫn còn cảm thấy thú vị. He he he … “



Dạ Lan xấu hổ, nét mặt ửng hồng, dứ nắm đấm vào mặt Vấn Thiên



“Đồ xấu xa, lại còn cố tình nhắc lại việc đó nữa, làm người ta ngượng chết mất thôi “



Cô ngưng lại một lúc, rồi thở dài nói tiếp



“Thật sự mà nói, chàng là một nam nhân tuấn tú, từ chàng tỏa ra một khí chất rất đặc biệt … Nó như thế nào nhỉ … Có lẽ là hơi gian tà một chút, nhưng cũng rất là thu hút … Khi ở bên chàng, thiếp cảm thấy rất an tâm. Một chỗ dựa vững chắc, thiếp chỉ cần có thế … Trong thời gian xa cách chàng, trong lòng thiếp vô cùng mâu thuẫn và đau khổ, nhưng rồi cuối cùng thiếp cũng nhận ra rằng mình không thể sống thiếu chàng được … Trong giây phút cận kề cái chết, người duy nhất mà thiếp nghĩ đến chính là chàng … Bởi vậy thiếp mới trở về bên chàng, hy vọng là sau này chàng có thể đối xử tốt với thiếp, không ruồng bỏ và lạnh nhạt với thiếp … “



Vấn Thiên liền giở ngay tuyệt kĩ miệng lưỡi của mình



“Nàng biết không, chỉ sau khi nàng rời bỏ ta không lâu, ta đã đoạt được thần binh, nhưng lại bị mất trí nhớ. Trong quãng thời gian đó, mặc dù không thể nhớ được nàng là ai, nhưng từ sâu thẳm đáy lòng, ta cảm nhận được một cảm giác thương nhớ da diết không thể nào nguôi được. Giờ đây, được gặp lại nàng, ta rất vui mừng, ta nhận ra rằng nàng chính là một phần quan trọng không thể thiếu vắng được trong cuộc đời ta … “



Dạ Lan “hừ” nhẹ một tiếng, ngắt lời



“Bớt hoa ngôn xảo ngữ đi một chút … Nói cho thiếp biết, có phải chàng vẫn đang phiền muộn về phụ thân của chàng ? “




Vấn Thiên hít một hơi dài, nói một mạch như thể muốn phát tiết tất cả cảm xúc của mình



“Phải … Mặc dù ta đã tự lý giải được nguyên nhân vì sao ông ấy lại hành động như vậy, thế nhưng ta vẫn cảm thấy không vui vì điều đó. Mặc dù ta biết ông ấy lo lắng cho ta, không muốn ta dính dáng vào những ân oán đã chất cao như núi của ông ấy, nhưng liệu ông ấy có hiểu được rằng hành động như vậy sẽ làm ta cảm thấy đau lòng không … Vì sao lại xuất hiện trước mặt ta dưới một thân phận giả, vì sao lại tránh né ta, ông ấy có còn xem ta là con của ông ấy nữa không … “



Dạ Lan ưu tư nói



“Thiếp hiểu … Hành động thay đổi tên họ của chàng chỉ là bước đầu, thiếp còn biết được chàng định sẽ công bố thân phận thật sự của mình ra cho cả thế giới này biết … Mục đích chủ yếu vẫn là buộc phụ thân chàng phải ra mặt … Thiếp khuyên chàng hãy suy nghĩ thật cẩn thận, cân nhắc thiệt hơn trước khi quyết định bất cứ việc gì. Bây giờ, mọi hành động của chàng đều ảnh hưởng rất lớn đến không ít người, chàng hãy nhớ điều đó … “



Nét mặt Vấn Thiên bỗng biến sắc, trở nên nghiêm trọng



“Ta vừa cảm nhận được một khí tức đáng sợ … Có một ai đó vừa xuất hiện tại Huyết cung, là cao thủ, tuyệt thế cao thủ “



Chàng nhắm mắt, vận dụng Huyết nhãn dò xét hồi lâu rồi quay sang căn dặn Dạ Lan



“Kẻ này đã lén lút đột nhập vào Huyết cung, một nhóm nhân thủ đã phát hiện ra hắn thế nhưng vẫn chưa xảy ra bất cứ xung đột nào cả, cứ như là hắn cố ý để bị phát hiện ra vậy … Chắc chắn là hắn đến với mục đích khác, không phải là để tập kích chúng ta. Ta sẽ đến đó xem sao, nàng hãy về phòng của mình đợi ta trở về nhé “



Nói đoạn, chàng động thân thi triển khinh công rời khỏi ngọn tháp, chỉ loáng cái đã biến mất như một bóng ma.



