Trên chiếc giường sắt, một đôi nam nữ đang ngồi dựa vào nhau, hướng về phía cửa sổ ngắm trăng
Trông họ thật giống một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết. Có lẽ khi trông thấy cảnh tượng này, không ai có thể ngờ rằng trước đó họ đã từng là oan gia của nhau.
Băng Tâm nhìn Vấn Thiên, trách móc
“Tại anh đó, tự dưng lại nhảy khỏi chuyến tàu đó. Nếu như vẫn còn ở lại, chắc hẳn bây giờ chúng ta đã đến được sân ga tiếp theo rồi, chắc chắn có thể tìm được một nơi ấm áp để nghỉ ngơi, biết đâu bây giờ lại đang ngồi ăn một món gì đó thật nóng, thật ngon miệng … “
Vấn Thiên m**** mai
“Cũng có thể là đang chạy vắt giò lên cổ để thoát khỏi những sát thủ, hoặc là lại đang kịch chiến với cái bọn tham tiền, hám danh đó. Sư phụ của cô có thể tìm đến đó, chắc chắn là đám sát thủ đang đợi chúng ta ở nhà ga tiếp theo. Phải làm một việc gì đó thật bất thường, ngoài dự liệu của chúng, như thế mới may ra có thể thoát khỏi sự truy đuổi gắt gao của bọn chúng.“
Băng Tâm trêu chọc
“Hóa ra Tà thần Lâm Vấn Thiên cũng sợ bị sát thủ truy sát “
Vấn Thiên chậm rãi phân tích
“Những sát thủ có tu vi tầm thường đã sớm bỏ cuộc rồi. Giờ chỉ còn lại những tên cáo già dày dạn kinh nghiệm, thực lực vượt trội mà thôi. Những kẻ ấy vốn không dễ đối phó, nếu như chỉ có một mình tôi thì không sao. Đằng này … “
Băng Tâm hơi giật mình, quyết định đổi đề tài, bèn làm giọng giận dỗi nói
“Anh không thể xưng hô dịu dàng với em một chút sao ? “
Vấn Thiên vẫn im lặng, không nói gì vẫn tiếp tục ngắm nhìn vầng trăng. Nét mặt chàng không chút biến đổi, nhưng đôi mắt lại như muốn nói lên một điều gì đó. Kí ức cũ dần trở lại với Vấn Thiên, trong đầu chàng thoáng hiện ra hình ảnh của một nữ nhân xinh đẹp, thế nhưng Vấn Thiên không thể nhớ nổi người ấy là ai. Trong lòng chàng tràn ngập một cảm giác nhớ nhung da diết. Bỗng nhiên, Vấn Thiên cảm thấy mình có lỗi với nữ nhân đó, chỉ còn biết ôm đầu tự trách chính mình.
Trông thấy những biểu hiện của Vấn Thiên, Băng Tâm bèn lên tiếng
“Anh đang nhớ đến một ai đó phải không ? Chắc là trước đây anh đã từng yêu thương một nữ nhân nào đó ? “
Vấn Thiên chỉ liếc nhìn Băng Tâm, không mở miệng nói tiếng nào. Băng Tâm lại tiếp tục
“Không sao cả, với em điều đó không quan trọng. Em đã từng trải qua nhiều nam nhân, nhưng không hề nhớ nhung một ai cả. Nhưng em biết rằng từ giờ trở đi, anh chính là nam nhân duy nhất của em “
Vấn Thiên hơi giật mình
“Nam nhân duy nhất … “
Băng Tâm ôn nhu gật đầu, ánh mắt đắm đuối đầy mị lực nhìn Vấn Thiên không chớp mắt
“Cô ấy cũng từng nói như thế … “ – Vấn Thiên thở dài
Trong lòng Băng Tâm cảm thấy chua xót, một giọt lệ rơi ra từ đôi mắt đẹp, lăn dài trên gò má
“Dù anh đã có nữ nhân khác rồi nhưng em vẫn sẽ yêu thích anh … Hy vọng sau này anh có thể nhớ đến em như đã từng nhớ đến nữ nhân đó … “
Trước giờ Băng Tâm luôn thành công trong việc câu dẫn nam nhân, và hiện tại cô ta đã hạ quyết tâm quyến rũ Vấn Thiên cho bằng được. Thái độ vô tình lạnh nhạt của chàng lại càng làm cho Băng Tâm cảm thấy hứng thú, lại càng quyết tâm hơn nữa. Nếu như một thục nữ chinh phục nam nhân bằng sự đoan trang, thùy mị, dịu dàng của mình thì một dâm nữ như Băng Tâm lại quyết định dùng thân thể gợi cảm và những giây phút hoan ái tiêu hồn để đoạt được nam nhân mà mình muốn.
Nếu như đó là một cái bẫy thì e là người sập bẫy không phải là Vấn Thiên mà lại chính là Băng Tâm.
Chỉ không lâu sau đó, Băng Tâm lại động thân, bày ra những tư thế đầy dụ hoặc, bàn tay ngọc ngà không ngừng vuốt ve khiêu khích cơ thể cường tráng và vị tiểu huynh đệ dũng mãnh của Vấn Thiên. Vấn Thiên trong lòng cũng không khách khí, quyết tâm trừng phạt thiếu nữ dâm đãng này một trận ra trò. Thế là nam nữ đại chiến lại tiếp diễn.
Đến lúc gần sáng, hai người đã thấm mệt, quyết định ngưng chiến. Băng Tâm nằm bẹp trên giường, ánh mắt mơ màng nhìn Vấn Thiên, vẻ thỏa mãn ngập tràn trên khuôn mặt. Vấn Thiên lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ mông lung, tựa như đang nhớ đến một điều gì đó trong quá khứ
Sau một lúc thở dốc, Băng Tâm yêu kiều nói
“Anh đúng là đồ ma quỷ , đã làm cho người ta không còn một chút khí lực nào cả, đến cử động một ngón tay cũng không thể … “
Vấn Thiên nét mặt đầy vẻ ưu tư
“Cô ấy cũng giống như vậy … Nhu cầu tình dục của cô ấy rất cao , giống như cô … à không … giống như em vậy. Mỗi lần gần gũi nhau, cô ấy cũng đều tận lực hoan ái hàng mấy giờ liền, đến khi kiệt sức mới chịu thôi … Thân thể cô ấy cũng giống em, rất nhạy cảm, không cần mất nhiều thời gian để khởi động “
Băng Tâm nhăn mặt, quát lớn
“Cấm anh đấy. Khi đang ở bên em, anh tuyệt đối không được phép nghĩ đến nữ nhân khác. Nếu không thì … “
“Thì sao … “ - Vấn Thiên vặn lại
Băng Tâm nghẹn lời, không biết nói gì, bèn nhào vào lòng Vấn Thiên, hung hăng cắn mạnh vào bắp tay chàng đến chảy máu. Vấn Thiên thấy vậy không tránh khỏi phải phì cười, chàng nhận ra rằng lúc này Băng Tâm trông cũng không đến nỗi đáng ghét. Thật sự mà nói, tính cách hồn nhiên, thoải mái của cô ta cũng có không ít điểm khả ái. Nếu như cô ta không từng bày mưu hãm hại Vấn Thiên thì chắc hẳn là trong lòng chàng cũng phải có không ít hảo cảm đối với cô ta.
Băng Tâm đang làm nũng bỗng giật mình khi nghe Vấn Thiên khẽ lên tiếng, giọng điệu rất nghiêm túc
“Có người đến … Đang ở bên ngoài … “
Băng Tâm sợ sệt, vội hỏi
“Lại là sát thủ à ? Có tất cả bao nhiêu tên ? “
Vấn Thiên đặt tay lên vai Băng Tâm, trấn an
“Chưa biết nữa, phải đi xem xét mới rõ được. Tất cả có 2 tên mà thôi. Tạm thời em cứ ở lại căn phòng này, đừng đi đâu cả nhé. Anh sẽ quay lại, nhanh thôi mà “
Vấn Thiên nhanh chóng mặc lại y phục, rời khỏi căn phòng. Băng Tâm run rẩy nép sát vào một góc phòng, trong lòng thầm cầu trời khấn phật phù hộ cho sự an toàn của chính mình
Ở bên ngoài, những kẻ lạ mặt dường như không hay biết gì về sự có mặt của Vấn Thiên và Băng Tâm. Họ gồm có 2 người, hiện đang đào một cái hố khá lớn trên mặt tuyết, gần đó là một chiếc xe đẩy được phủ kín bởi một tấm bạt màu trắng đã ố vàng, dơ dáy.