Trong một thông đạo không mấy sáng sủa, hàng chục nữ nhân đang bao vây một nam nhân trung niên vào giữa. Nam nhân này mặc trang phục rất giản dị, trông giống hệt như một người dân sơn cước, nhưng cốt cách bất phàm, từ đôi mắt lại ẩn hiện ánh tinh quang, rõ ràng là một kẻ không đơn giản chút nào



Nam nhân trung niên liếc nhìn những kẻ bao vây mình, điềm đạm nói



“Ta muốn gặp cung chủ của các vị, xin làm phiền các vị thông báo lại với anh ta “



Một thiếu nữ nóng nảy nói



“Ngươi tưởng mình là ai kia chứ … Cung chủ đâu phải là người mà ngươi có thể tùy tiện muốn gặp là gặp được. Hãy mau ngoan ngoãn chịu trói và khai ra thân phận thật, cũng như mục đích của ngươi “



Nam nhân làm vẻ bí hiểm nói



“Khi gã Vấn Thiên đó gặp ta, hắn sẽ lập tức nhận ra ta ngay thôi “



Thiếu nữ nóng tính nọ liền xuất thủ, nhưng chỉ đánh vào một vùng hư không, nam nhân trung niên chỉ trong chớp mắt đã vòng ra sau lưng cô ta mà cô ta vẫn chưa hề hay biết gì.



Thiếu nữ bất giác rùng mình, đứng im không dám cử động, rõ ràng là trung niên bí ẩn đó có thể lấy mạng cô ta bất cứ lúc nào, nhưng ông ta đã không ra tay



Thiếu nữ bỗng cảm thấy đôi chân mình rơi vào một khoảng không, cảnh vật xung quanh thay đổi vùn vụt đến hoa cả mắt. Khi định thần lại cô ta mới nhận ra được mình đang ở trong vòng tay của Vấn Thiên và chính chàng đã đưa cô ra khỏi phạm vi công kích của nam nhân trung niên đáng sợ. Tất cả diễn ra rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi của một cái chớp mắt …



Tất cả nhân thủ của Huyết cung đều có cùng một suy nghĩ



“Tốc độ của cung chủ cũng nhanh chẳng kém gì gã đó … Thật là lợi hại … “



Quan sát kĩ càng nam nhân trung niên từ đầu đến chân, Vấn Thiên ra hiệu cho những thiếu nữ rút lui ra phía sau lưng chàng, rồi xoa cằm nói



“Ta đã nhận ra ông là ai, dường như ông đến đây không phải là để tìm ta đánh nhau thì phải “



Nam nhân trung niên cười khanh khách



“Ha ha ha … Lâm … à không … Diệp cung chủ nói quả thật là không sai, ta đến đây với thiện chí muốn giới thiệu cho cung chủ một phi vụ làm ăn rất béo bở “



Vấn Thiên sa sầm nét mặt, kẻ vừa xuất hiện chính là nam nhân đã đoạt kiếm của chàng ở trong Huyền giới, một kẻ có tu vi rất đáng sợ … Mặc dù không biết rõ được thân phận kẻ này, nhưng với sự thông minh vốn có, Vấn Thiên cũng có những suy đoán riêng của chàng. Chỉ sau vài giây nghĩ ngợi, chàng liền cúi người làm động tác thi lễ, nói



“Không mấy khi được U Minh đại đế đại giá quang lâm, chẳng hay người muốn thực hiện giao dịch gì với tại hạ ? “



Nam nhân trung niên cười lớn



“Ha ha ha … Diệp cung chủ quả thật có nhãn quang rất tinh tế. Có lẽ chúng ta cũng không cần phải vòng vo, ta biết rằng một trong những mối lo ngại của cung chủ chính là U Minh tuyệt địa, vậy cung chủ nghĩ như thế nào nếu như ta muốn cùng cung chủ kí kết một hòa ước không xâm phạm lẫn nhau “



Vấn Thiên bĩu môi



“Trò trẻ con … Trước đây Thiên Hoa cung và U Minh tuyệt địa cũng đã từng kí hòa ước, thế nhưng các người vẫn dẫn quân sang đột kích đấy thôi. Giờ thử hỏi làm sao ta có thể tin được lời nói của các người chứ “