Bằng thân pháp quỷ dị của mình, Vấn Thiên đã tiếp cận 2 kẻ đó. Chàng nấp vào một góc tường, hô hấp rất nhẹ nhàng, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào. 2 người lạ mặt mang khẩu trang che kín mặt mũi, trước ngực đeo một chiếc tạp dề khá dài, trên đó lốm đốm những vết màu nâu sậm, dường như là vết máu đã khô. Hành vi của họ trông rất khả nghi, rõ ràng đây là những kẻ không lương thiện tí nào …
Tiên hạ thủ vi cường, Vấn Thiên quyết định ra tay trước, khống chế 2 kẻ lạ mặt. Chàng lấy trong người ra một khẩu súng ngắn, nhảy khỏi chỗ nấp, chĩa súng vào họ, lên đạn rồi dõng dạc lên tiếng
“Đứng im ! Không được cử động. Nếu không tôi sẽ bắn “
2 kẻ lạ mặt liếc nhìn khẩu súng Vấn Thiên đương cầm trên tay, không tỏ vẻ ái ngại chút nào. Họ bỗng chuyển thân, phóng về phía chàng với tốc độ cực nhanh, những cây xẻng trên tay vung lên, nhằm vào đầu Vấn Thiên mà tập kích.
Vấn Thiên bình tĩnh ném khẩu súng đi, rút thanh kiếm gãy ra, nhanh chóng tránh né đòn tấn công của những kẻ lạ mặt. Không ai có thể thấy rõ động tác của 3 người, chỉ thấy 3 bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, đeo bám nhau rất sát. Những thanh âm loảng xoảng liên tục vang lên, trên lớp tuyết trắng bỗng hiện ra vài vệt máu đỏ tươi
Vấn Thiên liên tục công kích, ép một tên bịt mặt thoái lui đến sát tường, rồi nhanh như chớp đâm thanh kiếm vào ngực hắn. Tên bịt mặt động tác cực nhanh, vội buông cây xẻng ra, dùng cả 2 tay kẹp chặt mũi kiếm vào giữa. Vấn Thiên ra sức đâm tới, kẻ bịt mặt cũng dùng toàn lực chặn lại, mồ hôi tuôn đổ ướt đẫm trán. Mũi kiếm dần tiến đến sát ngực tên bịt mặt, một giọt máu đã chảy ra từ đó.
Kẻ bịt mặt kia thấy đồng bọn gặp nguy, vội hét lớn
“Dừng tay ! Cùng là đồng loại với nhau, không nên tàn sát lẫn nhau như vậy, có gì từ từ nói … “
Nhìn thấy đôi mắt đỏ của kẻ bịt mặt, một câu nói chợt vang lên trong đầu Vấn Thiên
“Hấp huyết quỷ thuần chủng có đôi mắt đỏ như máu. Bọn chúng còn có khả năng tự tăng cường tốc độ của chính mình. Rất nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi“
Vấn Thiên thu kiếm về, lui lại một bước, hỏi
“Các người là hấp huyết quỷ à ? Hấp huyết quỷ thuần chủng có phải không ? “
Kẻ bịt mặt suýt chết về tay Vấn Thiên liếc nhìn chàng, nói
“Ngươi cũng là hấp huyết quỷ thì phải … Không có đôi mắt đỏ … Chính là hấp huyết quỷ lai tạp “
Vấn Thiên nhếch mép cười
“Phải đó. Ta là hấp huyết quỷ tạp chủng. Phải chăng trong thế giới của hấp huyết quỷ cũng có sự phân biệt giữa thuần chủng và tạp chủng ? “
Kẻ bịt mặt thở dài
“Trước đây mấy chục năm thì có … Nhưng từ khi tứ đại gia tộc diệt vong, hấp huyết quỷ liên tục bị nhân loại truy sát, sự phân biệt đó cũng dần mất đi … Giờ đây chỉ có sự phân biệt giữa hấp huyết quỷ và nhân loại, không có sự phân hóa nội bộ giữa thuần chủng và lai tạp nữa … “
Vấn Thiên chỉ tay vào chiếc xe đẩy, tò mò hỏi
“Cái gì đang ở trong đó vậy ? “
Tên hấp huyết quỷ đứng gần đó đáp
“Chẳng có gì đâu, chỉ là mấy con bò sữa đó mà. Mùa đông năm nay quả thật là rất lạnh, vài con bò sữa thể chất yếu đuối bị chết đi. Chúng tôi đem xác chúng đi chôn, để lâu mấy cái xác đó sẽ bốc mùi, rất ô uế “
Vấn Thiên vẫn còn tò mò, bèn đi đến chỗ chiếc xe đẩy, giở tấm bạt lên xem. Đập vào mắt chàng là tử thi của 3 người, tất cả đều gầy còm, nước da xanh xao, dường như bị thiếu máu trầm trọng. Chàng liền hiểu ra, “con bò sữa” là một từ bọn hấp huyết quỷ thường dùng để chỉ những người thuộc nhân loại bị chúng bắt được, giam cầm để lấy máu của họ mà sử dụng. Có vẻ như những nạn nhân đó đã bị lấy đi quá nhiều máu, thể chất suy kiệt, không thể chịu đựng được cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông mà chết đi.
Vấn Thiên trong lòng lấy làm ghê tởm, nhưng vẫn giúp 2 tên hấp huyết quỷ đào hố rồi đem 3 tử thi bỏ vào đó, lấp đất lại. Xong việc, chàng quay sang một tên, hỏi
“Các người trú ẩn trong tòa nhà bỏ hoang đó à ? “
Tên hấp huyết quỷ rùng mình, ánh mắt lộ vẻ kinh dị
“Ai mà dám chứ … Lỡ gặp phải tên Tử thần đó là toi mạng cả đám … Đó là chưa kể đến đạo quân chuyên đi săn tìm hấp huyết quỷ của tên đó … Mặc dù gần đây, bọn chúng rất ít khi xuất hiện, nhưng không thể không thận trọng được … Ai mà biết được điều gì có thể xảy ra … “
Tên hấp huyết quỷ lại nói tiếp
“Nghe đâu, tên Tử thần đó là … “
Đồng bọn hắn vội ngắt lời
“Im ngay ! Muốn nói thì đợi lúc trở về cứ địa hẳn nói. “
Tên hấp huyết quỷ nhìn Vấn Thiên, giọng nói có vẻ thân thiện
“Đã là đồng loại với nhau, xin mời anh đến cứ địa của chúng tôi chơi một chuyến. Nơi đó rất kín đáo, sẽ an toàn hơn rất nhiều so với ở trên này “
Vấn Thiên ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý
“Được thôi. Nhưng tôi còn có một người bạn đồng hành, hiện đang ở trong tòa nhà đó. Để tôi vào đó gọi người ấy ra rồi tất cả chúng ta sẽ cùng đi “
Nói đoạn, chàng liền bỏ đi, trở vào trong tòa nhà. Trong lúc đợi Vấn Thiên trở lại, 2 tên hấp huyết quỷ dùng xẻng cẩn thận xóa hết những dấu tích của hành động đào hố chôn người, thỉnh thoảng lại len lén quan sát tứ phía với vẻ lo âu, rụt rè.