U Minh đại đế vẫn giữ vẻ bình tĩnh



“Cung chủ nên biết rằng, về danh nghĩa, ta là người đứng đầu U Minh tuyệt địa. Thế nhưng sự thật là ta cũng chỉ là một tên thuộc hạ không hơn không kém, người nắm thực quyền vẫn chính là Thiên Tà lão tổ - Vô Minh … Không chỉ riêng mình ta, các đời thủ lĩnh trước đây của U Minh tuyệt địa cũng vậy, chúng ta chỉ là những con cờ trong bàn tay lão … Để xác thực việc này, cung chủ có thể hỏi U linh tư tế, ta biết rằng bà ta hiện đang ở trong tay cung chủ … Thật sự mà nói, chúng ta, những cư dân từ đời này sang đời khác ở U Minh tuyệt địa, mới xứng đáng là kẻ nắm quyền quyết định tương lai của vùng đất này, cũng như chính mình. Vô Minh chỉ là ngoại nhân, chúng ta không phục … Trước đây, đã từng có không ít cuộc đảo chính, thế nhưng tất cả đều đã thất bại … “



Vấn Thiên liền ngắt lời



“Nói đến đấy đủ rồi, ta đã hiểu ông muốn gì … Hãy cho ta một thời gian để suy nghĩ, ta nhất định sẽ cho ông câu trả lời. Còn bây giờ, ông hãy trở về đi “




U Minh đại đế nhìn thẳng vào mắt Vấn Thiên



“Xin cung chủ cho biết cụ thể thời gian … 3 ngày có đuọc không ? “



Vấn Thiên phất tay, hờ hững nói



“Có lẽ là vừa đủ. 3 ngày sau ta sẽ cho ông câu trả lời. Không tiễn, xin thứ lỗi “



U Minh đại đế lập tức rời đi, cũng nhanh như cái cách mà ông ta đã xuất hiện, như một cơn gió …



Vấn Thiên quay về phía những nữ thuộc hạ của chàng, ra lệnh



“Hãy đi tìm Ngọc Diệp phu nhân, Dạ Lan phu nhân và Yul, bảo họ đến đại sảnh gặp ta “



Vài giờ sau, trong gian đại sảnh cửa đóng kín mít, Vấn Thiên và 3 nữ nhân đang thì thầm bàn bạc cùng nhau, nét mặt lộ vẻ căng thẳng.



Yul vừa kể xong một câu chuyện dài, bà ta ngưng lại một chút để lấy hơi, kết luận



“Ta đã phục vụ cho U Minh tuyệt địa gần 20 năm, ta tin rằng những gì mình biết là chính xác. Chỉ trong hơn 300 năm lịch sử, U Minh tuyệt địa đã có đến 20 đời thủ lĩnh và trải qua ít nhất ngần ấy cuộc nội loạn. Những gì U Minh đại đế nói đều là sự thật, lão già khốn kiếp Vô Minh đó dường như không được lòng thuộc hạ cho lắm … “



Vấn Thiên mỉm cười



“Hóa ra đây lại là một cuộc chơi tay ba, thú vị thật “



Yul nghiêm giọng



“Trai cò tranh nhau ngư ông hưởng lợi. Thế nhưng ai là trai, cò, ai là ngư ông vẫn chưa thể biết được ngay đâu. Trong kế có kế, trong bẫy có bẫy, chỉ cần một sơ suất nhỏ là rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục “



Đó là những lời thật lòng của bà ta, đã kinh qua biến cố của Kevin Urlan, hơn ai hết bà ta là người hiểu rõ câu “trai cò tranh nhau ngư ông hưởng lợi “ này nhất. Dường như đây là một nỗi ám ảnh mà Yul không thể quên được



Vấn Thiên không ngần ngại, lập tức quyết định



“Ta nhất định sẽ tham gia cuộc chơi này “



Ngọc Diệp đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Vấn Thiên, nhãn thần lộ vẻ kiên quyết



“Ta phản đối, chàng không thể làm như thế. Chúng ta sẽ không hợp tác với U Minh tuyệt địa, cho dù thế nào đi nữa. Đây chính là một âm mưu phức tạp, chàng là người biết rõ điều đó hơn ai hết, không thể liều lĩnh như vậy được. Ta biết ta không nói lại chàng nhưng ta vẫn phản đối đến cùng, một khi ta còn sống, chàng đừng hòng dẫn dù chỉ một người của Thiên Hoa cung tham gia vào cái mà chàng gọi là “cuộc chơi thú vị” đó “



Vấn Thiên không khách khí, lớn tiếng nói



“Này, hãy nhớ lại xem, hiện giờ nơi này là Huyết cung, không phải là Thiên Hoa cung nữa, ta là cung chủ chứ không phải là nàng. Nếu như vẫn kiên quyết phản đối, nàng có thể tập trung tất cả những người ủng hộ mình và mang họ rời khỏi Huyết cung của ta. Ta chỉ cần những cao thủ tinh nhuệ và trung thành, một nhóm nhỏ cũng đủ làm nên chuyện, chứ không hề cần một số đông hỗn tạp, bất trị và vô dụng. Trước đây có vẻ như là nàng cũng không được lòng thuộc hạ cho lắm, ta sẽ chống mắt chờ xem khi nàng ly khai, sẽ có bao nhiêu nhân thủ đi theo nàng “