Vấn Thiên vừa vào trong căn phòng, Băng Tâm đã nhào đến ôm lấy chàng, giọng nói đầy sợ sệt
“Anh đã giải quyết xong bọn chúng chưa ? “
Vấn Thiên mỉm cười
“Có tin vui đây, chúng ta sẽ có một nơi trú ẩn rất an toàn, những sát thủ sẽ không bao giờ tìm ra, cũng như không thể nào đến nơi đó được. Chỉ có điều … “
“Thế nào ? “ – Băng Tâm hỏi, thái độ rất khẩn trương
Vấn Thiên nói khẽ
“Khi đến đó, em phải nói ít một chút. Tốt nhất là không nên nói gì cả. Mọi việc hãy cứ để anh lo liệu “
Ít phút sau, Vấn Thiên dẫn theo Băng Tâm ra khỏi tòa nhà. Băng Tâm đi bên cạnh Vấn Thiên, mặt cúi gằm xuống, bước chân có hơi run rẩy. Một tên hấp huyết quỷ thấy vậy bèn hỏi
“Cô ta cũng là hấp huyết quỷ lai tạp à ? Dường như cô ta không được khỏe cho lắm thì phải “
Vấn Thiên cười khỏa lấp
“Ừ, đúng vậy. Cô ta hơi e thẹn một chút, cũng hơi ít nói. Thôi, chúng ta lên đường đi nào “
Không ai bảo ai, tất cả nhanh chóng khởi hành. 2 tên hấp huyết quỷ dẫn Vấn Thiên và Băng Tâm đến một nhà kho nhỏ cách đó chừng trăm mét rồi thận trọng nhìn quanh trước khi mở cửa bước vào. Một tên hấp huyết quỷ nhanh nhẹn bấm nút một cơ quan được giấu kĩ trong tường, một bảng điện tử liền hiện ra. Tên hấp huyết quỷ đặt tay lên bảng điện tử, sau đó bấm một dãy số khá dài, sàn nhà liền tách ra, để lộ một miệng hầm bí mật. Sau khí tất cả mọi người đã tiến vào, miệng hầm nhanh chóng khép lại.
Đường hầm bí mật rất dài, phải đến hàng mấy cây số, tối tăm không có lấy một chút ánh sáng. Cứ sau một đoạn hành lang lại đến một thang máy đi xuống, tất cả được bảo vệ bằng nhiều lớp cửa sắt dày với khóa mã số điện tử và thiết bị nhận diện vân tay. Sau vài giờ đi giữa bóng tối, Vấn Thiên và Băng Tâm đang đứng trước một cánh cửa lớn làm bằng hợp kim dày hơn một mét.
Một tên hấp huyết quỷ loay hoay bấm mã số mở cửa, tên còn lại nói với Vấn Thiên
“Đằng sau cánh cửa này là cứ địa của chúng tôi. Chúng tôi gọi nó là Địa giới, là thế giới ngầm dưới lòng đất, thế giới của hấp huyết quỷ “
Mỗi lần nghe đến chữ “hấp huyết quỷ” là Băng Tâm lại run lên từng cơn. Vấn Thiên chỉ còn biết cười khổ, đưa tay vỗ về trấn an cô ta.
Sau hơn 10 phút loay hoay với ít nhất 3 chiếc khóa điện tử, cuối cùng tên hấp huyết quỷ cũng hoàn tất việc nhập mã số mở cửa. Cánh cửa sắt khổng lồ hé mở từng chút một, một khối kiến trúc ngầm đồ sộ dần lộ ra.
Tất cả gồm có nhiều tầng, nhiều phân khu khác nhau với những bức tường thép lạnh lẽo và ánh sáng mờ nhạt của những ngọn đèn huỳnh quang đặt trên cao. Khung cảnh rất u ám tối tăm, hấp huyết quỷ căn bản là không thích ánh sáng cho lắm …
2 tên hấp huyết quỷ lại dẫn Vấn Thiên và Băng Tâm đi qua nhiều thông đạo lớn nhỏ khác nhau, tiến sâu vào trung tâm Địa giới. Trên đường đi, Vấn Thiên đã gặp qua không ít hấp huyết quỷ, đa số đều có đôi mắt đỏ. Hấp huyết quỷ lai tạp số lượng thật sự rất ít, đó dường như là minh chứng cho ân oán sâu đậm giữa 2 chủng tộc: hấp huyết quỷ và nhân loại.
Vấn Thiên và Băng Tâm được đưa vào trong một căn phòng lớn, trong đó bố trí nhiều chiếc ghế bành mang phong cách châu Âu cổ điển. Trước khi rời đi, 2 tên hấp huyết quỷ căn dặn chàng
“Cứ ngồi đợi ở đây. Chút nữa đại diện của các trưởng lão sẽ đến gặp anh. Thông cảm nhé, họ già rồi, đi đứng cũng không được nhanh nhẹn cho lắm “
Vấn Thiên không phải đợi lâu, khoảng nửa giờ sau, cánh cửa mở ra, một lão hấp huyết quỷ có đôi mắt đỏ, thân hình gầy còm, làn da nhăn nheo chống gậy bước vào.