Ngọc Diệp đứng sững như trời trồng cả nửa ngày trời, đôi dòng lệ chảy dài trên khuôn mặt. Rồi, cô ta ôm mặt, chạy nhanh ra khỏi đại sảnh, đóng sầm cửa lại. Tuy Ngọc Diệp đã rời đi nhưng tiếng khóc rấm rứt vẫn văng vẳng bên tai Vấn Thiên, chàng bất giác bật lên tiếng thở dài



Dạ Lan nắm tay Vấn Thiên, dịu dàng nói



“Dù sao đi nữa chàng cũng không nên làm như vậy, mau đuổi theo khuyên giải Ngọc Diệp tỉ tỉ đi … “



Vấn Thiên vẫn còn bực bội, “hừ” một tiếng, nói



“Mặc kệ cô ta, đi được thì cứ đi, ta không giữ … Cũng như Julie, nữ nhân này cũng muốn ta phải toàn tâm toàn ý nghe lời cô ta, mọi sự đều phải làm theo ý cô ta … Cô ta nghĩ mình là ai kia chứ … “



Chàng ôm Dạ Lan vào lòng, nói khẽ vào tai cô



“Hãy giúp ta một việc … Ta biết rằng trong Huyết cung của chúng ta có gian tế của U Minh tuyệt địa cài vào. Nàng hãy giúp ta tìm ra kẻ đó. Việc này rất quan trọng … “



Khoảng nửa giờ sau, Dạ Lan lặng lẽ rời khỏi đại sảnh, trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại Yul và Vấn Thiên.



Sau một hồi lâu im lặng Yul bỗng lên tiếng



“Tiểu tử, có biết vì sao ta lại đồng ý giúp đỡ ngươi không ? “



Vấn Thiên lại thở dài, lắc đầu



“Con người vốn là sinh vật phức tạp nhất thế giới … Tôi cũng không dám chắc là mình có thể đoán được … “



Yul chậm rãi nói



“Thứ nhất, ta mắc nợ ngươi một mạng, mặc dù là nữ nhân nhưng ta vẫn là kẻ ân oán phân minh, đã chịu ơn của ngươi thì nhất phải định báo đáp. Nhưng nếu chỉ như thế thì vẫn chưa đủ, thế giới hấp huyết quỷ suy vong, một phần lớn là do lỗi của ta, ngươi chính là truyền nhân duy nhất của Huyết thần, giúp đỡ ngươi chính là cách duy nhất để ta có thể thoát khỏi sự dày vò của lương tâm mà ta đã chịu đựng hơn 20 năm nay … Ngươi có biết không, hoàn cảnh bây giờ của ngươi rất giống với Kevin trước đây, nhưng ngươi may mắn hơn chàng rất nhiều … Ngươi là ngươi, cha ngươi là cha ngươi, ta sẽ giúp đỡ ngươi hết mình nhưng giữa ta và cha ngươi vẫn là mối thù không đội trời chung. Ngươi hãy nhớ rõ như vậy … “



Vấn Thiên ngán ngẩm thầm nghĩ trong lòng




“Quả thật người xưa nói chẳng sai, quyền lực càng cao, trách nhiệm càng nhiều, số chuyện làm mình phải đau đầu cũng chẳng ít … Ân oán vay trả đến bao giờ mới kết thúc đây ... “



Nghĩ đoạn, chàng quay sang nói với Yul



“Ta hiểu, ta cảm ơn bà rất nhiều. Bây giờ bà hãy lui về nghỉ ngơi đi, ta còn phải đến chỗ Ngọc Diệp, cố gắng tìm biện pháp để dỗ dành cô ta … “



Yul nở nụ cười đầy ngụ ý



“Không cần nói ra ta cũng biết được biện pháp mà ngươi sẽ sử dụng. Tiểu quỷ háo sắc, ngươi nên nhớ điều này, nữ nhân rất dễ bị tổn thương, sau này đừng đối xử một cách thô lỗ, lạnh lùng với cô ta như thế nữa “



Vấn Thiên gật đầu, nhanh chóng chuyển thân rời đi



Ngọc Diệp vẫn sử dụng căn phòng trước đây của mình, cũng là căn phòng rộng nhất trong Huyết cung. Lúc này, cô ta đang nằm trên giường, vùi mặt vào những chiếc gối lớn, lệ tuôn trào ra ướt đẫm áo gối và tấm trải giường. Sau hàng giờ khóc tưởng như khô cạn hết nước mắt, cô đã ngủ thiếp đi.



Một bàn tay ấm áp ân cần vuốt ve mái tóc mềm như nhung lụa của Ngọc Diệp, nhẹ nhàng lau khô đi ngấn lệ vẫn còn vương trên khóe mắt cô. Không biết bằng cách nào, Vấn Thiên đã xuất hiện trong căn phòng của Ngọc Diệp, chăm sóc cho cô bằng những động tác rất đỗi ôn nhu



Nữ nhân luôn có một linh tính rất đặc biệt, Ngọc Diệp bừng tỉnh, hung hăng gạt tay Vấn Thiên ra, nhưng chàng vẫn kiên quyết không chịu bỏ cuộc, ôm chầm lấy cô vào lòng.



Ngọc Diệp nói trong tiếng khóc rấm rứt



“Ta không cần, đồ nam nhân giả dối, đừng đóng kịch nữa … “



Vấn Thiên buông tay ra, thở dài



“Tất cả những gì ta làm đều xuất phát từ tấm lòng của ta, không hề có một chút giả dối … Ta biết là mình đã sai, đã cư xử không đúng với nàng, ta thật lòng biết lỗi và mong nàng có thể tha thứ cho ta … Nếu như nàng đã chán ghét ta như vậy, ta sẽ lập tức rời đi, trả lại toàn bộ cơ ngơi này cho nàng … Miễn cưỡng không mang đến hạnh phúc … “



Ngọc Diệp lại càng khóc to hơn



“Đồ xấu xa, vô tình, máu lạnh … Thế còn công lực của ta, sự trong trắng của ta, sự tổn thương vô hình mà ta đã phải chịu đựng, chàng lấy gì để trả lại cho ta đây ? “



Vấn Thiên nở nụ cười ma mãnh



“Đúng là khó xử thật … Vậy thì ta lấy thân đền đáp nhé … “



Ngọc Diệp chỉ kip thấy vô số thủ ảnh loang loáng trước mắt. Khi định thần lại, cô nhận ra mình đang trong trạng thái lõa thể hoàn toàn, bị khóa cứng trong gọng kìm thép của Vấn Thiên – cũng đang ở trong trạng thái tương tự. Những lời mắng nhiếc, giận dỗi chưa kịp tuôn ra khỏi đôi môi xinh đẹp đã bị thay thế bằng những tiếng rên rỉ đầy kích thích.



Một trận hoan ái cuồng nhiệt liền diễn ra, sau những giây phút khởi động Vấn Thiên nhường quyền chủ động lại cho Ngọc Diệp, để cô trèo lên người chàng, mặc sức phát tiết cơn giận của mình. Sau hàng giờ điên cuồng nhún nhảy, vặn vẹo thân thể, Ngọc Diệp toàn thân mềm rũ, vô lực ngã vào khuôn ngực rắn chắc của Vấn Thiên, nặng nhọc thở từng hơi, tựa như đã hoàn toàn kiệt sức



Vấn Thiên liền tranh thủ cơ hội, rót vào tai Ngọc Diệp những lời ngon ngọt hơn mật, sau đó lại cặn kẽ phân tích kế họach của chàng với lập luận vô cùng chặt chẽ. Chỉ trong vòng nửa giờ, một chiến lược vô cùng tỉ mỉ đã được vạch ra.



Ngọc Diệp có vẻ như đã bị thuyết phục



“Một kế hoạch rất tài tình, nhưng cũng khá là mạo hiểm … “



Vấn Thiên nghiêm túc nói



“Trong tình hình hiện tại, chúng ta bắt buộc phải mạo hiểm … Tất cả chỉ mới là khởi đầu … “



Ngọc Diệp định nói gì đó, nhưng bỗng nhăn mặt, từ miệng không ngừng phát ra những thanh âm vừa thống khổ vừa thỏa mãn, thì ra là Vấn Thiên lại bắt đầu một đợt tấn công mới trên thân thể cô



Phải khó khăn lắm Ngọc Diệp mới có thể thốt ra được vài câu



“Là ai … Là ai đã bày cho chàng phương pháp làm hòa xấu xa đó ? “



Vấn Thiên cười nhăn nhở, ưỡn người mang tiểu huynh đệ thực hiện một đợt tấn công mạnh mẽ vào xuân động



“Chẳng ai cả, là ta tự nghĩ ra đấy. Xem ra, đây thật là một phương pháp rất hiệu quả … Ha ha ha … “